Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 71: Buông tay (3)




Edit: Docke
Thế nhưng Phượng tiên sinh được Vương gia ba lần đến mời xuất sơn, hơn nữa, Phượng Cửu có mối quan hệ sâu xa với Kiếm thần Lục Xuyên, cũng không phải là chuyện đùa. Hắn có quan hệ với Vương gia, nếu nói là thuộc hạ, chi bằng nói vừa là thầy vừa là bạn. Từ rất lâu rồi, đều là Phượng Cửu nói gì Vương gia nghe nấy.  
Cho nên, mọi người từ trên xuống dưới đều đối với Phượng Cửu cực kỳ cung kính, càng không cần phải nói đến Dịch Kiếm.
Y Nhân lại không có ý thức đó, cô cũng theo mọi người đi vào. Trong khu rừng sâu phía trước, từ lâu đã dựng lên một tòa hành dinh. Không chỉ có thủ vệ nghiêm mật mà bên ngoài hành dinh thậm chí còn có lư hương đặt trên bếp lò. Nước trà được nấu rất nhiều, hương trà tỏa ngát bốn phía.
Cô vẫn đi đến trước hành dinh. Thị vệ cũng không ngăn cản cô – - Cũng vì ban đầu bọn họ bảo hộ ở trong góc tối đã nhìn thấy cô. Mặt khác, có thể bình yên đi đến chỗ này, tất nhiên là người một nhà rồi.
Y Nhân vén mành lên, từ đó liền nhìn thấy Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nằm trên giường nệm. Trên người đắp hờ một tấm da hổ để lộ phân nửa, màu sắc loang lổ, càng làm tôn thêm dung nhan yên tĩnh của Hạ Lan Tuyết, toát ra sự mị hoặc không nói nên lời.
Lúc cô đi vào, cánh tay của Hạ Lan Tuyết đã rơi khỏi tấm da hổ, thõng xuống bên giường. Y Nhân trong vô thức lại muốn nắm tay anh nhét vào trong. Giống như rất nhiều buổi sáng, trong lúc cô còn nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Lan Tuyết đã đi vào phòng giúp cô đắp kín góc chăn vậy.
Mãi đến khi cô nắm tay anh, mới biết, thì ra tay anh lại băng lãnh như vậy.
Hạ Lan Tuyết hơi giật giật, hình như đang gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Môi khẽ nhếch, thốt ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Y Nhân chớp mắt mấy cái, cầm lấy tay anh, rồi không buông ra nữa.
Dịch Kiếm và Phượng Cửu đi đến hành dinh, nhìn thấy tình trạng bên trong, lại lén lút lui ra ngoài.
Y Nhân nhẹ nhàng cúi người xuống, tinh tế mà đánh giá Hạ Lan Tuyết đang trong cơn ác mộng. Dường như muốn xem thấu cảnh tượng anh đã thấy trong mơ, muốn cảm nhận sự hỗn loạn và không thoải mái mà anh đang có.
Bọn họ cách nhau rất gần.
Hạ Lan Tuyết đã bị cơn ác mộng làm cho vô cùng phức tạp.
Trán anh hầu như thấm đẫm mồ hôi lạnh. Biểu tình trên mặt không thể nói là sợ hãi, mà phải gọi là thống khổ – - Giống như nỗi thống khổ khi người ta đang đứng trên vách núi, không thể tiến, cũng không thể lui.
Hô hấp của Y Nhân từng đợt từng đợt phả lên chóp mũi Hạ Lan Tuyết. Những tiếng nói nhỏ của anh cũng gián đoạn mà truyền đến tai cô.
“Đây không phải là sự thật…”
“Không thể là sự thật được…”
“Đại ca…” Anh khẽ gọi, mày nhăn lại, “Ngươi thả bọn họ đi, cái gì ta cũng không cần, không cần gì hết.”
Y Nhân có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt mấy cái. Hàng lông mi thật dài đảo lướt trên da tay của anh.
Sắc môi Hạ Lan Tuyết trắng bệch, trong lúc bật hơi còn tỏa ra lan hương dễ chịu.
Anh lôi kéo tay cô, rồi đột nhiên thu lại, đặt ở trước ngực. Thân thể lật nghiêng, dùng một loại bảo hộ cực đoan cuộn mình lại, ngủ say.
Y Nhân bị động tác bất ngờ của anh làm cho lảo đảo, cả người té đổ lên người Hạ Lan Tuyết. Suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân cũng rất mệt mỏi, thiên hạ cũng quá yên bình, Y Nhân cũng không hề khách khí, thoáng một cái đá rơi đôi hài dưới chân, một tay bị anh cầm lấy, tay kia vắt nhẹ trên vai Hạ Lan Tuyết rồi bò lên giường.
Cứ như vậy mà nằm bên cạnh anh, quay mặt về phía anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, vừa nhẹ nhàng xê dịch cái mông, Y Nhân nhắm mắt lại, thiếp đi rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.