Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 72: Buông tay (4)




Edit: Docke
Bên ngoài hành dinh, hương trà càng đậm. Phượng Cửu và Dịch Kiếm với ghế mà ngồi. Phượng Cửu nâng ấm trà lên, mở nắp, chậm rãi đổ số nước trà ngâm đợt đầu còn lại. Sau đó, châm đầy một ấm trà thượng đẳng. Chỉ chốc lát sau, Dịch Kiếm cũng rót đầy một chén. Nước trà tràn đầy, không nhiều không ít, vừa vặn để cái chén tắm đẫm hương trà.  
Hơi nước lan tràn, bóng dáng của hắn trong màn hơi nước dày đặc bỗng trở nên ưu nhã lưu luyến lạ thường.
Dịch Kiếm nghiêng người ngồi ngay ngắn. Hai tay nâng ly trà lên, một ngụm uống cạn, lại tất cung tất kính mà để xuống.
Phượng Cửu mỉm cười, một lần nữa châm đầy cho hắn một chén. Mái tóc dài lấm tấm hoa râm buông xuống, khiến cho vẻ mặt của hắn như ẩn như hiện phía sau làn tóc.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái lắm sao, ta lại cố ý để cho Viêm Hàn chạy thoát?” Phượng Cửu nhẹ hỏi.
Dịch Kiếm vốn đã nghẹn từ lâu, nghe vậy tự nhiên cảm thấy nếu không bộc bạch thì không hài lòng: “Vâng, ta biết Phượng tiên sinh làm như vậy, tất nhiên là có lý do của tiên sinh. Thế nhưng, Viêm hàn bây giờ đang là kẻ địch hàng đầu của Thiên Triều. Cho dù bên phía hắn có viện binh, thế nhưng chúng ta cũng có Lục tiên sinh, vốn dĩ có thể bắt được hắn mà…”
“Lục Xuyên không bắt giữ nam tử, hắn chỉ giết mà thôi.” Phượng Cửu cười nói, “Hơn nữa, Viêm Hàn đã bảo vệ Vương gia, không phải sao?”
Dịch Kiếm cứng họng, không trả lời được.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vì sao ta phải bắt con cò đó chứ?” Phượng Cửu vừa nói một câu, vừa nâng ly trà của mình lên, chậm rãi uống một ngụm. Sau đó lại đem đổ số nước còn lại, rồi rót đầy chén khác.
Dịch Kiếm không hiểu, cho nên cứ nhìn hắn, rất sáng suốt mà lựa chọn câm miệng.
Phượng Cửu, vốn cũng là một người truyền kỳ không thua gì Lục Xuyên. Dịch Kiếm chỉ có thể bội phục.
Người trong giang hồ, có thể không biết triều đình, nhưng không thể không biết Phượng Trang.
Phượng Trang và Lưu Viên, chính là thánh địa trong chốn võ lâm.
Lưu Viên vốn được xem là một tiểu quốc, nhân khẩu tuy chưa đầy mười vạn nhưng ẩn trong thâm sơn, quốc dân ai ai cũng thượng võ, là một nơi siêu nhiên thế ngoại.
Còn Phượng Trang, thật sự chỉ là một trang viên mà thôi, diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều.
Người của Phượng gia, hầu hết đều thông minh tuyệt đỉnh.
Trang chủ Phượng Nhất nghiễm nhiên có dáng dấp của minh chủ võ lâm. Phượng Nhị sáng lập ra Hải Sát Phái, lũng đoạn thủy vận. Phượng Tam là một nữ tử mỹ lệ tuyệt luân, được gả vào Mạnh gia trứ danh là nhạc nghĩa hảo thi (thoát nghĩ: lấy nghĩa lớn làm kim chỉ nam cho mọi hành động). Phượng Tứ, bởi vì thời thiếu nữ đã trải qua một chuyện tình tang thương nên đã xuất gia. Phượng Ngũ cũng ở tăng môn, chính là đệ tử tục gia ưu tú nhất của thiếu lâm trong một vòng một trăm năm qua. Phượng Lục trầm mê thi thư, sau đi thi khoa cử lấy được bảng nhãn cao, trở thành thị lang (một chức quan phụ tá cho quan Thượng thư) của Thiên Triều.
Còn Phượng Thất, nghe nói chính là nữ tử đẹp nhất trong số ba chị em Phượng gia, đã lập chí suốt đời không lấy chồng, chuyên tâm xử lý công việc làm ăn của gia tộc. Nàng chính là một kỳ tài thương nghiệp, khiến cho tất cả các đại thương nhân trong cả nước đều tâm phục khẩu phục.
Phía trên Phượng Cửu không có Phượng Bát. Phượng Cửu và Phượng Bát vốn là một cặp song sinh. Một ngày kia, Phượng Bát được phát hiện đã bị cắn chết trong tã lót. Còn Phượng Cửu nằm bên cạnh hắn thì đang quơ quơ đôi tay nhỏ bé, miệng đầy máu tanh.
Trang chủ đương nhiên không đành lòng giết chết con trai ruột của mình, nhưng cũng đã nhận định hắn chính là yêu nghiệt chuyển thế, đồng ý giam lỏng hắn trong nhà đá. Cho đến khi Phượng Cửu mười tám tuổi, thế nhân cũng không ai biết có người này tồn tại.
Sau đó, chẳng biết tại sao hắn bỏ trốn được, nhờ vào trí mưu vô song của mình mà nổi danh thiên hạ.
Trang chủ rốt cuộc cũng thừa nhận hắn có quan hệ với Phượng gia. Thế nhưng Phượng Cửu cũng không hề mượn dùng bất cứ lực lượng nào của Phượng gia để tương trợ. Cũng chẳng bao giờ chính miệng thừa nhận mình là người của Phượng trang.
Mà danh tiếng của Phượng Cửu, dần dần, ngay cả Phượng trang cũng không thể sánh kịp.
Một người như vậy, hiện tại lại toàn tâm toàn ý phò trợ cho Vương gia. Dịch Kiếm thầm cảm thấy may mắn, lại có một loại cảm giác ‘đó là đương nhiên’.
Tất cả những người thượng đỉnh, đều rất cô đơn.
Bọn họ đều cô đơn, cho nên luôn luôn hiểu được sự đáng quý của hai chữ ‘quý trọng’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.