Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 86: Trần duyên (11)




Edit: Docke
Lúc mặt trời chiều đã phủ kín vùng trời thì Vũ gia trở về.
Lão kéo theo một con sói đuôi to cùng một bó rơm mồi lửa, hớn hở trở về.  
Đến gần vừa nhìn, Vũ gia liền nổi giận.
Lão đại gia đây phải khổ khổ sở sở đi săn bắn, trong khi hai tên tù phạm này lại ở đây ngủ say đến mức thơm ngọt như vậy là sao!
Thế nhưng, ngay khi lão dự định đưa tay lay hai người đó tỉnh lại, cánh tay thoáng khựng lại giữa không trung.
Đây là một bức ảnh vô cùng xinh đẹp.
Hoàng hôn dày đặc.
Sắc trời hồng hồng, hạt cát vàng vàng.
Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Bùi Nhược Trần với những đường cong thần kỳ nhu hòa. Tư thế của hắn thư thái nhàn nhã như đang thoải mái dạo chơi. Hai chân hơi gấp, mở rộng. Tay áo nhẹ nhàng.
Còn Y Nhân hơi thua kém một chút, ngủ say đến nỗi không còn dáng vẻ gì nữa.
Trông hai người ở cạnh nhau, càng giống như một bức tranh châm biếm tả thực. Nhưng cô ngủ say như vậy, lại có vẻ còn đẹp hơn cả Bùi Nhược Trần nữa. Đẹp tựa không khí, như nước chảy, gió nhẹ, cát vàng và hoàng hôn.
Người nào trông thấy, tự nhiên cũng bị lây nhiễm cảnh này.
Cho nên, tay hắn thoáng dừng trong chớp mắt.
Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.
Sau đó, bàn tay của Vũ gia nặng nề mà đánh xuống đầu Bùi Nhược Trần. Ông nổi giận đùng đùng, nói: “Tiểu tử! Ngươi có hiểu kính trên nhường dưới hay không hả. Ngươi không đi săn thú thì thôi đi, còn dám ở đây lười biếng!”
Bùi Nhược Trần ừ à tỉnh lại. Y Nhân cũng dụi mắt, ngồi thẳng người lên.
Đầu tiên khi nhìn thấy Vũ gia, Y Nhân chẳng những không hổ thẹn chút nào, mà còn nở một nụ cười ngọt chết người không cần đền mạng, hân hoan chào hỏi: “Vũ gia.”
Vũ gia xếch ngược chòm râu, nặng nề ‘Hừ’ một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng không truy cứu nữa.
Bùi Nhược Trần sờ sờ cái trán vẫn còn đau âm ỉ, lập tức hiểu được hành động của Vũ gia, cũng không nói gì.
Chỉ là, không ngờ bản thân lại tự nhiên ngủ được.
Ở trong hoàn cảnh xấu như vậy mà còn có thể ngủ say không hề phòng bị gì, bản thân Bùi Nhược Trần cũng cảm thấy hết nói nổi.
Nhưng cái loại sự tình hết nói nổi này, bởi vì ở cùng một chỗ với Y Nhân mà trở nên rất đương nhiên.
“Tiểu nha đầu, ngươi đang làm gì đó?” Bùi Nhược Trần đang mải mê suy nghĩ thì Vũ gia đã gào to một tiếng.
Hắn quay lại, liền nhìn thấy Y Nhân đang ngồi chồm hổm trên đất, dùng ngón tay chọt chọt vào mũi con sói.
Đáy mắt trong vắt, đầy vẻ thương hại.
“Nó chết rồi sao?” Nghe được tiếng hét, Y Nhân ngẩng đầu, nhìn Vũ gia hỏi.
“Không chết thì làm sao ăn?” Vũ gia dùng ánh mắt như đang nhìn con ngốc mà lườm Y Nhân, lại không thể cam tâm tình nguyện mà nói thêm một câu: “Không phải là ngươi đang thương tiếc cho còn sói này đấy chứ?”
“Ơ…” Y Nhân không trả lời, vẫn đang dùng ngón tay lướt trên đường viền của con sói, mềm nhẹ và an tĩnh.
Vũ gia vốn không muốn để ý cô nữa. Nhưng khi tàn dư của ánh hoàng hôn soi trên mặt cô và thưa thớt chiếu ánh sáng lên bộ lông sói, đó là một bức cắt hình tuyệt hảo, ủ dột, tinh tế, khiến cho hắn thân là một đại ma đầu giết người như ngóe cũng đột nhiên nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Một cảm giác sợ hãi mâu thuẫn, khó hiểu.
“Con sói đáng chết. Ngươi không giết nó, nó sẽ ăn thịt người, còn ăn cả dân cư trong vùng lân cận nữa.” Vũ gia nói mà không hiểu tại sao mình phải giải thích những lời vô ích như vậy. Chỉ cảm thấy nếu không giải thích thì thật không thoải mái chút nào.
Ông không chịu nổi sự bình tĩnh và thương xót của Y Nhân.
Vậy mà, Y Nhân cũng không nghe lọt tai những lời này. Mà cũng có thể, căn bản là không hề nghe thấy.
Cô phủi phủi tay rồi đứng lên, nhìn bao quát con soi, nói thầm một câu: “Không biết thịt chó sói ăn có ngon không? Không quá già đấy chứ?”
Vũ gia thổ huyết, chết ngất.
Hình ảnh ban nãy và cảm giác khó hiểu vừa rồi, chỉ là ảo giác của lão thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.