Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 75: Buông tay (7)




Edit: Docke
Hạ Lan Tuyết hơi hoảng hốt, hình bóng của Y Nhân đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Ngoài hành dinh, Phượng Cửu vô cùng chuyên tâm mà đùa nghịch những lá trà còn xót lại nơi đáy chén. Nhìn những phiến lá hơi mỏng đang cuốn lên rồi héo rút xuống phía dưới, hắn lại dùng ngón tay ngoáy cho nó ngoi lên, vô cùng tự đắc.   
Dịch Kiếm đứng bên cạnh, cũng không xen mồm, chỉ cẩn thận quan sát an toàn bốn phía.
Lúc Lục Xuyên đến nơi thì Bùi Lâm Phổ đã kịp thời rút đi, bây giờ đang ẩn thân ở đâu, Dịch Kiếm cũng không biết.
Cho nên, hắn phải cẩn thận.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Phượng Cửu ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Y Nhân, hắn mỉm cười, lên tiếng hỏi: “Nương nương, Vương gia tỉnh chưa?”
“Ơ, tỉnh rồi.” Y Nhân thành thật trả lời, dừng bước.
Phượng Cửu hơi cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi tiếp một câu: “Nương nương muốn đi đâu sao?”
Y Nhân chưng hửng.
Đúng vậy, phải đi đâu bây giờ?
Cô nhìn Phượng Cửu, lại nhìn khắp xung quanh một lượt, vẻ mặt mờ mịt. Phía sâu trong đôi mắt, tất cả đều là những người xa lạ, thế giới xa lạ, cảnh tượng xa lạ.
Đã có lần, cô cho rằng nơi này tồn tại một cây hoa hồng của riêng cô. Nhưng hiện tại, chỉ còn cảm thấy một khoảng không mênh mang.
Đi đâu?
“Thế sự hôm nay khó lường. Mặc dù Nương nương cùng Vương gia có chuyện gì không thoải mái, cũng không cần vội vã bỏ đi. Nương nương vẫn nên ở chung một chỗ với chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.” Phượng Cửu tuy không rõ tình huống thế nào, nhưng trực giác đã cho biết, cô và Hạ Lan Tuyết nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì rồi.
Phượng Cửu vốn dĩ cũng không hiểu Y Nhân nhiều lắm. Lúc này trông thấy biểu hiện của cô, chỉ cảm thấy rất giống một cô bé con đang làm nũng.
Y Nhân nắm chặt tay, cúi đầu suy nghĩ.
Hình như đã bị Phượng Cửu thuyết phục.
Phượng Cửu hơi hơi yên tâm rồi, lại ý bảo Dịch Kiếm vào trong hỏi Hạ Lan Tuyết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng thật ra Y Nhân cũng không muốn nghe theo lời Phượng Cửu. Cô đã quyết định ra đi thì một khắc cũng không muốn ở lại, cũng không có mảy may có ý định miễn cưỡng ở lại.
Cô chỉ đang nghĩ – - bây giờ nên đi đâu đây?
Đến cuối cùng, cô nhớ đến Thập Nhất, nhớ đến nàng đã được gả vào Cái Bang rồi, hình như Thập Nhất có khả năng thu nhận cô.
Y Nhân lại một lần nữa lấy lại tinh thần. Bước chân lại một lần nữa vững vàng đi ra ngoài, dáng vẻ tràn trề sức sống.
Cuộc sống, quả nhiên sẽ có nơi để đi tiếp.
Y Nhân cũng không biết hai chữ ‘Tuyệt vọng’ viết như thế nào.
Phượng Cửu vốn đang thầm nghĩ may mắn. Vậy mà Y Nhân lại một lần nữa bỏ đi. Hắn lại ngăn cản không được, chỉ có thể kỳ quái mà nhìn bóng lưng Y Nhân lắc lắc lư lư rời đi, vừa chờ đợi Dịch Kiếm từ hành dinh trở ra.
“Phượng Tiên sinh, mau vào đi, Vương gia thổ huyết rồi.” Không bao lâu sau, Dịch Kiếm vội vã vội vàng từ hành dinh đi ra, gấp giọng kêu lên.
Phượng Cửu biến sắc, cũng không còn cách nào khác, đành phải vội vã bước nhanh vào trong hành dinh.
Vừa vào bên trong liền nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đang vịn giường thở dốc. Dưới đất có một đống máu tươi đỏ sậm, nhìn thấy mà giật mình.
“Vương gia…” Phượng Cửu ba chân bốn cẳng chạy đến gần anh, đưa tay bắt mạch cho anh.
“Nàng đã đi chưa?” Hạ Lan Tuyết không thèm hỏi tình hình của mình, mà chỉ lo lắng hỏi thăm Y Nhân.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đưa Nương nương trở về.” Dịch Kiếm ngẩn người, sau đó đơn giản thi lễ một cái, dứt khoát nói: “Cho dù có phải dùng sức mạnh bức ép, cũng sẽ giữ được Nương nương ở lại.”
Hạ Lan Tuyết không nói gì thêm, anh đã suy yếu đến mức không nói ra nổi một câu nào.
Dịch Kiếm lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vương gia nhà mình, lại dùng ánh mắt xin chỉ thị mà nhìn qua Phượng Cửu, lúc đó mới đi ra ngoài.
Phượng Cửu cau rít chân mày. Lúc Dịch Kiếm ra khỏi cửa, hắn đã giận tái mặt. Đôi mắt luôn mỉm cười ôn hòa giờ bỗng trở nên sắc bén không gì sánh được, tràn đầy trách móc. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, hỏi: “Vương gia, vì sao ngươi phải làm như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.