Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 12: Gặp rủi ro (9)




Edit: Docke
Y Nhân đứng trên bậc thang, nhìn Bùi Nhược Trần đang đứng dưới đài.
Bùi Nhược Trần cũng nhìn cô một cái, chỉ là lẳng lặng liếc mắt, không làm khó, cũng không trách cứ, chỉ là sơ sơ nhàn nhạt, giống như lúc trước. 
Thế nhưng cái nhìn thoáng qua bình thường đó lại làm Y Nhân cảm thấy như nghẹt thở. Nghẹt thở không phải vì bị Liễu Sắc bóp chặt, mà bởi vì thật sự không thể hô hấp.
Y Nhân đối với chuyện quỳ gối cũng không có cảm giác gì nhiều. Cô không phải nam nhi dưới gối giáp vàng. Chỉ là ở thời đại này, quỳ gối trước địch, rốt cuộc ý vị thế nào – – Y Nhân hiểu được.
Bản thân cô cũng có nguyên tắc của mình, nên cũng có thể lý giải được tiêu chuẩn nguyên tắc của người khác.
“Thế nào? Cũng chỉ là nói xuông mà thôi ư? Ngụy quân tử.” Liễu Sắc cười có chút hả hê, trảo đặt trên cổ Y Nhân cũng không tự chủ mà thả lỏng rất nhiều.
Hắn vốn không có ý muốn làm hại Y Nhân.
“Ta đếm ba tiếng. Một!”
Bùi Nhược Trần vẫn không nói gì, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng, thần sắc trái lại càng thêm trầm tĩnh.
Trầm tĩnh như vậy, giống như khí tức vỡ bờ, từ thân thể anh từ từ tỏa ra, ngay cả Liễu Sắc cũng cảm nhận được, càng khiến hắn nổi giận: “Nhị!”
Y Nhân nhướng mày trợn mắt, vốn định cố sức hiên ngang lẫm liệt nói, nhưng âm thanh ra tới mép lại không có cách nào thoát ra được.
Lẽ nào lại giống như đóng phim, nữ chính đều như nhau, la to “Đừng mà, ngươi đi đi, mặc kệ ta.” Nếu như anh bỏ đi thì không phải là Bùi Nhược Trần nữa.
Y Nhân cũng lười làm những chuyện nhàm chán đó. Cuối cùng, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt thì an tĩnh như hồ nước.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ là tin tưởng anh.
Bùi Nhược Trần như hiểu được lòng cô, khóe môi hơi nhếch lên, độ cong đẹp đến cực điểm, ánh mắt như quan ngọc, ôn nhuận êm dịu như nước, mà ngay cả Vưu chủ quản cũng không thể dời mắt, nhìn đến bần thần.
“Tam–” Liễu Sắc một chữ cuối cùng còn chưa hô xong, Bùi Nhược Trần đã giũ vạt áo, gió thổi ngoại bào bay phất phới, nét mặt bình tĩnh dị thường, mắt sáng như ngọc, cúi người quỳ xuống.
Quỳ, vốn dĩ là một tư thế không thể lịch sự, nhưng Bùi Nhược Trần quỳ lại thấy ưu nhã thanh tao.
Y Nhân cũng chúm chím môi, mặt đầy ý cười mà nhìn Bùi Nhược Trần, như không có việc gì.
Một lạy… Hai lạy… Ba.
Tiêu nhiên đến cực điểm, tiêu sái đến cực điểm.
Anh bây giờ dường như không phải đang khúm núm trước kẻ thù, mà là đang cùng bằng hữu ngâm thơ đối đáp, diễn trò tương bái.
Chỉ là tư thái như vậy, Liễu Sắc không nhìn thấy được.
Hắn chỉ cảm nhận Bùi Nhược Trần thực sự quỳ xuống rồi, hắn cả cười, ngửa cổ cười ha ha, cười đến kiêu ngạo, thế nhưng bên tai nghe được Y Nhân có điểm đau khổ.
Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân không hề có ý buông ra, ngược lại theo tiếng cười càng lúc càng gấp.
Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nhược Trần đang quỳ trên mặt đất cùng Liễu Sắc đang ngửa cổ cười to.
“Bùi Nhược Trần, năm đó phụ thân ngươi lâm trận phản chúa, hại chết mẫu thân ta. Ngày hôm nay ba cái khấu đầu này chính là Bùi gia các ngươi tạ tội cho Liễu gia ta!” Liễu Sắc vừa cười vừa nói to, âm thanh thê lương, nghe như vọng ra từ địa ngục.
Y Nhân cố gắng thở hồng hộc, bên tai lại nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Ban đầu cô còn tưởng do bản thân hít thở khó khăn, nhưng thoáng nhìn qua, thấy nét mặt Vưu chủ quản lộ vẻ lo lắng, mới chợt nghĩ ra: hô hấp như lên cơn suyễn này, chính là do Liễu Sắc phát sinh.
Vừa vặn nghe thấy Liễu Sắc đang cười liền gián đoạn, hình như như đang nén nhịn.
Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân vừa rồi còn ra nhiều sức, nay lại không còn sức lực.
Y Nhân sau khi ngây ngốc sửng sốt vài giây, cô đã làm một chuyện mà tự mình cho là rất sáng suốt.
Cô xoay mạnh người, dùng sức ôm lấy thắt lưng Liễu Sắc, đưa hắn đứng thật vững vàng tựa trước người mình, sau đó ngả đầu về phía trước, mũi chạm mũi, môi chạm môi – – Cô muốn chế trụ hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.