Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 27: Tiến cung (5)




Hạ Lan Tuyết kinh tởm nhìn dáng vẻ cực kỳ bất nhã của Y Nhân lúc ngủ, định đá văng cô ra lần nữa, nhưng vừa nhấc chân lên lại đã nhẹ nhàng hạ xuống. Lát sau Y Nhân lại tự nhích dần lên, nhích lên nhích lên, rúc vào lòng y, lựa một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục say sưa dệt mộng.
Đó là giấc ngủ êm đềm nhất của Y Nhân kể từ đầu mùa đông.
Vậy nên cô đã ngủ rất say rất lâu.
Cô đâu hay rằng đó cũng là giấc ngủ yên bình nhất của Hạ Lan Tuyết gần đây.
Những giấc mộng lạ lùng, khi thì mãnh liệt lúc lại muộn phiền chẳng hề tới quấy nhiễu y.
Lúc cả hai tỉnh giấc đã là chiều ngày hôm sau. Hạ Lan Tuyết vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp chuồn khỏi hiện trường thì Y Nhân đã mở mắt ra. Cô giơ tay dụi dụi mắt, còn chưa kịp nhận ra kẻ nằm bên cạnh là ai đã nghe thấy giọng trầm trầm của Hạ Lan Tuyết vang lên, hơi có phần gượng gạo: “Hôm nay bản vương cùng nàng vào cung, mau dậy chuẩn bị đi.”
Nói rồi y điềm nhiên đứng dậy, định đánh trống lảng.
Quả nhiên Y Nhân chẳng truy hỏi sự tình đêm qua nữa, mà chỉ miễn cưỡng nhỏm người dậy, lim dim nhìn y hồi lâu, ánh mắt mơ màng rồi lại nằm phịch xuống ngủ tiếp.
Hạ Lan Tuyết bực bội nhìn cô, y cảm giác dường như vừa nãy Y Nhân cũng chẳng nhận ra y, chỉ là mơ mơ màng màng trong mộng thôi.
“Dậy đi.” Y sửa sang quần áo chỉnh tề rồi nhấc vai Y Nhân dậy, sầm mặt nói: “Hôm nay cô phải vào cung với bản vương, mau đi chọn một bộ đồ tử tế đi.”
Y Nhân bị y lay lắc, không còn cách nào khác đành mở mắt ra lần nữa. Giờ đây cô mới hoàn toàn thức giấc, tựa như lần đầu trông thấyHạ Lan Tuyết vậy, cứ sững người ra nhìn y: “Vương gia, sao ngài lại ở đây?”
Hạ Lan Tuyết trợn tròn mắt.
Quả nhiên, vừa nãy cô ta nhu thuận như vậy đâu phải vì ngoan ngoãn, mà vì còn chưa tỉnh giấc!
“Thập Nhất, mau vào đây giúp vương phi chuẩn bị!” Hạ Lan Tuyết buông phắt hai tay, ngoảnh đầu ra cửa gọi.
Y đang giữ hai vai Y Nhân, giờ đột ngột buông tay khiến cô lại rơi bịch xuống giường, trán bị đụng đau điếng. Y Nhân vội giơ tay xoa xoa trán, ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết.
Y lại ngoảnh đi nơi khác, không buồn nhìn cô.
Y không muốn mình tức điên lên.
Thập Nhất chờ bên phòng ngoài từ lâu, như được lĩnh thánh chỉ đã mau mắn đẩy cửa bước vào. Hạ Lan Tuyết nghiêm mặt, chắp tay lạnh lùng đứng bên cạnh đợi Thập Nhất kéo Y Nhân đang mơ mơ màng màng xoa vết bầm nơi trán từ trên giường xuống.
Sau đó là một phen bận bịu tíu tít.
Tuy đã lạc tới thời cổ đại một thời gian nhưng Y Nhân vẫn lớ ngớ trước những trang phục rườm rà, kiểu đầu phức tạp, đành ngoan ngoãn như con rối mặc cho Thập Nhất điều khiển.
Nhưng Thập Nhất chẳng qua là một bé gái mới mười bốn tuổi, mắt thẩm mỹ cũng chỉ tàm tạm. Hạ Lan Tuyết đứng bên nhìn, chợt hiểu vì sao mỗi lần ra ngoài Y Nhân đều ăn mặc luộm thuộm úi xùi, đầu Ngô mình Sở.
Chủ nào tớ nấy, đều là cực phẩm a.
“Đủ rồi.” Tới khi Thập Nhất khoác lên mình Y Nhân một chiếc áo khoác đỏ trông rất thô tục thì Hạ Lan Tuyết chịu hết nổi.
Y giơ cánh tay đang chắp sau lưng nhặt một tấm quần lụa màu cánh sen và một chiếc áo cộc lông điêu nói; “Mặc bộ này đi.”
Sau đó y bước lại gỡ mái tóc lộn xộn rối tung của Y Nhân ra, chỉ vấn lỏng thành một búi rồi thuận tay nhặt một chiếc trâm trong tay Thập Nhất đang tròn xoe mắt lên gài lại, “Thế này được rồi.”
Y Nhân chớp mắt nhìn Hạ Lan Tuyết trước mặt đang vấn tóc cho mình.
Hai người đứng gần nhau như vậy, ngón tay thon dài của y lướt trên mái tóc dài như suối của cô…
Chợt Y Nhân thấy tim mình nhói lên như bị thứ gì đó siết chặt, đau như bị kiến đốt vậy.
“Cứ thế này đi.” Đúng lúc đó Hạ Lan Tuyết bỏ tay xuống, lùi lại một bước, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới.
Y bỗng phát hiện thật ra Y Nhân không hề xấu xí, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn đó toát ra một vẻ uể oải như đang ở giữa ngày xuân, miễn cưỡng cũng có thể dắt đi cùng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.