Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 47: Cướp rể (thượng)




Tới ngày thứ mười, vết thương trên tay Y Nhân đã khỏi tám chín phần, nét vẽ cũng không còn gượng gạo nữa.
Ăn sáng xong, Y Nhân lại ngồi vào bàn vẽ vời như mọi ngày, nhưng vừa phác được mấy nét đã nghe thấy tiếng Thập Nhất reo hớn hở từ ngoài cửa: “Vương gia tới rồi.”
Y Nhân quăng bút miễn cưỡng ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Lan Tuyết mình khoác áo cừu trắng muốt đang thong thả men đường tiến lại, sắc trắng của áo ánh lên gương mặt tuấn mỹ như bạch ngọc của y quả là tuyết nhường sương kém, đẹp đẽ vô ngần.
Hèn chi Thập Nhất lại mừng rỡ như thế, đúng là đồ… mê giai.
Y Nhân chỉ liếc y một cái rồi lại quay đi cắm mặt vào giấy vẽ vẽ vời vời.
Hạ Lan Tuyết cũng chẳng lấy đó làm điều, ngược lại còn dịu dàng đứng đằng sau, đằng hắng mấy tiếng mới ngập ngừng hỏi: “Tay đỡ rồi chứ?”
Y Nhân vội đưa tay huơ huơ trước mắt y xem có gì bất thường chăng.
“Đang làm gì thế?” Hạ Lan Tuyết bắt đầu lúng túng, không biết nói gì.
“Vẽ tội phạm.” Y Nhân cúi đầu đáp, vẻ lạnh nhạt.
“Tội phạm ư?” Từ sau nhìn lại, y chỉ thấy tranh vẽ đầy bàn, nào thấy tội phạm, bức nào bức nấy đều họa một người duy nhất, hoặc nhìn thẳng hoặc nhìn nghiêng, đều là Bùi Nhược Trần. “Nhược Trần là tội phạm à?”
Hạ Lan Tuyết thở dài, vươn tay cầm lấy một bức họa từ phía sau, hờ hững nói: “Hôm nay là đại hôn của Bùi Nhược Trần, nếu cô thích y thì vẫn còn cơ hội đấy.” Nói rồi y rút trong áo ra một phong thư, “Đây là giấy từ hôn, từ nay về sau, cô không còn là vương phi của bản vương nữa – Y Nhân, cô đừng núp trong tủ mãi chứ.”
Y Nhân quay đầu lại sững sờ nhìn y hồi lâu, rồi đột ngột đứng phắt dậy nhoẻn miệng cười tươi rói, ôm chặt lấy y sau đó chạy vụt ra ngoài, chẳng hề ngoảnh lại.
Hạ Lan Tuyết chỉ thấy một khối mềm mại thơm ngát lao vào lòng mình rồi nhanh như chớp lại vuột ra, ngoảnh đầu lại chỉ thấy một bóng người đang chạy như bay ra ngoài. Khóe môi y khẽ nhếch lên vẽ ra một nét cười, có điều trong nụ cười thấp thoáng vẻ ngẩn ngơ u buồn khôn tả.
Y Nhân chạy thẳng ra khỏi Tiêu Dao vương  phủ, lần đầu tiên trong đời cô không bị lạc đường.
Ra đến bên ngoài lại đúng lúc một đứa nhỏ đang dắt ngựa đi tới, vừa thấy cô, nó liền định quỳ gối hành lễ. Nào ngờ Y Nhân nhanh như gió cuốn chớp giật đã tung mình nhảy lên ngựa.
Thớt ngựa kinh hoàng liền lao thẳng đi như tên bắn.
Tới lúc này Y Nhân mới ngẩn người nhận ra: hình như mình không biết cưỡi ngựa.
Có điều tới giờ mới nhớ ra thì đã quá muộn, chẳng khác nào chuyện xong rồi mới làm Gia Cát Lượng.
Không còn cách nào khác, cô đành rạp người xuống ôm chặt lấy cổ ngựa, mặc cho tiếng gió rít gào qua tai.
Giữa phố lớn, đoàn rước dâu của Bùi Nhược Trần đeo hoa thắt lụa đang trống giong cờ mở mà đi.
May sao thớt ngựa kia tuy không vâng lời cô nhưng lại thích xem náo nhiệt nên chẳng tới nỗi lôi Y Nhân tới chân trời góc biển, mà lại xông thẳng vào đoàn rước dâu.
Hạ Lan Khâm phụ trách bảo vệ an toàn cho hôn lễ vừa nghe thấy tiếng ồn ào, ngoảnh lại trông thấy người ngồi trên lưng ngựa liền ngẩn người ra.
Giữa thoáng sững sờ đó, Y Nhân đã xông tới rìa ngoài của đoàn người.
Mọi người nhốn nháo dạt cả ra, tai còn ong ong tiếng hét đầy bất lực của Y Nhân: “Xùy, xùy” “Dừng lại, dừnggggggggggg”
Có điều con ngựa đó chẳng hề nghe lệnh cô. Thấy người ngựa sắp xông thẳng vào đoàn đội sính lễ, Hạ Lan Khâm đột nhiên lao mình vọt lên không rồi đáp xuống lưng ngựa, hệt như đại bàng tung cánh, một tay y ôm lấy Y Nhân, tay kia giữ lấy dây cương dụng lực ghì lại, tuấn mã cất vó hí lên một tiếng, lập tức dừng lại.
Y Nhân sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía.
“Y Nhân, sao cô lại tới đây?” Ghìm cương ngựa lại rồi, Hạ Lan Khâm mới hoảng hốt hỏi.
Y Nhân hổn hà hổn hển vùng ra khỏi vòng tay Hạ Lan Khâm, toan vịn yên leo xuống.
Nào ngờ động tác của cô không chuẩn, chớp mắt đã rớt bịch xuống đất. Hạ Lan Khâm trên ngựa cau mày, vừa định giơ tay đỡ nhưng Y Nhân đã lồm cồm bò dậy, có điều vừa ngã một cú, đầu tóc cô đã bê bết đất cát, nhếch nhác vô cùng.
Vừa đứng dậy Y Nhân đã kiên quyết chạy tới trước đoàn người, dang hai tay ra cản lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.