Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 17: Lạnh nhạt (7)




Y Nhân đã ngỏ lời mời nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn ung dung lắc lắc ly rượu trong tay, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Y Nhân cũng không thúc giục, nhẫn nại đợi câu trả lời của Hạ Lan Tuyết, chợt đưa mắt nhìn về phía tịch dương đã nhuộm thắm chân trời.
Cô luôn tìm được cách để giết thời gian, luôn nhận ra những điều thú vị mà người khác không thấy được, ví dụ như ngắm nhìn sự biến ảo thần kỳ của tịch dương.
Hạ Lan Tuyết có nghĩ cả buổi Y Nhân cũng không sốt ruột.
Khuôn mặt cô vẫn trầm tĩnh như thường, thậm chí còn lơ đãng khiến Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.
“Được thôi, ái phi đã có lời mời, bản vương ngại gì đi một chuyến?” Hạ Lan Tuyết miễn cưỡng nhận lời rồi giơ tay ngăn đám oanh oanh yến yến phía sau lại, ngước mắt nhìn Bùi Nhược Trần nói: “Nhược Trần theo bản vương đi… dùng trà.”
Bùi Nhược Trần đang định khước từ thì Y Nhân đã nhảy cẫng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ nụ cười rạng rỡ như hoa đào ngày xuân, hoan hỉ nói: “Tốt quá, vậy đi thôi, Thập Nhất đợi lâu lắm rồi.”
Nói rồi cô liền le te theo đường cũ quay lại.
Rời nhà cả ngày, cô bắt đầu nhớ tòa tứ hợp viện thanh tịnh của mình rồi.
Bùi Nhược Trần bất lực đành đi theo Hạ Lan Tuyết, ba nàng cơ thiếp đã bị Hạ Lan Tuyết xua đi, trước khi đi còn hầm hầm lườm Y Nhân, có điều Y Nhân chẳng hề phát hiện mà thôi.
Còn chưa tới cửa viện, Y Nhân đã thét gọi “Thập Nhất” “Thập Nhất”.
Trung bá và Thập Nhất ba chân bốn cẳng từ trong phòng chạy ra, mắt thấy vương phi nhà mình đi cả buổi chiều, vốn chẳng hi vọng gì, nào ngờ vương phi lại kéo được vương gia đến thật, đúng là mừng hết biết. Thập Nhất lại chạy vọt về phòng, vội vã cài thêm một đóa hồng vào bên tóc mai.
Tới khi Thập Nhất lại bước ra, Bùi Nhược Trần nghe thấy Y Nhân lẩm bẩm: “Dương Nhị Xa Na Mẫu (1)”.
Bùi Nhược Trần quay lại, nghi hoặc nhìn cô nhưng chỉ thấy hàng mi dài cong vút chớp chớp, tựa như vô tâm.
“Thập Nhất, mau dâng trà!” Đợi khách ngồi xuống rồi, Y Nhân lại thừa thắng xông lên, gọi.
Hạ Lan Tuyết và Bùi Nhược Trần chia nhau ra ngồi hai bên, nhìn Y Nhân hệt như một ‘tiểu đại nhân’ chĩnh chện ngồi ghế chủ nhà còn làm bộ làm tịch thét gọi a hoàn, đôi bên không hẹn mà cùng mỉm cười.
Nhưng Bùi Nhược Trần tắt ngay nụ cười, y tự biết không phải, vội nghiêm mặt liếc Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Tuyết cũng vừa tắt nụ cười, vẻ mặt càng thêm cau có.
Y Nhân thét gọi mấy lần Thập Nhất mới bưng trà tới, ung dung bước lại.
Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân ngồi ghế chủ nhà tóc mai xõa xượi, mặt chẳng điểm trang, mình vẫn chỉ khoác một tấm áo chẽn hồng còn Thập Nhất bưng trà vào lại rạng rỡ xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, trâm ngọc cài đầu lấp lánh lóa mắt.
Nếu không phải trước đây y đã biết mặt Y Nhân thì đến cả y cũng không phân biệt được rốt cục ai mới là chủ nhân.
Nhưng Y Nhân dường như lại chẳng hề nhận ra sự chênh lệch rành rành này, cô vẫn bình chân như vại, vô tâm ngồi tại chỗ cười cười.
Thập Nhất thướt thướt tha tha tiến về phía Bùi Nhược Trần cúi mình, rót trà, mỉm cười, lui lại.
Thập Nhất lả lả lướt lướt tiến về phía Hạ Lan Tuyết, cúi mình, mỉm cười, rót trà…
Y Nhân mở to mắt, đã chuẩn bị sẵn lý do để chuồn.
Quả nhiên chỉ nghe thấy ‘choang’ một tiếng, chung trà rơi xuống đất vỡ tan tành, nước sôi bắn tung tóe vào người Hạ Lan Tuyết, cũng bắn cả lên tay Thập Nhất.
Thập Nhất lộ vẻ đau đớn, sợ sệt nhìn Hạ Lan Tuyết.
Y Nhân liền vỗ bàn đứng dậy, thét như trên công đường: “Thập Nhất! Ngươi qua đây!”
——— —————
(1): Dương Nhị Xa Na Mẫu: Tên một cô gái người dân tộc thiểu số Musuo, sống ở Vân Nam Tứ Xuyên, theo chế độ mẫu hệ, tương đối lạc hậu. Dương Nhị Xa Na Mẫu một mình phấn đấu, rời quê hương lên Thượng Hải học nhạc việc, gia nhập đoàn ca múa dân tộc trung ương sau đó qua Mỹ. từng tham gia đóng phim ở Hollywood, viết sách được dịch ra nhiều thứ tiếng, có cuốn vào hàng best seller của New York Times. Câu nói nổi tiếng của cô là: “Chỉ cần có nghị lực cùng dũng khí đương đầu với số phận, ko có con đường nào ko thể thông, ko có cây cầu nào ko qua được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.