Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 9: Gặp rủi ro (6)




Edit: Docke 
Lúc đầu ngón tay chạm vào hắn, Y Nhân bỗng rùng mình. 
Thân thể thiếu niên này, sao lại lạnh như vậy. 
Nhưng loại băng lãnh này vừa chạm vào đã dịu. Lúc Y Nhân chớp mắt đã sấn lại gần, thiếu niên hất mạnh tay, đang định nạt nộ chất vấn, lại nghe thấy giọng nữ thanh thúy êm tai vang lên: “A! Giỏ trúc của ta!”   
Thiếu niên nhíu nhíu mày, lửa giận càng tăng, dục đứng lên. Ngay sau đó, lại nghe có thanh âm truyền tới, lần này, lại là một giọng giả nam: “Vị cô nương này, mời dừng lại bước chân yêu kiều, nàng có biết bản thân đã phạm sai lầm gì không?” 
Thiếu niên sửng sốt, muốn biết cô rốt cuộc đang đùa xiếc gì, nhịn không được hơi dừng một chút. Cô vẫn nhất định không chịu rút ngón áp út lại, một lần nữa huých đầu ngón tay hắn, tựa như một thiếu nữ bẽn lẽn e lệ mới gặp một người đàn ông xa lạ: “Vị quan nhân này, rõ ràng là ngựa của người đá đổ giỏ trúc của ta. Ngươi xem đường rộng thênh thang thẳng đến trời xanh, ngươi lại thúc con súc sinh kia chạy đến nỗi bắn đầy bùn đất lên người ta, bây giờ ngược lại còn trách tội là ta sai?” 
Giọng nói uyển chuyển êm dịu như tiên nhạc. 
Nói xong, Y Nhân vươn tay kia, bắt được tay phải thiếu niên lúc này đã không còn tránh né, lắc lắc ngón áp út của hắn, nói, giống như một thư sinh đang rung đùi đắc ý: “Sai lầm của nàng chính là xinh đẹp như tiên, dáng người thướt tha khiến tay ta không còn nghe lời ta nữa, Mái tóc đen tuyền xõa tung che khuất mi mắt của ta, nhìn không thấy con đường xuyên núi nữa, chỉ còn lại một mảnh đen kịt. Hai gò má nàng mơn mởn tươi sáng khiến thằng nhỏ của ta khuynh đảo, quên mất uy nghiêm của chủ nhân hắn rồi.” Cô ép cổ họng nói ra giọng nam trung tính mềm mại, cố ra vẻ chính kinh, làm lòng người sung sướng. 
Thiếu niên trong lòng phân vân lại hiếu kỳ nên tùy ý để nàng cầm tay nói một đoạn, thế nhưng sau khi nghe xong, mặt hắn liền trầm xuống, tàn bạo rút tay về, sau đó đứng dậy hốt hoảng lui về phía sau: “To gan!” 
Y Nhân bị hắn vùng hất ra, thân thể nặng trịch lại ngã xuống đất, trên mặt cũng không có một tia oán giận, trái lại còn dịu dàng nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Lời thoại rất đẹp, không đúng sao? Chỉ cần dụng tâm, kỳ thật thanh âm cũng có thể tươi đẹp như tranh.” 
“Chán ngắt!” Thiếu niên thoáng giật mình, sau đó không chút khách khí buông hai chữ, phẩy tay áo bỏ đi. 
Chỉ có điều bước chân lại lảo đảo như chạy trốn. 
———-*****———
Ngoài phòng lớn, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn.  
Chỉ nghe Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hạ Lan gia, văn có Hạ Lan Tuyết, võ có Hạ Lan Khâm, duy chỉ có Hạ Lan Thuần không văn không võ, tự nhiên được làm hoàng đế, có thể thấy được Hạ Lan gia khí số đã hết.” 
“Ngươi vì tức giận, làm thế nào hiểu được chúa ta anh minh thần đoán.” Bùi Nhược Trần cười nhạt trả lời. 
“Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, Hạ Lan Thuần là do Bùi gia các ngươi khéo tay chống đỡ.” Vưu chủ quản chậc chậc lưỡi, nheo mắt nhìn Bùi Nhược Trần: “Tỷ tỷ ngươi nay lại là phi tử được Hạ Lan Thuần sủng ái nhất. Hắn và Bùi gia các ngươi, có thể nói là có quan hệ vô cùng mật thiết nhỉ.” 
Bùi Nhược Trần mím môi, thản nhiên mà thận trọng quan sát xung quanh. Cũng không nói tiếp. 
“Bùi công tử, ngươi nói xem, nếu như Hạ Lan Tuyết phát hiện, hắn giao Y Nhân cho ngươi lại bị đưa qua quân doanh làm quan nô. Hắn có nghi kỵ Bùi gia các ngươi không, tiếp theo sẽ không còn quan tâm nghe theo Hạ Lan Thuần nữa?” Thấy Bùi Nhược Trần biểu tình lạnh nhạt, Vưu chủ quản đột nhiên nhớ đến một người mà anh chắc chắn sẽ rất lưu tâm, mắt lộ vẻ muốn trêu tức: “Như Hạ Lan Tuyết, năm tuổi đã biết làm thơ, mười hai tuổi xử án, mười bảy tuổi trở thành khâm sai trẻ tuổi nhất Thiên triều, chiếu theo tư cách, hắn quả là người có năng lực nhất, cùng Hạ Lan Thuần tranh cao thấp đúng không?” 
Những lời này quả nhiên khiến Bùi Nhược Trần xúc động, đôi mắt luôn luôn ôn hòa lãnh tĩnh, rốt cuộc phải xếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.