Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 27: Hạ lan tuyết độc thoại




EDIT: DOCKE
Y Nhân nghe xong, tim bỗng nhảy lộp bộp, quay đầu tìm kiếm Dịch Kiếm.
Sắc mặt Dịch Kiếm cũng trầm trọng, tựa như ngừng thở.  
“Còn mười lăm ngày nữa.” Hạ Lan Tuyết cười trả lời: “Mười lăm ngày có thể làm được rất nhiều chuyện. Nếu không thể tùy tâm sở dục* (tùy theo ý thích, lòng ham muốn của mình) thêm vài mươi năm, không bằng thuận theo ý trời, vui vẻ sống qua mười lăm ngày này.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi sống thoải mái vui vẻ qua mười lăm ngày này sao?” Lãnh Diễm lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cự tuyệt, sinh mệnh còn lại của ngươi sẽ phải chôn trong thủy lao này. Những ngày cuối cùng của ngươi, ta sẽ cho ngươi tham gia đại hội kén rể của ta. Ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy phu quân tương lai của ta. Ngươi sẽ nhìn thấy ta thành thân, nhìn thấy vinh quang vốn thuộc về ngươi nay thuộc về người khác. Khi đó, ngươi cũng coi như chết được nhắm mắt. Ta với được tới ngươi.”
“Vậy ta nên cảm tạ ngươi trước chứ nhỉ?” Hạ Lan Tuyết tỉnh bơ nói: “Lãnh Diễm, thật ra ngươi không cần phải làm như vậy. Chuyện đó không cò gì khác nhau cả.”
“Hạ Lan Tuyết!” Lãnh Diễm oán hận quát to tên của anh. Ngay sau đó là tiếng hắt nước.
Y Nhân cùng Dịch Kiếm đồng loạt toát mồ hôi hột. Bọn họ dựa vào vách tường nghỉ ngơi một lát, sau đó lặng lẽ, lén lút dựa trước cửa nhà lao. Dịch Kiếm áp sát Y Nhân, một trên một dưới, cẩn thận nhìn vào trong.
Bên trong tất nhiên là một gian phòng u tối, trước đây dùng để thẩm vấn phạm nhân. Gian phòng nho nhỏ, chưa đầy hai mươi thước vuông. Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn có một ngọn đèn dầu, xung quanh bày rất nhiều gậy sắt lạnh như băng. Bên phải là một chậu than cháy đỏ rực, bên trong bày la liệt những thanh sắt đầu tam giác (dùng để tra tấn phạm nhân).
Hạ Lan Tuyết và Lãnh Diễm an vị bên cạnh bàn, hai người ngồi đối diện với nhau.
Hạ Lan Tuyết quay mặt ra cửa còn Lãnh Diễm đưa lưng về phía cửa.
Y Nhân nhìn xuyên qua song cửa, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết.
Bởi vì ngồi bên cạnh lò lửa, bên mặt phải của Hạ Lan Tuyết toàn màu đỏ, bên trái lại chìm trong bóng tối. Toàn thân được bao phủ trong một vầng ánh sáng thần kỳ. Một nửa đào mận, một nửa biển sau, cảm giác như một bức tranh, mà còn là một bức tranh vừa mới được hoàn thành. Trên chóp mũi Hạ Lan Tuyết còn vương bọt nước.
Bị Lãnh Diễm hắt nước trà vào mặt.
Y Nhân sững sờ. Không ngờ chiêu hắt nước vào mặt nam nhân này, mãi mãi được dùng.
Hạ Lan Tuyết không đưa tay đi lau mà để cho nó tự khô. Thần sắc anh thản nhiên, im lặng nhìn Lãnh Diễm ở đối diện.
“So với tám năm trước, ngươi đã thay đổi rất nhiều.” Qua hồi lâu, Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nói.
Lãnh Diễm không lên tiếng.
Bóng lưng tao nhã xinh đẹp quý phái, thẳng tắp cao ngạo.
“Ta còn nhớ lúc vừa mới gặp ngươi, ngươi đang bị người đuổi giết. Ngươi mặc một chiếc váy dài màu hồ nước, thắt đai lưng trắng. Mái tóc tùng tùng vấn sang bên phải. Vì phải chạy trốn nên đầu đầy mồ hôi, tóc tai dính cả trên trán, tựa như một nàng tiên vừa dưới nước đi lên.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp.
“Tiên nữ…” Giọng nói của Lãnh Diễm có vẻ mềm mại.
“Đúng vậy, tiên nữ. Lãnh Diễm, ngươi là nữ nhân rất đẹp, rất đẹp, đẹp đến mức không có nam nhân nào có thể rời mắt khỏi ngươi được. Kể cả ta.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói tiếp. “Lúc ấy, ta cảm thấy mình có thể cứu được một mỹ nữ như vậy, là một chuyện rất vinh quang và may mắn.”
“Nhưng ngươi đã cự tuyệt ta.” Lãnh Diễm lạnh lùng nhắc nhở.
“Bởi vì, đó lại là chuyện khác.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, “Tất cả những người yêu thích những thứ xinh đẹp đều không thể tự chủ được mà muốn đến gần ngươi – - đây là thiên tính. Khi đó, ngươi không chỉ xinh đẹp mà còn có một vẻ quật cường rất đáng yêu. Kiên cường mà thiện lương. Nói thật ra, có một khắc, ta đã từng vì ngươi mà động tâm.”
“… Là khi nào?” Lãnh Diễm chần chờ hỏi.
“Chính là vào cái đêm ngươi đến tìm ta, sảng khoái kể cho ta nghe sự cô độc và nỗi sợ hãi trong lòng một nữ vương. Khó khăn lắm ngươi mới đăng cơ, tất cả mọi người trong triều điều có tâm tư. Ngươi nói ngươi đứng trên đài cao, nhìn xuống bọn hắn như nhìn xuống vực sâu. Sau đó, ngươi khóc. Ngươi cảm thấy rất tuyệt vọng.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười thản nhiên, thần sắc dịu dàng, hồi ức nhợt nhạt: “Lúc ngươi khóc, ta ôm lấy ngươi, nói với ngươi rằng, ngươi không cần phải sợ gì cả, ta sẽ giúp ngươi. Kỳ thật, một khắc này, tim ta đập rất nhanh. Ta thầm nghĩ, mặc kệ thế nào cũng không để ngươi phải khóc nữa.”
“Sau đó thì sao?” Lãnh Diễm cúi đầu hỏi: “Sau đó, vì cái gì lại…”
“Lại cự tuyệt ư?” Hạ Lan Tuyết tự nhiên nói ra mấy chữ rất tổn thương người khác kia, sau đó rất thản nhiên nói tiếp.
“Bởi vì ta không thương ngươi. Lãnh Diễm, lúc trước, ấn tượng về ngươi chỉ là sự thương tiếc tối thiểu của một nam nhân dành cho một nữ nhân xinh đẹp yếu đuối. Qua đêm đó, ngày hôm sau ngươi đứng trên đài cao, lợi dụng ta diệt trừ những người Băng Quốc bất lợi với người. Cũng vì vậy mà làm khiến cho những mật thám Thiên Triều ở Băng Quốc bại lộ. Ngươi cũng một lưới bắt hết bọn họ. Tuy ta đã có chuẩn bị trước, nhưng mạng lưới của Thiên Triều tại Băng Quốc cũng vì vậy mà tổn thất rất lớn. Khi đó, ta mới biết được, mình đã ngốc nghếch như thế nào.”
“Ngươi ngốc nghếch ư?” Lãnh Diễm không cam lòng nói: “Nếu là kẻ ngốc, làm sao có thể chuẩn bị trước? Những mật thám trong Băng Quốc mà ngươi nói, đều là tiểu quan dưới tam phẩm. Mật thám chân chính, căn bản là ngươi không để bọn họ xuất đầu lộ diện.”
“Đúng vậy, ngay từ đầu, ngươi tính kế ta, ta cũng phòng bị ngươi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói: “Ngay từ lúc đầu, đã không có cái gì đáng gọi là chân thành, vậy thì làm sao có thể nói đến tình yêu?”
Nói xong, Hạ Lan Tuyết nằm ngả ra sau, thanh thản dựa lưng vào ghế nhìn Lãnh Diễm, thoải mái nói: “Như vậy cũng tốt. Ngươi nhất định trở thành một nữ vương đủ tư cách. Còn ta, chỉ biết yêu một nữ nhân đáng để ta yêu – - Người đàn bà kia, bất luận là tốt hay xấu, ít nhất cũng rất chân thành, cũng như ta đã đối đãi với nàng như thế nào.”
“Ngươi cho rằng ta đủ tư cách là nữ vương sao?” Lãnh Diễm trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi.
“Phải, phi thường đủ tư cách. Nếu đế vương là người có thể trở nên lạnh lùng, trở nên thô bạo, trở nên biết cân nhắc lợi hại, vậy thì ngươi đã hội tụ đầy đủ rồi. Nữ nhân tám năm trước đã khiến ta động tâm trong nháy mắt đã không còn chút bóng dáng nào nữa rồi. Nhưng đó chỉ là một loại mê hoặc, một biểu hiện giả dối của ta mà thôi. Ta cho ngươi ảo giác, đồng dạng, ngươi cũng cho ta ảo giác. Cho nên, chúng ta huề nhau, không phải sao?” Hạ Lan Tuyết ngồi thẳng thân mình, gằn từng chữ: “Từ đầu đến cuối, ta chỉ yêu một mình Dung Tú. Những người khác, đều chỉ là gặp dịp thì chơi, kể cả bệ hạ ngươi. Cho nên, ngươi không cần hao tổn tâm tư vì ta.”
Bóng lưng Lãnh Diễm không có chút động tĩnh nào. Quả thật nàng đã đủ tư cách để trở thành đế vương chân chính: Vĩnh viễn chôn chặt tâm tình của mình vào chỗ sâu nhất, vĩnh viễn không còn bị xúc động.
Còn hai người nghe lén bên ngoài, lại thật sự bị xúc động.
Dịch Kiếm nén giận để không mắng Vương gia rất ngốc, chỉ cần giả vờ nói thích Lãnh Diễm, chẳng phải đã có thể mượn được Biển sao thạch, tiếp tục sống sót hay sao? Dù sao thì Dung Tú đã là hoàng hậu rồi mà. Hơn nữa, Vương gia rõ ràng đã hết hy vọng rồi, vì sao còn đem Dung Tú ra để chọc tức nữ vương bệ hạ?
Chờ sau khi nén giận xong, Dịch Kiếm lại cúi đầu nhìn Y Nhân đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc này đây, Vương phi chẳng phải lại càng mất hết hy vọng hay sao?
Y Nhân cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này. Cô đã quyết định không bao giờ… quan tâm đến Hạ Lan Tuyết nữa, nhưng vừa nghe được anh nói như vậy, vẫn cảm thấy mất mát.
Cô thản nhiên thu ánh mắt về, muốn xoay người.
Dịch Kiếm vội vàng giữ chặt cô lại.
“Vậy thì, còn Y Nhân thì sao?” Đúng vào lúc này, bên trong lại truyền ra một câu.
Thân hình hai người đồng thời dừng lại.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một hồi, tiện đà thản nhiên đáp: “Y Nhân không giống như vậy.”
“Không giống thế nào?” Trong giọng nói của Lãnh Diễm đã nhuốm mùi ghen tuông: “Nếu Dung Tú không giống, đó là bởi vì nàng chiếm toàn bộ không gian thời niên thiếu của ngươi. Nàng xuất hiện trước ta, ta chấp nhận. Nhưng, vì sao còn có thể có một nữ nhân khác biệt nữa?”
Hạ Lan Tuyết trầm mặc một hồi.
Một sự trầm mặc dài dòng, buồn chán.
Có lẽ, cùng lắm cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đối với ba người ở đây, lại có một cảm giác cực đoan dài dòng, buồn chán.
“Lãnh Diễm, ngươi có từng quý trọng một ai chưa?” Rốt cuộc, Hạ Lan Tuyết chậm rãi mở miệng.
Dịch Kiếm quay đầu, một tay chặt chẽ bắt lấy Y Nhân, e sợ cô sẽ bỏ đi, một mặt nhìn vương gia bên trong.
Thần sắc lúc này của Hạ Lan Tuyết là thần sắc mà Dịch Kiếm chưa bao giờ được thấy: Có loại thản nhiên vui sướng, thản nhiên thương nhớ, thản nhiên phiền muộn, thản nhiên may mắn – - Như đám sương mờ trong khe núi buổi chiều tà, làm cho khuôn mặt anh nhìn qua càng ôn nhu sâu lắng.
Lãnh Diễm cũng lẳng lặng nhìn anh, hỏi: “Như thế nào mới gọi là quý trọng?”
“Chính là…nhìn về phía nàng, ngươi thậm chí còn không nói nên lời là yêu hay là không yêu. Chỉ thầm nghĩ muốn được ở bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng cười, nhìn thấy nàng ngủ, nhìn thấy nàng nhìn ngươi. Ngươi có thể không quan tâm đến điều gì khác, thậm chí ngươi cũng không quan tâm nàng yêu thương người khác. Chỉ cần nàng tốt, chỉ cần nàng quan tâm đến ngươi, chỉ cần nàng sẽ ngẫu nhiên nhìn ngươi mỉm cười, như vậy là đủ rồi.” Hạ Lan Tuyết cười yếu ớt cúi đầu, nói: “Y Nhân đối với ta, chính là một sự tồn tại như vậy. Ta không mong muốn điều gì ở nàng, nàng cũng không yêu cầu ta điều gì. Ta luôn quý trọng nàng, cho dù một ngày nào đó nàng sẽ cùng người khác thành thân sống chết. Nhưng chỉ cần ta có thể chứng kiến, ta cũng sẽ an tâm.”
“Nếu nàng cùng người khác thành thân sống chết, chẳng lẽ ngươi cũng không đau lòng sao?” Lãnh Diễm hỏi.
“Không biết nữa, có lẽ sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng chỉ cần nàng nguyện ý, ta cũng sẽ không ngăn cản.” Hạ Lan Tuyết cười tự giễu. “Cho nên, ta không thể nói rằng mình yêu Y Nhân. Ta nghĩ, nếu yêu một người, là bất kể thế nào đều không thể chấp nhận nàng thành thân cùng người khác. Giống như Dung Tú, ngày nàng trở thành chị dâu của ta, ta thậm chí đã muốn chết đi cho rồi, căn bản sẽ không bao giờ chúc phúc cho nàng. Trong suốt năm năm sau đó, không có lúc nào ta không bị nỗi ghen tỵ tra tấn. Ta ghen tỵ đại ca, ta hối hận, ta cam chịu…Nhưng còn Y Nhân, lại hoàn toàn khác. Nàng lựa chọn Viêm Hàn cũng không phải là chuyện ta không thể chấp nhận. Ta chỉ không thể chấp nhận nàng nói từ nay về sau coi như không quen biết.” Dừng một chút, Hạ Lan Tuyết nói tiếp: “Nhưng dù như vậy, chỉ cần Viêm Hàn có thể đối tốt với nàng, ta cũng sẽ vui vẻ. Ta sẽ thật tâm chúc phúc cho bọn họ. Ta sẽ dùng toàn lực của mình để nàng được hạnh phúc. Ta mong sao Viêm Hàn có thể luôn đối tốt với nàng, tốt đến nỗi Y Nhân quên ta, quên hết mọi người, trong lòng nàng, tất cả chỉ có một mình Viêm Hàn. Cho dù là như vậy, ta cũng sẽ không ghen tỵ. Ta còn hy vọng bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi, sống lâu hơn ta.”
Nói tới đây, Hạ Lan Tuyết thản nhiên tổng kết: “Đó chính là quý trọng.”
Lãnh Diễm lại chìm vào trầm mặc.
Ngoài cửa, Dịch Kiếm khẽ đưa mắt nhìn trộm Y Nhân.
Sắc mặt Y Nhân rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ lại không giống bình thường. Bình tĩnh như vậy, có chút ý vị của sự trầm tư.
“Chẳng lẽ ngươi không biết, quý trọng như vậy mới là yêu sao?” Lãnh Diễm đột nhiên đứng lên, nhìn xuống Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: “Hạ Lan Tuyết, thì ra, ta chưa từng yêu ngươi.”
Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng, có vẻ không hiểu thế nào.
“Ngươi nói ngươi yêu Dung Tú, nhưng ngươi chưa từng vì nàng mà suy nghĩ được như vậy.” Lãnh Diễm sắc bén nói: “Tình yêu mà ngươi dành cho Dung Tú, chỉ là một thói quen từ thuở nhỏ mà thôi. Hạ Lan Tuyết, ngươi là một người rất nặng tình nghĩa. Cũng bởi vì quá nặng tình, ngươi không cho phép mình thay lòng đổi dạ, cũng không cho phép người khác phản bội tấm lòng của ngươi. Đây chính là tình yêu ngươi dành cho Dung Tú. Các ngươi chính là ngày qua ngày không ngừng thôi miên bản thân, muốn mình phải yêu đối phương. Cũng giống như tình yêu ta dành cho ngươi. Ta yêu ngươi, vẫn luôn yêu ngươi. Đơn giản là vì tám năm nay không có ai sánh được với ngươi. Chỉ có điều, ta không có cách nào đặt hạnh phúc của ngươi lên trên tất cả. Nếu ngươi không cùng ta chung hưởng hạnh phúc, vậy thì hạnh phúc của ngươi, không liên quan gì đến ta nữa.”
Nói xong, Lãnh Diễm mỉm cười, rất hờ hững nói: “Cũng bởi vậy, nếu ngươi không thể cùng ta thành thân, Biển sao thạch, ta sẽ không cho ngươi mượn. Bởi vì… ta cũng không thể nào yêu ngươi giống như ngươi yêu Y Nhân được.”
Hạ Lan Tuyết cười khổ. Cuộc nói chuyện của bọn họ, hình như lại một lần nữa trở lại điểm xuất phát.
“Nếu chúng ta đã không yêu nhau, vậy thì cần gì phải thành thân nữa?” Anh hỏi.
“Bởi vì từ nhỏ đến lớn, những gì ta muốn, nhất định phải đạt được.” Lãnh Diễm cúi người xuống, nhìn gần Hạ Lan Tuyết, gằn từng chữ: “Cũng bởi vì, trừ người ra, ta không có cách nào thích người thứ hai. Ngươi rất vĩ đại, Hạ Lan Tuyết, sự xuất hiện của ngươi đã tuyệt đường của ta.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể tiếp tục nhốt ta vào thủy lao.”
“Chẳng lẽ cho dù đã cận kề cái chết, ngươi cũng không bằng lòng đáp ứng ta?” Lãnh Diễm nhíu mày hỏi.
“Không phải, ta không muốn đáp ứng ngươi trong giả dối, khinh nhờn ngươi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, sau đó, cũng bật đứng lên, đi về phía cửa.
“Hạ Lan Tuyết!” Lãnh Diễm ở sau lưng hắn, trùng điệp nói: “Ngươi còn mười lăm ngày để suy nghĩ. Cho dù không suy nghĩ cho mình, ngươi cũng nên suy nghĩ cho Y Nhân chứ.”
“Y Nhân làm sao?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc quay đầu lại.
Anh rõ ràng nhớ rõ, Y Nhân bây giờ hẳn là đã được Dịch Kiếm lén đưa ra ngoài rồi.
“Ngươi cho rằng địa lao Băng Quốc, bất cứ ai cũng có thể xâm nhập hay sao?” Lãnh Diễm lạnh lùng cười nói: “Lúc Vũ gia xông vào, chúng ta đã phát hiện địa lao có kẻ xâm nhập. Về phần cái tên thị vệ Dịch Kiếm kia của ngươi, do được chúng ta ngầm đồng ý mới có thể tiến vào. Tuy rằng ta không biết làm sao Y Nhân có thể vào đây gặp ngươi được, nhưng nàng chỉ vào được, chứ đừng mong có thể thoát ra.”
Dịch Kiếm nghe vậy thì kinh hãi. Đang định mang Y Nhân rời đi, vừa quay người lại phát hiện: Không biết từ khi nào, phía trên thủy lao đã lồng sẵn một tầng lưới đánh cá. Bên trên, lại là đao kiếm trùng trùng, vũ binh (quân lính có trang bị vũ khí) dày đặc.
Hạ Lan Tuyết cũng nhận thấy động tĩnh bên ngoài. Anh đi nhanh lên vài bước, đá mạnh cửa đá ra.
Y Nhân vừa vặn đứng trước mặt anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi không sợ Viêm Hàn sẽ làm phiền ngươi sao?” Hạ Lan Tuyết chỉ nhìn Y Nhân trong ba giây, sau đó quay đầu lại chất vấn Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm không sao cả, hồi đáp: “Viêm Hàn vĩnh viễn sẽ không biết được.” Dừng một chút, nàng tỏ vẻ đáng tiếc trả lời: “Thật ra ta cũng không tính làm hại đến nàng. Đáng tiếc, nàng đã bị ngươi yêu. Hạ Lan Tuyết, hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.