Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 74: Buông tay (6)




Edit: Docke
Y Nhân quỳ rạp trên đất, không đứng lên cũng không nói gì.
Hai người giằng co như vậy một hồi, Y Nhân rốt cuộc cũng cong cong vẹo vẹo mà đứng lên. Sau đó, cứ thế đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.  
“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết nhịn không được gọi giật một tiếng, giọng điệu có chút gấp gáp.
Đó là trạng thái chưa bao giờ có.
Y Nhân xoay người, rất bình tĩnh mà nhìn anh. Trên mặt không có chút hờn giận nào, chỉ có bình tĩnh, nhàn nhạt, không dính tạp chất, giống như bầu trời xanh biếc không gợn mây.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên hiểu được tất cả.
Cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà chạy đông chạy tây. Một người lười biếng như vậy, lại vì anh mà mấy đêm liền ngủ không được ngon giấc.
Thế nhưng, anh đã bố trí tất cả từ lâu. Lưu vong, thật ra chỉ vì tránh né gió bão. Uống thuốc, chẳng qua chỉ vì đã biết Phượng Cửu sẽ đến cứu mình trước khi có chuyện xảy ra. Cái gì anh cũng sắp xếp chu đáo cả rồi, không hề để xảy ra bất cứ nguy hiểm nào.
Cho dù sự lựa chọn của Dung Tú đúng là vẫn làm cho anh bị tổn thương, thế nhưng trước đó, lẽ nào anh không hề có mảy may chuẩn bị nào hay sao?
Dịch Kiếm tất nhiên sẽ phụng mạng theo đúng ý anh, đón Phượng Cửu đến. Mà Phượng Cửu, chính là đường lui mà anh lưu lại cho mình.
Trừ phi Dung Tú giết anh chết ngay tại chỗ. Trừ phi nàng còn niệm chút tình xưa, cho anh một cái chết thoải mái.
Bằng không, anh tuyệt đối sẽ không chết, cũng tuyệt đối sẽ không để mình trở thành trò cười trong thiên hạ.
Mà trong tất cả những tính toán này, Y Nhân được tính thế nào?
Cô đối với anh không rời không bỏ, thế nhưng kết quả thì sao? Anh cũng không cần cô.
Thậm chí, hành vi đi tìm Hạ Lan Khâm, chẳng qua cũng chỉ là làm chuyện thừa thãi mà thôi.
Y Nhân cũng không cảm thấy ủy khuất, lại càng không tức giận, chỉ cảm thấy bản thân quá dư thừa mà thôi.
Không biết vì sao, cô lại để ý đến cái loại cảm giác dư thừa này.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, kỳ thực dù chưa nói gì nhưng lại tựa như đã nói tất cả rồi.
Thậm chí, ngay cả những gì mình không muốn nói ra, cũng đều đã nói ra rồi.
Đôi mắt, vĩnh viễn vẫn là cửa sổ tâm hồn không thể bàn cãi.
Môi Hạ Lan Tuyết khẽ mấp máy nhưng vẫn không nói lời nào.
Y Nhân lại vừa quay người lại, lắc lac lắc lư mà đi ra ngoài cửa.
Chờ đến khi cô rốt cuộc đã đi đến màn trướng, Hạ Lan Tuyết mới hạ được quyết tâm cực lớn, mở miệng gọi lần nữa: “Ở lại đi.”
“Ở lại, ta sẽ quý trọng cô.” Anh nói.
Chân thành đến nỗi không có gì sánh được.
Chân thành đến mức ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng không thể tự mình ức chế được mà run lên. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác dịu dàng thắm thiết nhưng cũng rất dũng mãnh, bóp nghẹt không có anh hô hấp.
Lúc này đây, cô vẫn không quay đầu lại, mà chỉ dừng bước, đưa tay gãi gãi đầu.
“Cỏ vô ưu không để cho ta quên bất cứ điều gì, lại làm cho ta triệt để trải qua tất cả những chuyện trước đây. Ta thấy lại mẫu hậu lúc lâm chung. Nhìn thấy phụ thân đứng bên thành tường nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn thấy đêm đó, đại ca đặt chủy thủ lên cổ ta. Nhìn thấy Tiểu Dung, cũng nhìn thấy chén cháo đó – - Thế nhưng, trong lòng cũng rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh như một cái xác vậy.”
Hạ Lan Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Y Nhân, tiếp tục nói: “Y Nhân, cô muốn bỏ lại một mình ta trong cái xác đó hay sao?”
Y Nhân cuối cùng cũng không vò đầu nữa, mà đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, mắt nhìn trời nói: “Hạ Lan Khâm nhờ ta nói cho anh biết, Tiểu Dung hoàng hậu đang ở chỗ của hắn.”
Nói xong, cô quả thật đi ra ngoài.
Không chần chờ, không lưu luyến, tựa như cô đang làm chuyện gì khác vậy – - Đây là một chuyện vô cùng bình thường. Hơn nữa, cũng vốn nên làm như vậy.
Cây này đã không cần cô bón phân nữa, cũng đủ khỏe mạnh rồi.
Khỏe mạnh đến nỗi tỏa bóng um tùm, che được cả bầu trời, không còn có góc ngách nào rành cho cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.