Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 17: Nha đầu thập nhất tái xuất giang hồ 3




Edit: Docke
Thập Nhất nhìn tiểu thư, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Chỉ cảm thấy, có điều gì đó đã thay đổi.  
Tiểu thư bây giờ không còn vô tâm vô phế như trước nữa, đã không còn muốn an phận, được chăng hay chớ nữa.
Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, Thập Nhất cũng không nói được.
Đang nghĩ ngợi thì Y Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, từ từ nhàn nhã nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Thập Nhất đang cảm hoài, nghe thấy lời ấy, thiếu chút nữa đã té ngửa xuống đất.
Vừa rồi tại sao cô lại cho rằng tiểu thư đã thay đổi nhỉ?
Tiểu thư rõ ràng vẫn hệt như trước nay, hết ăn lại nằm, không hề có chí lớn.
Quả thật là… giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời a.
Y Nhân nhảy xuống khỏi dây đu, mới đi được hai bước thì phía trước bất ngờ xuất hiện một đoàn cung nữ hùng hổ đi đến. Người thì dìu Y Nhân, người thì nâng váy, kẻ rót nước, kẻ quạt mát. Ba chân bốn cẳng, rất nhanh đã bỏ Thập Nhất lại phía sau.
Thập Nhất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Y Nhân được đãi ngộ siêu cấp, sửng sốt hết nửa ngày. Sau đó đột nhiên lại nhớ đến lời nói vừa rồi của Y Nhân, “Bọn họ cũng không thích ta.”
Nếu bọn họ không thích tiểu thư, vậy thì tại sao lại không ngừng xum xoe như vậy?
Thập Nhất bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Lại nhìn về phía tiểu thư đang được bao bọc trong vòng người kia: Vẻ mặt Y Nhân nặng nề, thành thành thật thật để bọn họ tùy ý đùa nghịch. Nhàn nhạt… Nhưng lại có phần thê lương.
Thập Nhất lại cúi đầu, nhớ lại lúc nàng tới đây, nhớ lại những lời tướng công đã dặn dò, toàn thân lại ớn lạnh.
Từ trước đến nay tướng công luôn luôn dịu dàng săn sóc, đột nhiên lại thận trọng dặn dò nàng: “Nhất định phải trộm được Chí tôn đồ của Viêm Cung. Hơn nữa, không thể để Y Nhân gặp lại Vương gia. Nếu có thể, hãy làm cho Y Nhân phát sinh quan hệ với Viêm Hàn.”
Lúc ấy nàng thật sự giật mình, mãi hỏi vì sao.
Hoàng A Ngưu lại nhìn nàng đầy bí hiểm, nói: “Thập Nhất, nàng là thê tử của ta. Trên đời này, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng, chỉ có ta thôi. Không phải sao?” Thập Nhất cũng không đành nhắc lại nữa.
Khi mới gặp Viêm Hàn, Thập Nhất còn tự an ủi mình: Thật ra Viêm Hàn cũng đâu có tệ. Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn thần thái có thần thái, muốn tài có tài, muốn thế có thế. Quan trọng là… hắn đối xử với Y Nhân rất tốt. So với lúc trước Hạ Lan Tuyết đối xử với Y Nhân, quả thật phải nói là một trời một vực.
Nghĩ đến đây, Thập Nhất lại ra sức so sánh người ấy cùng Hạ Lan Tuyết, lấy cớ để nàng ở lại.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Y Nhân bị cả đám người quây lấy, không ngờ ngược lại cảm thấy rất khó chịu.
Xét cho cùng, tiểu thư vẫn mong muốn trở lại phủ vương gia lúc trước, bị mọi người bỏ quên, nhàn nhã phơi nắng ngủ ngày, lười chảy thây.
Thập Nhất cứ như vậy mà suy đi nghĩ lại, đi từng bước một ở phía sau mọi người.
Đi thẳng một mạch đến tẩm cung mà hiện tại Y Nhân đang ở. Theo bản năng, nàng đưa mắt nhìn qua bên cạnh. Quả nhiên trông thấy một cung điện tường vàng ngói bạc. Đó hẳn là tẩm cung của Viêm Hàn rồi.
Hai tòa cung điện ở sát cạnh nhau, vô cùng gần gũi… Khoảng cách gần như vậy, đối với Viêm Hàn mà nói, có phải là một sự dày vò không?
Thập Nhất nảy ra một ý nghĩ rất không thuần khiết.
Vào tẩm cung, bên trong bày biện xa hoa, từng khâu nhỏ đều gắng đạt đến thoải mái, vui mắt. Nhưng sự chỉnh chu như vậy, đối với Y Nhân mà nói, chính là người tài giỏi mà không được trọng dụng, quá phí phạm.
Y Nhân lập tức xốc màn lụa mỏng, đi đến bên giường. Sau đó đổ người nằm xuống, uể oải vùi mình trong chiếc mềm gấm. Hai chân đá lung tung vài cái, hất đôi hài rơi xuống đất. Sau đó ngáp một cái thật dài.
“Thập Nhất, ngươi cũng nằm xuống cạnh ta mà ngủ đi.” Sau khi nằm xuống, Y Nhân vẫn không quên nhớ đến Thập Nhất, vô cùng thành khẩn mời mọc.
Thập Nhất đảo cặp mắt trắng dã, đanh giọng nói: “Ta đâu phải là người ham ngủ như tiểu thư. Ta ra ngoài đi dạo một lát.”
“Ừ ừm.” Y Nhân gật đầu, kéo mềm đến tận vai, “Ngươi cứ tự nhiên, ngàn vạn lần cũng đừng khách khí làm gì.”
Giọng điệu cứ làm như cô là chủ nhân của nơi này vậy.
Lại quên mất rằng, cô cũng chỉ là người tạm trú mà thôi.
Thập Nhất thầm cảm thấy buồn cười. Cũng biết rõ tốc độ chìm vào giấc ngủ của Y Nhân nhanh đến cỡ nào, cho nên nàng cũng không nói tiếp nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, đã nghe phía sau truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Thập Nhất xuyên qua những lớp mành trùng điệp, cẩn thận đi ra ngoài điện. Vừa ra đến cửa liền trông thấy một đoàn người từ trên hành lang đối diện đi đến.
Thập Nhất có tâm tư riêng, lén lút trốn bên cạnh cửa. Đoàn người càng đi càng đến gần, đi thẳng đến trước tẩm cung của Viêm Hàn.
Người dẫn đầu phía trước mặc một áo choàng dài màu đen bằng lông thú, trông tuấn lãng oai vệ tựa như đại bàng Mạc Bắc. Chính là Viêm Hàn.
Phía sau hắn là những quan chức trọng yếu của Viêm Quốc. Đi bên trái chính là vị lão giả kia, được Viêm Hàn gọi là Vệ tiên sinh.
“Vương thượng, bất kể như thế nào, ngài vẫn phải đến đại hội kén rể lần này. Cho dù không vì tham gia kén rể thì cũng nhân cô hội này, mượn sức của Băng Quốc nữ vương. Thiên hạ hiện tại đã phân chia làm ba phần. Thái độ của Băng Quốc đối với thế cục sau này như thế nào, chính là vấn đề quan trọng nhất!” Một quan chức từng bước tiến lên phía trước, nỗ lực khuyên can.
Viêm Hàn vẫn trầm ngâm. Vệ tiên sinh ở bên cạnh thản nhiên nói: “Đương nhiên. Nếu có thể kết thông gia với Băng Quốc nữ vương thì tốt quá rồi. Hiện tại, Viêm Quốc và Thiên Triều có thế lực ngang nhau. Nếu có thể có được sự ủng hộ của Băng Quốc nữ vương, Thiên Triều chắc chắn chưa đánh đã tan.”
“Vương thượng là một kỳ tài, ngọc thụ lâm phong. Nếu có tâm tranh giành, Băng Quốc nữ vương tất nhiên sẽ phải khuất phục trước tư thế oai hùng của Bệ hạ.” Vệ tiên sinh vừa dứt lời, phía sau liền xôn xao nịnh nọt theo.
Đương nhiên, cũng không hẳn tất cả đều là nịnh hót, mà là sự thật.
“Nghe nói Băng Quốc nữ vương Lãnh Diễm xinh đẹp tuyệt luân, là một mỹ nhân hiếm thấy. Hơn nữa còn trí mưu vô song, tinh xảo đặc sắc. Tuyệt đối xứng đáng trở thành hoàng hậu của Viêm Quốc.” Tên còn lại nói.
Trong lòng bọn họ, người xứng đáng được làm hoàng hậu của Viêm Quốc, phải giống như Lãnh Diễm vậy. Thân phận tôn quý, vừa xinh đẹp vừa trí tuệ.
Chứ không phải như…
Mọi người đều hiểu thấu lòng nhau, không cần nói ra nhưng ánh mắt đã quá rõ ràng: Bọn hắn quả nhiên đều đang nghĩ đến cùng một người.
Chứ không phải giống như Y Nhân vậy. Không hợp tý nào, lại còn không minh không bạch.
Viêm Hàn vẫn chưa quay đầu lại, cho nên không hề biết đám người phía sau đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng có thể đoán được một ít.
Chuyện Y Nhân ở trong cung, sớm đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.
Cũng có những người cấp tiến, đem từng người, từng người con gái trong gia tộc của mình dâng tặng cho Vương thượng. Một là có thể kết thân với Viêm Hàn, hai là có thể đuổi Y Nhân không rõ lai lịch ra khỏi Viêm Cung.
Nhưng trước sau, Viêm Hàn vẫn không chịu nhả ra.
“Vương thượng, nếu ngài nên có trách nhiệm với cả Viêm Quốc, nếu ngài còn nhớ những chuyện đã từng hứa trước hoàng linh thì đại hội kén rể lần này, ngài nhất định phải đi.” Vệ tiên sinh nhận ra Viêm Hàn cứ mãi chần chờ không quyết, liền thừa cơ bỏ thêm một câu.
Cũng may, dường như Viêm Hàn cũng không có ý định muốn làm cho bọn họ phải khó xử.
Hắn hơi gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ta sẽ đến tham gia đại hội.”
Đang lúc mọi người vui mừng phấn khỏi, hắn lại bồi thêm một câu: “Ta sẽ dẫn Y Nhân đi cùng.”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
“Vương thượng!” Rất nhanh, cả đám trung thần phía sau liền xông lên liều chết khuyên can.
Viêm Hàn cảm thấy nhức đầu. Vệ tiên sinh bên cạnh đột nhiên nói: “Vương thượng đã quyết định rồi thì chư vị không cần nhiều lời nữa. Hay là nghiên cứu một chút đi, xem đến Băng Quốc cần phải chuẩn bị những gì đi.”
Lúc này đây, không chỉ có chúng đại thần cảm thấy không thể tin nổi, mà ngay cả Viêm Hàn cũng cảm thấy kỳ quái.
Trước giờ Vệ tiên sinh vẫn luôn đứng chung hàng ngũ với các đại thần, cứ giảng giải lý lẽ tôn giáo cho hắn. Nhưng lúc này đây lại đứng về phe hắn. Tuy rằng Viêm Hàn thân là hoàng đế nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy vinh quang và may mắn biết bao.
Mọi người quả nhiên không nói gì nữa. Vệ tiên sinh thân là đế sư, địa vị ở Viêm Quốc cực cao. Trong vài phương diện nào đó, lời hắn nói, so với Viêm Hàn còn có chất lượng hơn hẳn. Nếu Vệ tiên sinh đã không phản đối, những người khác cũng lười giằng co.
“Những người tham gia còn lại, các ngươi tự sắp xếp được không?” Đợi đến khi không khí bình ổn trở lại, Viêm Hàn mới mở miệng hỏi.
“Ngoại trừ các môn phái giang hồ ra, Bên phía Thiên Triều cũng phái con trai độc nhất của Hạ Hầu là Hạ Ngọc, cũng cháu của Hạ Hầu là Liễu Khê đến tham gia. Hạ Ngọc thì chúng ta đã biêt. Còn Liễu Khê này, nghe nói là cháu trai của phu nhân Hạ Hầu. Lúc trước học nghệ ở Côn Luân, tạm thời vẫn chưa điều tra được gì nhiều. Mà phía Uy Quốc ở bên kia hải đảo cũng phái hoàng tử đến, tham gia cạnh tranh. Nhưng Uy Quốc địa chất cằn cỗi xa xôi, nước nhỏ dân ít, nghe nói xã hội vẫn còn hơi hoang dã. Cho nên mặc dù là hoàng tử nhưng lực cạnh tranh, có thể, không lớn. Những người còn lại chỉ là một đám ô hợp. Trong đó, người duy nhất có thể khen, chỉ có thiếu chủ của Lưu Viên, Lưu Trục Phong.”
“Lưu Trục Phong cũng đến ư?” Viêm Hàn rốt cuộc cũng cảm thấy hưng trí, “Nghe nói, người nhìn thấy tận mắt con người thật của hắn, đích xác là rất ít. Không biết rốt cuộc là mỹ nam hay là kẻ quái dị đây…Nhưng Lưu Viên luôn luôn khép kín, cực ít can thiệp vào chuyện thế gian. Vì sao bây giờ lại máu huyết sôi trào mà đến tham gia đại hội kén rể của Lãnh nữ vương? Chẳng lẽ, cũng đang ngấp nghé quyền thế cùng mỹ mạo của Lãnh nữ vương?”
“Cái này cũng không đúng. Nghe nói lần này, Lưu Trục Phong là vị khách mà Lãnh Diễm đặc biệt yêu thích.” Quan phụ trách tin tức giải thích: “Cũng có người đoán rằng, Lưu Trục Phong chính là người trong mộng của Lãnh Diễm. Đại hội lần này, chẳng qua chỉ là che dấu tai mắt người ta mà thôi.”
“Sao ta lại nghe nói, người trong lòng Lãnh Diễm là Thiên Triều Tiêu Dao Vương Hạ Lan Tuyết mà?” Một người nói leo theo.
Viêm Hàn nghe thấy cái tên Hạ Lan Tuyết, trong lòng cũng không mấy khẩn trương, chỉ thản nhiên ‘Ừm’ một tiếng, dặn dò: “Mau đi chuẩn bị đi. Ngày mốt xuất phát.”
Mọi người lỉnh mệnh, sôi nổi giải tán.
Chờ đến khi trên bậc thang chỉ còn lại Viêm Hàn và Vệ tiên sinh, Viêm Hàn mới hỏi ông: “Lần này, vì sao tiên sinh lại không trách cứ ta?”
Vệ tiên sinh trả lời: “Có một số việc, dù người khác nói thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Hay là xin Vương thượng cứ tự mình hiểu rõ. Ta trông cậy vào thời khắc Vương thượng nhớ rõ thân phận của mình, sứ mạng của mình.”
“Quả nhân nhớ rõ.” Viêm Hàn khom người, trầm giọng hứa hẹn.
Vệ tiên sinh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa cung.
Viêm Hàn đứng trên bậc thang cao nhất, hơi thần người ra một hồi. Đang muốn cất bước đi vào tẩm cung của mình, lại giống như vừa nhớ đến cái gì, chuyển người đi đến chỗ ở của Y Nhân.
Đám thái giám đi theo phía sau cũng nhanh chóng chạy theo đuổi kịp.
Thập Nhất thấy thế, cũng không trốn nữa. Hơi sửa dang lại quần áo, sau đó bước ra khỏi chỗ ẩn núp, làm như vừa mới đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.