Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 20: A tuyết (3)




Edit: Docke
Chỉ có điều, Vũ gia cố  nhiên không muốn chọc đến quan phủ, nhưng động tĩnh lớn như vậy cũng đã kinh động đến không ít người. Lão nhất thời từ bỏ ý định muốn nghỉ đêm trong trấn, quyết định sẽ lên đường nhanh chóng đến mộ của Tức phu nhân suốt đêm nay, để tránh đêm dài nhiều mộng.  
Lúc đi ra biên thành, cũng không có ai chặn bọn họ lại. Tất cả mọi người đã lẩn trốn rất xa rồi, nấp ở sau cây, đầu ngõ, cẩn thận mà rình bọn họ. Vũ gia ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng đi rất oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang. Chòm râu tuyết trắng đường hoàng bay bay trong gió, vô cùng kiêu ngạo. Y Nhận nhắm mắt theo đuôi. Nếu là đồng bọn với lão mà còn có thể biểu diễn một khuôn mặt tươi cười ấm áp – - chỉ có điều, nụ cười kia thường sẽ khiến cho người khác cảm giác như đang bị dọa đến mức toát mồ hôi toàn thân – - Thân là khâm phạm của triều đình mà còn có thể nhàn nhã ổn định như vậy, quả nhiên là tài cao lớn mật, không sợ hãi sao được. Bọn họ cho rằng Y Nhân và Vũ gia đúng là cùng một loại người. Mà Y Nhân, xác thật cũng không có dáng vẻ gì của một người đang bị bắt cóc ép buộc.
“Vào sa mạc rồi, hành trình còn kéo dài thêm ba ngày nữa. Dựa vào sức của đôi chân thì không thể chịu nổi đâu. Chúng ta phải tìm ngựa và một chút lương khô.” Vũ gia thấp giọng nói vài câu. Ánh mắt băn khoăn quan sát chuỗi cửa hàng nối nhau kéo dài dọc đường. Chỉ là sau khi từ ‘Vũ gia’ được truyền ra hai lần, thì các cửa hàng quán xa trên đường, mười thì hết chín nhà đều đã đóng cửa kín mít. Thưa thớt mấy nhà còn lại chỉ là buôn bán nông cụ hoặc son môi, không có tác dụng nhiều. Vũ gia nhìn phát bực, đang chuẩn nổi bão thì ngoài thành đột nhiên đi vào một người coi tiền như rác:  Thân mặc một chiếc áo choàng dầy, vành nón ép xuống rất thấp chỉ lộ mặt từ mũi trở xuống cằm. Bụi đường trường bao phủ thân hình, sắc môi cực kỳ nhợt nhạt. Tuy nhiên nhìn chung, cũng là một người thanh tú. – - Chỉ có điều cuối cùng lại là một người thô kệch, ăn mặc vừa cồng kềnh vừa cũ nát. Nhưng điều này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là… Trong tay hắn đang dắt theo một con ngựa. Là một con ngựa khỏe mạnh chạy được đường trường, sắc lông rất đẹp, tứ chi cường tráng. Vũ gia mừng rỡ ra mặt, đi đến ngáng trước người nọ.
“Này, tiểu tử, con ngựa này, Vũ gia ta muốn.” Lão vốn tưởng rằng chỉ cần nêu lên danh tính thì người nọ sẽ sợ đến mức tè cả ra quần rồi chắp tay dập đầu, lập tức hai tay kính dâng tặng tuấn mã.
Vậy mà người nọ lại ngẩng đầu, không chút hoang mang. Áo choàng hạ xuống để lộ ra một đôi mắt lười biếng, nhỏ dài rất bình  thường, “Lão tiên sinh, không phải tại hạ không muốn cho lão mượn ngựa. Mà là con ngựa này chỉ nghe lời một mình tại hạ. Người khác nói nó luôn luôn làm như không để ý đến.”
“Có chuyện như vậy sao?” Vũ gia không tin, vểnh râu trừng mắt.
“Súc sinh luôn luôn như vậy.” Người nọ thở dài, cảm khái nói: “Cho đến bây giờ chỉ thích làm theo ý mình, bá đạo ngang ngược, đâu dễ dàng nghe người ta nói.”
Vũ gia đáp lại, chỉ là ừ hử một tiếng. Bỗng nhiên chợt nhớ đến cái gì, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, “Tiểu tử, ngươi đang mắng lão phu sao?!”
“Đâu có, ta chỉ mắng súc sinh thôi mà.” Người nọ nóng lòng biện bạch, nhưng giọng điệu thong dong, dáng dấp cũng không hề kinh hoảng.
Vũ gia hừ mạnh một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa, mà đem lửa giận chuyển từ người nọ trút hết lên đầu con tuấn mã: “Lão phu cũng muốn xem, con ngựa này có phải đúng như lời ngươi nói hay không, ai nói cũng không nghe!” Sau đó, lão tàn bạo trừng mắt lườm người nọ: “Nếu như ngươi nói sai, đừng trách lão phu vô tình!”
“Xin cứ tự nhiên.” Người nọ tiện tay nhấc lên, không có chút nào là đang bị đe dọa, thần thái nhàn nhã rảnh rỗi.
Vũ gia đã bước lên phía trước một bước. Sau đó phi thân nhảy lên lưng ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.