Hoàng Hậu Ác Độc

Chương 12:




Sau khi Lệnh phi giao trả phượng ấn, trên tay cũng không còn quyền lực gì, cũng không còn thánh sủng. Có điều hoàng đế niệm chút tình xưa, cũng không phạt ả nữa.
Kết quả của chuyện này là ả không còn cách nào hạ dược với người khác nữa, vì thế cung phi lại bắt đầu mang thai. Thái hậu và hoàng đế vô cùng vui vẻ nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng một lượt có tới ba cung phi mang thai, Thư phi có phải cố tình khơi lên rằng tại sao khi Lệnh phi quản cung vụ, nữ nhân trong cung đều không thể sinh con?
Thái hậu và hoàng đế sau khi nghe thấy tỏ vẻ kinh sợ, Lệnh phi quản lý cung vụ nhiều năm, nếu như là vì hoàng đế độc sủng ả nên không có cung phi mang thai, cũng là chuyện thường. Nhưng sau này hoàng đế cũng không sủng ái ả nữa, ân huệ ban xuống rải đều, vài năm cũng không có đứa bé nào ra đời, vậy là quá không bình thường.
Mọi người vốn nghĩ là do hoàng đế lớn tuổi, rất khó sinh con, nên cũng không ai nhắc tới chuyện này, cho dù có chút nghi ngờ nhưng cũng sợ động chạm tới thể diện của hoàng đế, nên không ai đi thăm dò.
Nhưng hôm nay nhìn lại, rõ ràng là hoàng đế còn có thể có con…
Chắc chắn là do Lệnh phi động tay động chân.
Chỉ không biết là ả động tay động chân với hoàng đế hay là động tay động chân với các phi tần khác.
Thái hậu và hoàng đế vô cùng phẫn nộ, âm thầm điều tra, quả hiên tìm được dấu vết của quý phi.
Có điều chuyện này không nên truyền ra ngoài, lại nói quý phi có hai đứa con gái, cũng phải nghĩ tới thanh danh của các nàng.
Cuối cùng xử lý toàn bộ nô tài trong Diên Hi cung, tìm ra các gian tế của ả, xử lý hết thảy. Vì thế lại tra ra ả mưu hại hoàng tử, hạ độc mãn tính lên người bọn họ.
Hoàng đế và thái hậu càng thêm giận dữ, đem hai đứa con gái của ả giao cho người khác.
Hoàng đế chuyển hết quý nhân trong Diên Hi cung đi, sau đó phong tỏa Diên Hi cung. Chỉ nói với bên ngoài là Lệnh phi mắc bệnh hiểm nghèo, để Lệnh phi trong đó tự sinh tự diệt. Lệnh phi bị bệnh trong Diên Hi cung, hoàng đế không cho thái y tới, thật sự là không biết trông cậy ai.
Hoàng đế vốn xem trọng Ngũ A ca, nhưng gần đây hắn lại làm ra chuyện khiến Hoàng đế thất vọng, mà bây giờ Hoàng đế cũng không muốn gặp Lệnh phi, làm trong cung không còn ai giúp đỡ hắn.
Có điều hoàng đế cũng không tuyệt tình với hắn, dù sao cũng yêu thương từ nhỏ, vẫn muốn lập hắn làm thái tử, muốn cho hắn cơ hội. Chờ xem sau khi hắn đại hôn, có trưởng thành chững chạc hơn không.
Trước khi đại hôn cũng không tính là đã lớn, làm chút chuyện sai, hoàng đế nói như vậy để tự an ủi bản thân.
Nhưng vừa có ý chỉ hôn, Ngũ A ca liền xông tới Dưỡng Tâm điện, dập đầu lạy lục, nói không cần người khác, muốn Tiểu Yến Tử làm phúc tấn của hắn, nếu hoàng đế không đồng ý, hắn cũng không muốn làm hoàng tử nữa, muốn cao chạy xa bay.
Hoàng đế vừa nghe thấy, hận cũ thêm chuyện mới, đứa con này vì Tiểu Yến Tử mà suýt chút nữa hại chết Tử Vy, bây giờ còn muốn lấy một đứa con gái người Hán làm phúc tấn, còn muốn quay lưng với tổ tông?
Hoàng đế giận dữ, nhưng rồi bình tĩnh lại.
“Được, vậy ngươi mang Tiểu Yến Tử đi đi. Trẫm không cần đứa con như ngươi.” Hoàng đế phất tay áo bỏ đi.
Ngũ A ca quả nhiên mang theo Tiểu yến Tử rời khỏi hoàng cung.
Buổi tối, hoàng đế tới nói chuyện với tôi, tôi giật mình “Ngài thả hắn đi sao? Hắn có đúng là Ngũ A ca của người không?”
Hoàng đế hừ hừ cười “Nàng chờ xem, Tiểu Yến Tử kia là người làm bằng giấy, thổi một cái là bay. Vai không thể gánh, tay không thể xách, còn phải chờ Vĩnh Kỳ nuôi sống. Nó lại hay gãy xương, làm được bao nhiêu thuốc than hết bây nhiêu. Trẫm không cho phép bọn nó mang theo tiền bạc rong cung. Trẫm chờ Vĩnh Kỳ trở về cầu xin trẫm. Hừ, trẫm vốn định phong Tiểu Yến Tử kia làm Cách cách, ban cho Vĩnh Kỳ, tốt xấu gì Vĩnh Kỳ cũng thật lòng thích nó. Nếu lần này Vĩnh Kỳ trở về, Tiểu Yến Tử kia cũng đừng mơ làm cách cách, làm một tiểu thiếp không danh phận đi.”
Hoàng đế quả nhiên là một người nhỏ mọn, quyền lợi là trên hết, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với hắn!
Hoàng đế phái người đi theo Vĩnh Kỳ, mỗi ngày đều báo lại tình hình của hắn. Tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi ngày đều xem xem mọi chuyện tới đâu.
Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử không rời khỏi kinh thành, mà tới ở trong quán nhỏ của bạn Tiểu Yến Tử. Đêm đó, bọn họ cùng nhau chúc mừng việc đã lấy được tự do. Lúc mọi người uống rượu lại kết bạn thêm với một hiệp sĩ, tên là Tiêu Kiếm.
Đáng tiếc sau khi mọi người uống rượu, tay chân không biết nặng nhẹ, lại làm gãy xương của Tiểu Yến Tử. Phải mời đại phu tới, mọi người mất hứng tàn cuộc.
Có nơi đặt chân, Ngũ A ca cũng không sốt ruột, ở trong khách sạn chăm sóc Tiểu Yến Tử, chờ nàng khỏi hẳn rồi tính tiếp.
Ngũ A ca không quen hầu hạ người khác, làm cho Tiểu Yến Tử đau khắp mình mẩy, sau cùng thì nổi nóng.
Bằng hữu tốt của Tiểu Yến Tử là Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng hoảng sợ, không nghĩ tới thân thể của Tiểu Yến Tử lại thành ra như vậy!
Tiêu Kiếm thì không biết vì sao, đặc biệt thân thiết với Tiểu Yến Tử, thường làm Tiểu Yến Tử đang nằm dưỡng thương trên giường bật cười ha ha.
Tiểu Yến Tử càng ngày càng thân thiết với Tiêu Kiếm, càng lúc càng không muốn gặp Ngũ A ca. Mặt của Ngũ A ca cũng càng lúc càng đen.
Mỗi lần Tiểu Yến Tử gãy xương đều phải dưỡng tới mấy tháng, mỗi lần đổi thuốc cũng cần không ít tiền. Thì ra trong cung chữa bệnh miện phí, bây giờ chữa bệnh là hết một đống tiền, Ngũ A ca không muốn dùng tiền của bọn Liễu Thanh. Ngũ A ca đem ngọc bội tùy thân đi đổi bạc, tiền bạc bây giờ không nhiều nên chi tiêu cũng ít đi.
Ở phương diện này Ngũ A ca cũng thật thông minh, làm một cái sạp nhận viết đơn kiện để kiếm tiền. Tôi cảm thấy tiểu tử này không tệ lắm, hoàng để ở Dưỡng Tâm điện tức giận đến quăng cái chén. Chắc là cảm thấy mất mặt, đường đường là hoàng tử,vậy mà làm công việc thấp kém như vậy.
Có thể kiếm được chút tiền, đủ cho ăn uống hàng ngày, nhưng để mua thuốc lại không đủ.
Tiểu Yến Tử khỏe lại, Vĩnh Kỳ muốn mang nó rời khỏi kinh thành. Tuy hắn đã bỏ xuống danh vị nhưng cũng không muốn ở lại kinh thành. Dù sao ở đây nhiều người quen, ngày nào đó thấy hắn bày gian hàng, mặt mũi hoàng gia biết để đâu. Hắn muốn đi nơi khác sống.
Nhưng Tiểu Yến Tử không muốn đi. Bạn bè của nàng mở quán ở đây, nàng ở đây vô cùng vui vẻ. Còn có Tiêu Kiếm, đối tốt với nàng, bọn họ không có tiền, Tiêu Kiếm đưa tiền trợ giúp. Nếu đi nơi khác, chỉ có nàng và Ngũ A ca, lúc đó nàng lại bị gãy xương thì biết làm sao?
Trông cậy vào Ngũ A ca kiếm tiền? Còn chưa đủ cho nàng mua thuốc!
Trông cậy vào Ngũ A ca chăm sóc nàng? Chỉ sợ nàng lại càng bị thương nhiều hơn thôi.
Tuy Tiểu Yến Tử hay hồ đồ, nhưng có chuyện thì sẽ tuyệt đối không hồ đồ. Trước đây từng nếm khổ, chịu đói, Tiểu Yến Tử sẽ không hồ đồ với chuyện cái ăn cái ở.
Trước kia nàng có thể trộm vặt hoặc lừa chút tiền, nhưng bây giờ thân thể không tốt, chỉ có thể trông cậy vào người khác.
Ở khía cạnh này thì không tin Vĩnh Kỳ được, nàng cảm thấy hay là bọn họ ở chỗ của Liễu Thanh Liễu Hồng, dù sao bọn Liễu Thanh cũng không lấy tiền thuê nhà, bọn họ có thể tiết kiệm chút tiền. Lại có Tiêu Kiếm có thể chăm sóc nàng, nói chuyện với nàng.
Nàng cũng không quá nặng tình với Ngũ A ca, tuy Ngũ A ca nói thích nàng, nhưng nàng chưa từng biết tới tình yêu nam nữ. Trong lòng nàng cảm kích Ngũ A ca đã bảo vệ cái đầu của nàng, nhưng vì thế mà bắt nàng chịu đói thì nàng không đồng ý.
Lại thêm Tiêu Kiếm nói rằng đồng ý chăm sóc nàng cả đời, chiếc cân trong lòng nàng đã nghiêng về phía Tiêu Kiếm.
Hoàng đế luôn nghi ngờ về thân phận và động cơ của Tiêu Kiếm này khi tiếp cận với Ngũ A ca, cuối cùng lại tra ra hắn là người thân của tội quan, mai danh ẩn tích, sợ là không có ý tốt, sợ hắn làm hại Ngũ A ca, thừa dịp hắn ra ngoài, bí mật xử lý hắn.
Ngũ A ca lúc này sắp điên rồi, Tiểu Yến Tử không muốn đi, còn bất hòa với hắn. Hắn vì tình yêu của mình mà phản bội Hoàng a mã, bây giờ tình yêu lại giống như chuyện cười, hắn bây giờ không còn đường để đi…
Tiểu Yến Tử lại nói chuyện khích bác hắn, nói nàng đồng ý ở cùng với Tiêu Kiếm, bảo hắn về làm hoàng tử của hắn.
Vĩnh Kỳ liền tức điên, không để ý tới chuyện gãy xương của nàng, khiêng Tiểu Yến Tử về cung chịu tội.
Sau đó hắn ngoan ngoãn cưới phúc tấn, Tiểu Yến Tử thành một tiểu thiếp trong phủ của hắn.
Kỳ quái là hắn vẫn vô cùng yêu thương Tiểu Yến Tử, chắc là kiếp trước hắn thiếu nợ nàng.
Tiểu Yến Tử lại vô cùng sợ hắn sủng ái mình, bởi vì Vĩnh Kỳ không biết nặng nhẹ, mỗi lần qua đêm ở phòng nàng đều làm nàng đau đớn muốn gãy xương.
Tôi mềm lòng, sai người đưa cho nàng một nửa thuốc giải. Tuy không thể chạy nhảy loạn nhưng ít nhất lúc phu thê sinh hoạt sẽ không bị thương.
Hoàng đế thấy Vĩnh Kỳ vẫn yêu thương Tiểu Yến Tử như vậy, một người tâm chí không kiên, không thể chung hoạn nạn, lại còn thông đồng với nam nhân khác, trong lòng vô cùng thất vọng. Bèn cho Ngũ A ca xuất cung xây phủ, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.