Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 13: Cuộc sống của y nhân tại viêm quốc 3




Edit: Docke
“Vũ gia, ngươi có đói bụng không?” Phượng Cửu không để ý gì đến Dịch Kiếm, vẫn với vẻ mặt thờ ơ, chậm rãi hỏi.
Dịch Kiếm giật mình, không hiểu thế nào, nhìn Phượng Cửu.  
“Nói đến cũng thấy hơi đói bụng.” Phía sau lưng Dịch Kiếm bỗng truyền đến một giọng nói già nua mà khờ dại.
Dịch Kiếm lập tức quay đầu lại, khiếp sợ mà nhìn người như vừa mới chui lên từ trong đất bằng.
Đầu tóc rối bù, áo quần rách rưới, khuôn mặt đầy những khe rãnh của năm tháng – Đích thực là Vũ gia.
“Ngươi vì sao… vì sao vẫn còn ở đây!” Dịch Kiếm rõ ràng nhớ rõ: Lúc trước, sau khi nhìn thấy Vũ gia mang Hạ Lan Tuyết đang hấp hối từ trong mộ đi ra, mình đã rất vất vả mới đuổi kịp bọn hắn, lại rất vất vả mới đánh Vũ gia đi khỏi để cứu Vương gia mang về. Sau đó ra roi thúc ngựa, chạy đến Lạc Phượng sơn trang.
Vì sao hắn lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối, Vũ gia đều không hề rời đi?
Dịch Kiếm cố gắng hồi tưởng lại tình hình lúc giải cứu Vương gia trở về. Quả thật cũng có điểm cổ quái. Hắn vốn không phải là địch thủ của Vũ gia, không ngờ Vũ gia lại ngưng công kích hắn, làm bộ tự hỏi một hồi, sau đó xoay người bỏ đi.
Hóa ra, đó chỉ là tư thế giả vờ.
Dịch Kiếm âm thầm tự trách. Chẳng lẽ mình càng ngày càng vô dụng?
“Không cần tự trách.” Phượng Cửu giống như nhìn thấy được tâm tư của Dịch Kiếm, chầm chập bước đến trước mặt Dịch Kiếm, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn. Thấm thía nói: “Chàng trai trẻ, võ công thua kém Vũ gia, là chuyện rất đương nhiên mà.”
Dịch Kiếm mấp máy miệng nhưng lại không nói tiếp.
“Ngươi cũng không cần phải khẩn trương.” Nhận thấy thủ hạ đang co rút thân mình từng cơn, tốc độ nói chuyện của Phượng Cửu rốt cuộc nhanh lên một ít, giải thích: “Mấy ngày nay sở dĩ ta không đến thăm Vương gia, đó là không muốn quấy rầy Vũ gia trị thương cho Vương gia.”
“Vũ gia trị thương cho Vương gia?” Dịch Kiếm vẫn đề phòng nhìn lão nhân trước mặt, khó hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy. Tuy rằng cách trị thương của lão chẳng những không giúp được gì cho Vương gia mà còn làm thương thế của Vương gia thêm nặng. Nhưng trong quá trình trị thương, một khi bị gián đoạn, e rằng sẽ càng không thể vãn hồi.” Phượng Cửu than thở nói: “Ngươi nói xem, trên đời này, vì sao lại có nhiều người có lòng tốt lại làm hỏng chuyện như vậy. Nhưng những người tự cho rằng mình có lòng tốt, khi làm hỏng chuyện thì so với những kẻ cố ý làm chuyện xấu, còn phá hoại hơn nhiều.”
Dịch Kiếm bị lời nói lần này gây sức ép, hoàn toàn mơ hồ. Hắn nhất thời nhìn qua Vũ gia, nhất thời nhìn lại Phượng Cửu, chẳng hiểu gì hết.
Vũ gia cũng trừng mắt, bộ dáng rất ủy khuất.
“Lúc ngươi mới vưa đem Vương gia trở về, ta đã phát hiện trên người hắn có một luồng khí tức rất kỳ quái. Loại chân khí này quả thật rất độc đáo, cũng không phải là loại người bình thường có thể sở hữu. Trong thiên hạ, người có kỹ năng như vậy không quá ba người. Bọn hắn chính là: Đệ nhất phu nhân năm đó danh chấn thiên hạ – Tức Phu nhân; Người thứ hai vào mười mấy năm trước đã giống như Tức phu nhân, đồng thời biến mất; Người duy nhất còn lại, tất nhiên chính là Vũ gia.” Phượng Cửu nhận thấy sự nghi hoặc của Dịch Kiếm, tốt bụng giải thích: “Cho nên, ta đã đặc biệt nấp ở một nơi bí mật gần đó quan sát một đêm. Tới giờ tý, quả nhiên đã nhìn thấy Vũ gia lén lút vào phòng Vương gia, tiếp tục vận chuyển chân khí cho hắn.”
“Hắn vận chuyển chân khí cho Vương gia?” Dịch Kiếm mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi, kêu lên một tiếng.
“Chẳng lẽ chân khí đó không dùng được sao? Hay là tiểu tử này đã không còn dùng được nữa rồi?” Vũ gia sờ sờ đầu, lắc đầu, thật tình thật thà hỏi Phượng Cửu.
Phượng Cửu nhịn cười, kiên nhẫn trả lời: “Cũng không phải là người có chân khí càng cao thì thể lực sẽ càng tốt. Vận dụng chân khí phải thông hiểu đạo lý này. Vương gia đã dư độc tận xương. Điều hắn cần là phải có người dùng chân khí từ từ lưu chuyển độc khí trong người hắn rồi mở đường đẩy ra ngoài. Chứ không phải cứ một mực dùng chân khí áp độc chạy vào bên trong.”
Vũ gia vẫn không hiểu, nhìn hắn.
Dịch Kiếm thì đã hiểu được một ít, nhất thời vô cùng lo lắng.
Quả nhiên, Phượng Cửu buông thõng tay, làm một thế tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm, thản nhiên nói: “Vốn dĩ, tuy rằng có chút phiền toái nhưng Vương gia vẫn còn cách duy trì. Nhưng sau khi bị ngươi tài lanh làm bậy, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó mà có cách nào xoay chuyển trời đất.”
“A!” Nghe vậy, Dịch Kiếm và Vũ gia đồng thời giật mình.
Sau đó, Dịch Kiếm không chút nghĩ ngợi, lại bắt đầu rút kiếm ra, chiêu nào cũng sắc bén, nhanh chóng công kích về phía Vũ gia.
Hắn đã nhận định, Vũ gia cố ý hại chết Vương gia.
Vũ gia tất nhiên sẽ không chịu đứng trơ chịu trận, vung chưởng chém ra, hồi phòng chặt chẽ. Chưởng phong gào thét, vù vù rung động.
Phượng Cửu cũng lời quản chuyện của bọn hắn, nhưng lại bị chưởng phong hất đến buộc phải che miệng ho khan một trận, sau đó lảo đảo đẩy cửa đi vào phòng Hạ Lan Tuyết. Để mặc bọn hắn vung tay vung chân trong chính địa bàn của mình.
Trong phòng, Hạ Lan Tuyết lặng lẽ nằm hôn mê bất tỉnh. Nhưng sắc mặt lại không tái nhợt như người bị bệnh nặng, ngược lại còn hồng hào một cách khó hiểu, như hoa nở giữa hè. Đẹp đến mức làm cho người ta khó lòng rời mắt.
“Ây da, ngươi cũng nên tỉnh dậy đi.” Phượng Cửu ngồi vào cạnh giường, nhìn Hạ Lan Tuyết, hòa ái nói.
Lời của hắn vừa dứt, mi mắt Hạ Lan Tuyết run rẩy, sau đó, chậm rãi mở ra.
Ánh mắt màu hổ phách, đen nhánh, giống như hòn đá ngâm mình dưới đáy nước sâu.
“Vương gia tỉnh rồi?” Phượng Cửu khách khí hỏi.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại. Nhìn thấy Phượng Cửu, anh nâng tay day trán, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
“Vương gia đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Là Dịch Kiếm đưa Vương gia đến sơn trang của ta.” Phượng Cửu trả lời, “Nơi này là Lạc Phượng sơn trang.”
“Ồ.” Hạ Lan Tuyết cũng không ngạc nhiên. Thần sắc thản nhiên, ngoại trừ hơi thở có vẻ suy yếu ra thì còn có vẻ an nhàn thảnh thơi nữa.
“Vương gia cảm thấy khó chịu ở đâu?” Phượng Cửu lại hỏi.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, nỗ lực ngồi dậy: “Rất tốt. Chỉ cảm thấy toàn thân hơi đau nhức, còn lại cũng chưa thấy gì.”
Phượng Cửu giống như đã xác minh xong, rõ ràng ‘Ồ’ một tiếng.
“Bên ngoài có tiếng gì vậy?” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc ngồi dậy được. Nhìn thần sắc của anh, tuyệt đối không giống với người bệnh đã hôn mê ba ngày ba đêm, còn có cảm giác giống như đã được ăn no ngủ khỏe, vừa mới thức dậy. Tinh thần sảng khoái, nét mặt tỏa sáng.
“À, Dịch Kiếm và Vũ gia đang đánh nhau.” Phượng Cửu thản nhiên trả lời, “Dịch Kiếm hận Vũ gia đã hại Vương gia, muốn đòi lại công đạo.”
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhỏ dài hơi hơi chợt tắt, “Dịch Kiếm cũng quá hồ nháo.”
Phượng Cửu không trả lời, chỉ im lặng chờ đợi.
“Phượng tiên sinh.” Hạ Lan Tuyết nghiêng thân, quay mắt về phía Phượng Cửu hỏi: “Tình huống của ta, rốt cuộc là thế nào? Hoặc là… trạng thái như vậy còn có thể duy trì được mấy ngày?”
“Trong lòng Vương gia hẳn đang nắm chắc?” Ánh mắt Phượng Cửu chợt lóe, hỏi.
“Tuy rằng không hiểu nhiều lắm nhưng cũng biết được một ít.” Hạ Lan Tuyết rất bình tĩnh, gần như bình thản. “Lúc trước, khi Vũ gia truyền chân khí cho ta, ta liền biết không ổn rồi. Nhưng lại không có cách nào phản đối… Hành vi của hắn, hẳn là trăm điều hại không có lấy một điều lợi, đúng không.”
“Cũng không phải hoàn toàn không hề có ích.” Phượng Cửu ngẫm nghĩ một hồi, lựa lời nói: “Chân khí của Vũ gia, đích thực đã khiến chất độc của Vương gia bức tới một nơi sâu cùng mà thuốc và châm cứu không còn chữa nổi. Nhưng mà, chân khí của hắn đồng thời cũng đã áp chế được dư độc của Vương gia. Nói cách khác, trong vòng một tháng này, Vương gia sẽ không khác gì người bình thường.”
“Vậy một tháng sau thì sao?”
“Sau đó…” Phượng Cửu giương mắt, trộm liếc mắt đánh giá Hạ Lan Tuyết một cái. Thấy Hạ Lan Tuyết vẫn bình tĩnh, hắn mới nói tiếp: “Sau đó, trừ phi Vương gia có thể có được thạch sao biển – của hồi môn của Băng Quốc nữ vương. Bằng không, tất sẽ phát độc… Về phần tình huống sau khi độc phát sẽ như thế nào, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không, ta cũng không thể cam đoan.”
Hạ Lan Tuyết cũng không biểu hiện ra chút ngạc nhiên nào. Chỉ là thản nhiên nghe xong, thoáng dừng một chút rồi liền xốc mền lên, ra khỏi giường.
“Ta đi ngăn bọn hắn lại.”
Bọn hắn, đương nhiên là chỉ Vũ gia và Dịch Kiếm.
Phượng Cửu không ngăn cản, chỉ đứng lên. Nhìn Hạ Lan Tuyết nhanh chóng mặc vội ngoại sam, không chút sợ hãi mà nói: “Nghe nói, Băng Quốc nữ vương gần đây phát thiệp anh hùng khắp nơi, mời rất nhiều vương tôn quý tộc, nhân vật giang hồ đến tham gia đại hội kén chồng của nàng.”
Hạ Lan Tuyết không trả lời, vẫn còn đang mặc ngoại sam. Sau khi mặc xong liền nhanh chóng đi ra cửa.
“Ta còn nghe nói, vào lúc Vương gia mười bảy tuổi đã từng đi sứ đến Băng Quốc, còn lọt vào mắt xanh của Băng Quốc nữ vương. Băng Quốc nữ vương – một người có địa vị cao, thậm chí còn đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, cầu hôn trước tiên hoàng.” Phượng Cửu nhìn bóng lưng của anh, tiếp tục nói.
Động tác của Hạ Lan Tuyết vẫn không đình trệ chút nào. Anh gần như đã đi ra khỏi cửa phòng rồi lập tức bước ra ngoài.
Phượng Cửu nhìn cửa phòng còn lắc lư, âm thầm buông tiếng thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Có đôi khi, thông minh tuyệt đỉnh. Có đôi khi lại ngốc đến hết thuốc cứu chữa… Ngươi đó, lần này chỉ sợ rằng thật sự là hết thuốc cứu chữa rồi. Cũng không oán ta được.”
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt của Phượng Cửu lại không hề thư thái, mà chứa đầy lo lắng.
Một thời chủ tớ, rốt cuộc vẫn là quan tâm.
Ngoài cửa phòng, hai người đang tranh đấu khó phân thắng bại, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, tầm mắt đồng thời nhìn lại.
Sau đó, trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, động tác của hai người đồng thời ngừng lại.
Tiếp sau đó, tựa như hai con chim đại bàng, đồng loạt lao vút về phía Hạ Lan Tuyết
Dịch Kiếm quả thực vui mừng cực điểm. Lần đầu tiên hắn không thèm để ý đến thân phận của mình, một phen giữ chặt lấy tay trái của Hạ Lan Tuyết, gần như nghẹn ngào kêu lên: “Vương gia!”
Còn tay phải của Hạ Lan Tuyết cũng bị Vũ gia nhanh chóng bắt lấy. Vẻ mặt Vũ gia cũng vui sướng không kém: “Tốt quá, tốt quá, ngươi rốt cuộc khỏe lại rồi. Ta có thể trả lời phu nhân rồi!” Bỗng nhiên sau đó, ông lại cau chặt mày, nghi hoặc lầm bầm làu bàu: “Sao thế này, mạch đập là lạ…”
Hạ Lan Tuyết dấu diếm dấu vết, rút tay tránh để Vũ gia bắt mạch, cười cười. Vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Lúc nãy ông vừa nói, ông cứu ta là vì muốn trả lời phu nhân, phu nhân là ai?”
“Phu nhân, đương nhiên chính là phu nhân rồi.” Vũ gia đương nhiên trả lời, vẻ mặt sùng kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.