Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 1.2: Tạm trú (1)




Huyệt đạo cũng không quá nặng, Nhưng khi Y Nhân tỉnh lại… đã là tảng sáng rồi.
Nàng hơi nâng tay, toàn thân đau nhức khó chịu – – Không ngờ trên đời thật sự có điểm huyệt, nàng hoàn toàn không nhớ được gì sau khi té xỉu. 
Nhìn quanh một chút, mặc dù là nhà thanh phòng nhã, nhưng lại rất xa lạ. 
Nàng cố gắng đứng lên nhưng tay chân lại không có sức, té xuống giường đụng vào gối đầu. Chỉ nghe đến ‘Pang’ một tiếng, dư âm lượn lờ không dứt. 
Gối đầu ở đây đều được làm từ ngọc thạch, rơi xuống đất, âm hưởng tự nhên không nhỏ. 
Dư âm còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra. 
Gian phòng có một vách ngăn, nghe được có người đi đến cách một bình phong, nhưng không lách qua tấm bình phong đi vào, mà chỉ đứng ở phía ngoài, nhã nhặn hỏi thăm: “Y Nhân, có ổn không?” 
Trên tấm bình phong màu trắng thuần khiết, một hình bóng lờ mờ nhưng có vẻ phong tư trác việt. Chính là Bùi Nhược Trần. 
Y Nhân sợ run một hồi lâu. Qua cơn hoảng hốt, mới chợt nhớ tới chuyện tối qua, không khỏi hỏi: “Hạ Lan Tuyết đâu?” 
“Vương gia đã đi suốt đêm.” Bùi Nhược Trần nhẹ giọng đáp: “Cô đang ở phủ thừa tướng. Vương gia trước khi đi đã giao cô cho ta, hơn nữa chúng ta vốn là bằng hữu, chỗ này, cô muốn ở bao lâu cũng được – – nếu như cô muốn trở về, ta sẽ đưa cô tới Y phủ.” Dừng một chút, hắn bổ sung tiếp: “Lâm Phi cũng cho người đến hỏi, không biết cô có nguyện ý vào cung cùng nàng hay không?” 
“Hắn đi rồi ư.” Y Nhân nói, tựa hồ vẫn chưa nghe hết kịp, chỉ là từ đó nhặt ra tin tức mà mình muốn nghe: “Lúc hắn đi, nhất định là rất cô đơn.” 
Bùi Nhược Trần không nói. Trên thực tế, lúc Hạ Lan Tuyết ra đi, cả triều văn võ bá quan vì sợ liên lụy, cũng không ai đưa tiễn. Người duy nhất tiễn hắn, chỉ có Bùi Nhược Trần mà thôi. Trên đường trở về, Bùi Nhược Trần tiện đường ghé qua nhìn lại Tiêu Dao phủ từng trang hoàng rự rỡ, cẩm hoa khắp nơi, giờ không còn nữa. Chỉ thấy cả vườn là một đống hỗn độn, những vật phẩm quý giá đều bị kẻ cướp người giật, ngay cả hai con sư tử bằng đồng canh cửa, cũng bị người ta khoét mang đi.  
Quang cảnh cuối năm huy hoàng, liếc cái chỉ còn lại cảnh tượng này, khiến trong lòng không khỏi sinh cảm thê lương. Bùi Nhược Trần còn nhớ rõ lần nói chuyện cuối cùng giữ anh và Hạ Lan Tuyết. Khi đó, gió bắc gào thét, thổi tung làn tóc, tay áo của hắn, thân người như mọc cánh thành tiên. Một người không màng thế tục như vậy, cùng hai chữ ‘Mưu phản’, thực sự không thể gộp chung mà nói.
“Vương gia, không phải chuyện huynh làm, vì sao huynh lại muốn gánh chịu?” Khi đó, Bùi Nhược Trần đã hỏi như vậy.
“Ngươi biết chắc, không liên quan đến bản vương sao?” Hạ Lan Tuyết hỏi lại.
“Cả triều văn võ bá quan đều biết, từ lâu Tiêu Dao Vương đã không màng thế sự. Hơn nữa – – hơn nữa, năm năm trước, tiên đế vốn đã có ý định truyền lại ngôi hoàng đế cho Vương gia. Là Vương gia tự nguyện buông tay. Thử hỏi, một người đã từng không tham ngôi vị hoàng đế như huynh, vì sao lại muốn mưu phản?” Bùi Nhược Trần mỗi chữ mỗi câu đều nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Hạ Lan Tuyết cũng cười “Nếu cả triều văn võ bá quan đều biết, ngươi cho rằng bệ hạ không biết hay sao? Ta chỉ là làm theo mong muốn của người thôi.”
Sau khi nói xong, Hạ Lan Tuyết thản nhiên ra đi, lưu lại Bùi Nhược Trần đứng nguyên tại chỗ, trầm tư một lúc thật lâu, cho đến khi toàn thân lạnh buốt.
Giờ này khắc này, nghe Y Nhân hỏi tình hình Hạ Lan Tuyết, Bùi Nhược Trần thất thần một hồi, sau đó mới đáp: “Không, Vương gia đi cũng không cô đơn, mà là cơ trí. Trên thực tế, huynh ấy ra đi lúc này, vốn là một chuyện may mắn.”
Hắn đã thấy được trong triều biến đổi liên tục. Chỉ là nước sâu như vậy, mặc dù bản thân Bùi Nhược Trần ở ngay trung tâm quyền lực, cũng chưa từng hiểu thấu đáo.
Y Nhân càng không hiểu. Nàng chỉ biết rằng, Hạ Lan Tuyết từng nói, tất cả những gì hắn làm, đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần cam tâm, thì bất luận là chuyện gì, cũng không phải là không thể chịu đựng.
Nàng tạm thời yên lòng, nhấc chăn lên, cúi đầu tìm hài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.