Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 2: Khúc chung thân kết thúc, nàng đi với ai rồi?




EDITOR: DOCKE
Lãnh Diễm lại cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, chàng có yêu ta không?”                                                                                                
Hạ Ngọc bỗng nhiên có dũng khí. Ánh mắt hắn nhìn Lãnh Diễm kính minh như thần, có lẽ non nớt, lại thần kỳ kiên định nói: “Yêu.”
Lãnh Diễm mỉm cười.  
Qua nhiều năm như vậy, bao nhiêu người sợ nàng, kính nàng, hận nàng, oán nàng, nhưng chưa từng có người nào thật sự nói được như thế: Yêu nàng.
Đây là một loại cảm thụ hoàn toàn mới mẻ – cảm giác được ai đó toàn tâm toàn ý đặt ở trong lòng, trong mắt.
“Chỉ cần tình yêu của chàng không thay đổi, chàng sẽ trở thành vương phụ được mọi người sung kính nhất của Băng quốc. Tất cả Băng quốc đều sẽ đặt trong lòng bàn tay của chàng, cho chàng quản hạt, tùy chàng sai sử.” Lãnh Diễm ngạo nghễ nói xong, sau đó nàng quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Lan Tuyết một cái.
Hạ Lan Tuyết đã về tới bên cạnh chỗ ngồi của mình. Nhận thấy được ánh mắt của Lãnh Diễm, anh khẽ gật đầu. Phượng Thất cùng Lưu Trục Phong đến đây, ngồi cách Hạ Lan Tuyết rất gần, lúc này nhịn không được hạ giọng cười nói: “Có thể không ghen tỵ sao? Những lời này, hẳn là bệ hạ vốn dĩ muốn nói với ngươi.”
Hạ Lan Tuyết không lên tiếng, chỉ thật sự nhìn lại Lãnh Diễm, nét mặt mang cười, một nụ cười thoải mái.
Mọi chuyện trọn vẹn một cách không ngờ: Anh không cần cưới Lãnh Diễm, hơn nữa cũng không cần phải lo nghĩ đến Biển sao thạch nữa.
“Ta sẽ gửi thư thông báo hôn sự của chúng ta đến hoàng đế Thiên Triều. Nếu không có biến cố gì xảy ra, một tháng sau đại hôn sẽ được cử hành. Hy vọng tất cả mọi người có thể tham dự.”
Lãnh Diễm lập tức ung dung nói lời kết thúc, sau đó ra hiệu cho tiếp tục tấu nhạc, “Hôm nay, mời mọi người không say không về.”
Tiếng nhạc lễ lại vang lên. Chuyện vô cùng trọng đại như vậy, chỉ với một hai câu đã định xong rồi.
Mọi người sôi nổi đứng dậy, hướng về Hạ ngọc mời rượu chúc mừng. Hạ Ngọc được sủng ái mà lo sợ, cười đến ngây ngô, cũng chẳng thiết đi tìm Hạ Lan Tuyết làm phiền nữa. Phàm là có người đến mời rượu, hắn liền một hơi cạn sạch, bộ dáng rất ra sức.
Lãnh Diễm ra vẻ như việc không liên quan đến mình, ngồi trên chiếc ghế chính giữa, chậm rãi uống rượu.
Viêm Hàn không đến chúc mừng Hạ Ngọc mà đi đến bên cạnh Lãnh Diễm, ngồi xuống.
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Viêm Hàn lấy ly rượu trong tay Lãnh Diễm, đích thân vì nàng châm thêm một chén.
Lãnh Diễm cúi đầu cười yếu ớt, “Ngươi không cho rằng quyết định của ta rất anh minh hay sao?”
“Nhưng mà, ngươi không yêu Hạ Ngọc. Nếu chỉ vì Hạ Ngọc đối với ngươi thật lòng thật dạ mà ngươi liền thỏa hiệp như thế thì sau này, ngươi sẽ hối hận.” Viêm Hàn không phải không có lo lắng, nói tiếp, “Hơn nữa, hắn còn nhỏ như vậy, không những không thể giúp ngươi chia sẻ cái gì, chỉ sợ còn khiến ngươi phải bận lòng lo lắng.”
“Bây giờ không yêu, dần dà cũng yêu.” Lãnh Diễm thản nhiên trả lời. Ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía Hạ Ngọc đang dốc sức uống rượu mừng. Nhìn thấy vẻ đơn thuần sung sướng cùng kinh hỉ trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, không khỏi bị cuốn hút, trên nét mặt dần dần cũng tràn ngập ý cười.
“Viêm Hàn, con người sống trên đời, thật ra cũng không thể gặp được bao nhiêu người thật lòng thật dạ đối với mình. Tình đời mờ mịt, chẳng lẽ không có ai sinh ra vì ngươi, chết vì ngươi sao? Ta không tham lam, một người là đủ rồi.”
“Vậy Hạ Lan Tuyết…”
“Hạ Lan Tuyết yêu Y Nhân.” Lãnh Diễm nhìn qua, nhìn Viêm Hàn thật sâu, “Còn ngươi thì sao, ngươi không lo lắng à?”
“Lo lắng cái gì?”
“Y Nhân có một thời gian ở chỗ của ta. Ta không giấu diếm được ngươi. Nhưng sở dĩ nàng cam tâm tình nguyện ở lại chỗ ta, cũng là bởi vì Hạ Lan Tuyết. Tuy rằng ta không hiểu nhiều lắm Y Nhân suy nghĩ thế nào, nhưng là … Nàng luôn vì Hạ Lan Tuyết. Ngươi thông minh như vậy, không có khả năng không biết.”
“Ta biết.” Viêm Hàn trả lời, vô cùng bình tĩnh.
“Như vậy, ngươi tính làm thế nào?” Lãnh Diễm tò mò hỏi.
Viêm Hàn cũng cười, nhại lại câu nói của Lãnh Diễm. “Cũng như ngươi nói. Con người sống trên đời, tình đời mờ mịt, có thể gặp được một người mà ngươi có thể vì nàng mà sống, vì nàng mà chết, cũng không phải dễ dàng. Ta cũng không có lòng tham, một người cũng đủ rồi.”
Lãnh Diễm ngẩn người, lập tức hiểu ra. “Viêm Hàn, ngươi là một nam nhân phi thường. Ta thật hâm mộ Y Nhân.”
Viêm Hàn trầm mặc, nhấp một hơi rượu. Ánh mắt ôn nhu, cũng không biết đang nghĩ đến người nào.
Dưới đài, Liễu Khê vẫn tỉnh bơ như trước. Vẻ mặt ban đầu vốn luôn không buồn không vui, bây giờ lại càng không lộ ra vẻ gì. Hắn chỉ ngồi yên chỗ cũ, uống hết chén này lại uống chén khác, lặng yên không nói gì. Tất nhiên, không có ai dám đi tìm kiếm rủi ro mà dây vào hắn. Trong thuyền hoa ồn ào náo nhiệt, chung quanh hắn lại im lặng dị thường – như một nốt ruồi đen trên mặt thái dương.
Hạ Lan Tuyết đã bị Lưu Trục Phong kéo ra ngoài từ lâu. Đi ra đại sảnh, đi ra ngoài lan can hai bên thuyền hoa, Lưu Trục Phong mở miệng mau mắn nói: “May quá, may quá, bệ hạ tự mình mở miệng. Rốt cuộc ta cũng không cần đi trộm nữa. Ngươi cũng biết rồi đó, đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là đắc tội với nữ nhân xinh đẹp lại có quyền thế, quả thật là tuyệt đường hạnh phúc của nửa đời còn lại a.”
Hạ Lan Tuyết không hiểu gì cả, nhìn hắn.
Lưu Trục Phong cũng lười giải thích, làm như đất đã khai hoang từ trước đến nay, vỗ vỗ lưng Hạ Lan Tuyết, hô: “Thôi quên đi, ta đưa ngươi đi xem Biển sao thạch trước.”
Hạ Lan Tuyết nghi ngờ nhìn hắn, “Chẳng lẽ không cần chờ chỉ thị của nữ vương sao?”
“Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm. Ta cứ thực hiện lời hứa trước đi đã, đỡ phải bị Y Nhân trừng mắt nhìn ta cả ngày, nghi ngờ ta không giữ lời hứa.” Lưu Trục Phong buồn bực nói.
Đêm qua hắn đi tìm Y Nhân. Y Nhân cứ trừng mắt nhìn hắn như vậy, sợ hắn sẽ nuốt lời.
“Y Nhân…? …” Hạ Lan Tuyết chợt nghe đến cái tên này, trong lòng nhu tình trải đầy, cũng không nói gì nữa.
“Sau khi cho ngươi mượn dùng xong, ta sẽ hoàn thiện tất cả cơ quan. Nói cách khác, có thể trên đời này, ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Biển Sao thạch.” Dọc theo đường đi, Lưu Trục Phong nói.
Hạ Lan Tuyết có điểm kinh dị, “Chẳng lẽ về sau sẽ không bao giờ… lấy ra nữa sao?”
“Từ sau chuyện này, uy lực của Biển sao thạch rốt cuộc đã có thể bị người đời biết đến. Trước đây người ta chỉ biết nó là bảo vật trấn quốc của Băng Quốc, đâu có biết nó có thể cải tử hồi sinh, thông hiểu kinh điển thay đổi đời người. Bây giờ thì mọi người đều biết cả rồi. Về sau Biển sao thạch cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh giống như Chí tôn đồ, bị người đời thèm nhỏ dãi. Chỉ có đem cơ quan biến thành tuyệt trận, diệt trừ những ý niệm trong đầu người đời thì mới có thể lược bỏ được những phiền toái này.” Lưu Trục Phong nói tới đây, không khỏi tự đắc: “Ta đã bày tuyệt trận thì không ai có thể phá được.”
“Vậy còn chính ngươi thì sao?” Hạ Lan Tuyết đột nhiên nổi ý trêu đùa, tò mò hỏi.
Lưu Trục Phong nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: “Hẳn là cũng không thể nhỉ… Chỉ có điều, cũng nói không chừng… Ồ, ngươi muốn gậy ông đập lưng ông hả, ta không mắc mưu đâu!” Hắn đột nhiên giật mình, hì hì cười, chỉ chỉ phía trước nói: “Này, mau lên đi, tiểu tình nhân của ta đang chờ ngươi kìa.”
“Tiểu tình nhân của ngươi?” Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Y Nhân.
Y Nhân đang ngồi xổm bên hồ, một tay ôm gối, một tay đang vươn xuống mặt hồ nghịch nước. Ngón tay vẽ xuống mặt hồ tạo thành những hoa văn sóng nước. Vũ gia đứng thẳng tắp sau lưng Y Nhân, cảnh giác đánh giá chung quanh. Dáng vẻ vừa trung thành vừa tận tâm.
Tóc của cô được buộc cao lên bởi một sợi dây đay, tùng tùng vươn ra như một cái đuôi ngựa – Vừa nhìn đã biết: Lại là kiệt tác của Lưu Trục Phong.
Lúc Hạ Lan Tuyết giúp cô gội đầu, những sợi tóc chỉ đơn giản xõa tung ra, nhìn trông có vẻ xấu xí. Bây giờ trông Y Nhân như thế lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Mặt trời nhỏ những giọt nắng chiếu vào khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của cô, chiếu vào ánh mắt to trong mà sáng ngời của cô, cũng chiếu xuống những hoa văn sóng nước, phát sáng lấp lánh. Cái gọi là ánh mắt sáng như sao, trong như làn thu thủy, chắc cũng chỉ đẹp đến thế này là cùng.
Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ thoải mái. Chỉ cảm thấy trước mắt là trời xanh, mây trắng, hồ nước trong, và cả người con gái đó nữa, tất cả đều tốt đẹp như vậy, mềm mại như vậy, hồ quyện cùng nhau tạo nên tuyệt thế nhân gian.
“A Tuyết!” Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của anh, Y Nhân ngẩng đầu lên. Thấy anh, cô lập tức phấn khởi, trưng ra một nụ cười vô cùng sáng lạn. Cánh tay ở trong nước cũng rụt trở về, đứng lên, vẫy vẫy tay với anh. Hạ Lan Tuyết mỉm cười, đang định tiến lên thì đột nhiên bị một cơn choáng váng, bước chân nghiêng ngả, vất vả lắm mới đứng vững được.
Lưu Trục Phong tuy trông có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra lại là một người rất tinh tế. Hắn vốn đã đi lên phía trước Hạ Lan Tuyết, thấy thế lại lui trở về, giơ tay lên bắt mạch cho Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết vốn định né tránh, ai ngờ tốc độ của Lưu Trục Phong lại cực nhanh, sớm đã bắt được tay của anh, sáp lại gần.
Bắt mạch xong, Lưu Trục Phong hít vào một hơi.

Tay phải của Hạ Lan Tuyết gần như đã hóa đen thui. Làn da có vẻ trong suốt đến kỳ lạ, để lộ ra cả những mạch máu ở bên trong. Nhìn từ bên ngoài giống như có thể thấy cả những đường máu nhàn nhạt đang lưu chuyển trong mạch máu – mà máu, cũng là màu đen.
Hắn nắm thời cơ, vươn ngón tay xem xét cổ tay của Hạ Lan Tuyết. Sau đó ra tay nhanh như điện, điểm trúng mấy đại huyệt trên cánh tay của anh. Tiện đà lại từ trong lòng ngực lấy ra mấy viên đan hoàn đỏ thẫm đưa đến bên miệng Hạ Lan Tuyết, lớn tiếng nói: “Lập tức nuốt hết đi.”
Hạ Lan Tuyết cũng không đa nghi, hé miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.
“Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?” Lưu Trục Phong thu hồi rất nhanh vẻ nghiêm trọng vừa rồi, một lần nữa lại trở nên không đứng đắn.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười: “Thiếu chủ Lưu Viên nếu muốn hại ta, cần gì phải đùa giỡn những động tác võ thuật đẹp mắt như vậy. Hiện tại tình trạng của ta như thế nào, Thiếu chủ cũng không phải không biết.”
Lưu Trục Phong hưởng thụ, cười. Hắn luôn luôn không biết khiêm tốn là thế nào. Ai khen ngợi hắn, hắn liền cảm thấy người đó thuận mắt – - Tất nhiên, phải trừ Y Nhân ra. Cơ bản là những người gặp được hắn đều hoặc thật hoặc giả khen tặng một phen.
“Không nói nhiều lời, tình trạng của ngươi, rốt cuộc làm sao mà ra nông nỗi này?” Lưu Trục Phong nghiêm túc trở lại: “Rất nghiêm trọng đó. Nếu không xử lý, chỉ sợ sẽ phải phế bỏ.”
“Cũng đâu có thời gian.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói. “Huống chi, nếu hôm nay không chiếm được sự viện trợ của nữ vương bệ hạ, cái mạng của ta chỉ sợ cũng không còn nữa, thá chi một bàn tay.”
“Ngươi thật biết suy nghĩ.” Lưu Trục Phong cười ha ha, nói: “Ta thích. So với Viêm Hàn, ngươi được cộng thêm một điểm.”
“Chỉ có điều, cho dù bây giờ ngươi được ta chữa trị.” Lưu Trục Phong lại nhăn nhó mặt mày, khẽ nói: “Thương cân động cốt (vết thương đã ăn vào gân cốt). Cho dù Biển sao thạch có thể hút hết chất độc trong người ngươi, nó cũng đã tạo thành thương tổn. E rằng, cánh tay này của ngươi sau này sẽ không thể cầm kiếm được nữa.”
“Thật sao?” Trong lòng Hạ Lan Tuyết không phải không có khiếp sợ nhưng cũng không có biểu hiện rõ ràng lắm. Đôi mắt khẽ hạ xuống, hàng lông mi thật dài vùi lấp thần sắc của anh.
Lưu Trục Phong cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa, ha ha cười an ủi một câu: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần ngươi vừa giơ tay lên, lập tức sẽ có người liều mạng bầu ngươi làm đại biểu nhân dân toàn quốc. Thiếu một bàn tay thì có là cái gì đâu.”
“Cầm không nổi kiếm, cũng có thể cầm được đồ vật khác mà, không có quan hệ gì.” Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, thanh thanh thản nhiên nói một câu. Sau đó mỉm cười đi đến chỗ Y Nhân.
Lưu Trục Phong nhìn theo bóng lưng của anh, lại cúi đầu nhìn xuống tay mình. Suy nghĩ, nếu mình cũng gặp phải tình trạng như vậy, có thể giống như Hạ Lan Tuyết, biểu hiện rộng rãi như thế hay không?
Đáp án là: Không có khả năng!
Lưu Trục Phong là loại người tự kỷ. Hắn không cho phép trên người mình có chỗ nào thiếu hụt. Hơn nữa, không có một đôi tay linh hoạt, cũng có nghĩa là trận pháp mà hắn bày bố sẽ không bao giờ… không có kẽ hở nữa.
Nghĩ đến đây, Lưu Trục Phong không khỏi sinh ra một tia tình cảm đối với Hạ Lan Tuyết.
“A Tuyết!” Y Nhân đã nghênh đón. Khuôn mặt tươi cười trong suốt mà nhìn anh. “Lưu Trục Phong nói, có thể cho anh mượn Biển sao thạch. Anh sẽ không chết được đâu.”
“Ta biết.” Hạ Lan Tuyết chỉ nhìn cô, thậm chí căn bản là không cẩn thận để lộ ra niềm vui sướng của mình quá cường điệu.
Y Nhân sờ sờ đầu, trong lúc nhất thời tìm không ra đề tài nào khác, chỉ ngây ngô mỉm cười: “Thật tốt quá, phải không?”
“Đúng vật, thật là tốt.” Hạ Lan Tuyết chăm chú nhìn một lát. Thấy trên trán cô có những sợi tóc lòa xòa phủ xuống mắt, anh theo bản năng giơ tay lên, muốn giúp cô vén chúng ra sau tai.
Nhưng Hạ Lan Tuyết vừa nhấc tay phải lên, Y Nhân liền bắt được tay anh. Cô hoảng sợ hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Hạ Lan Tuyết âm thầm chán nản bản thân, chỉ đành nói thật: “Hình như tàn phế rồi.”
Đôi mắt Y Nhân lập tức đỏ lên.
Cả khuôn mặt đều tràn đầy đau lòng – - hoàn toàn không phải là thương hại, chính là đau lòng. Đau đến mức cảm giác như tay cô cũng đau đớn không kém.
“Không đau nữa mà.” Hạ Lan Tuyết thấy cô giống như muốn khóc, vội vàng giải thích: “Bề ngoài nhìn có vẻ dọa người vậy thôi. Đợi lát nữa lấy được Biển sao thạch rồi liền sẽ chữa khỏi.”
Y Nhân lúc này mới yên lòng. Nhắc đến Biển sao thạch, cô nghiên thân qua, trong suốt mà nhìn Lưu Trục Phong. Đôi mắt to tròn chớp chớp, chính là thuần túy không để cho người khác có cơ hội kháng cự.
Lưu Trục Phong vội vàng chắp tay vái lạy: “Van xin ngươi, ngươi đừng nhìn ta nữa. Ta lập tức sẽ đưa bọn ngươi đi xem Biển sao thạch, vậy đã được chưa?”
Ánh mắt của Y Nhân làm cho hắn có cảm giác ngứa ngáy tử tận đáy lòng.
Đây là một cảm giác xa lạ, cứ làm cho hắn có một loại xúc động liều lĩnh: Vì không muốn bị nhìn chăm chú như vậy nữa, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Lưu Trục Phong chán ghét không khống chế được, cho nên cũng đành đầu hàng ánh mắt của Y Nhân.
Nói xong, Lưu Trục Phong đã đi đến bên hồ. Đầu tiên, hắn đi dạo quanh hồ một vòng, sau đó quay đầu lại ra lệnh: “Chỉ một mình Hạ Lan Tuyết có thể đi theo ta vào. Những người khác ở bên ngoài chờ đi. Đó là cấm địa của Băng Quốc, càng ít người vào càng tốt.”
Y Nhân không có kiên trì, rất ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lưu Trục Phong lúc này mới quay qua gọi Hạ Lan Tuyết một tiếng, rồi lập tức nhảy xuống hồ.
Hạ Lan Tuyết cũng theo sát phía sau.
Dưới hồ là những bọt nước nhiều không đếm xuể. Từng chuỗi từng chuỗi bọt nước trắng xóa, làm cho tầm mắt của bọn họ trở nên mơ hồ.
Hạ Lan Tuyết không còn thấy rõ gì nữa. Trong sự mông lung, có người đưa qua cho anh một sợi dây thừng. Anh nhận lấy, sau đó men theo dây thừng mà chìm xuống nước, cố hết sức vạch nước đi về phía trước.
Cũng không biết đã tìm bao lâu, chỉ cảm thấy quanh thân đột nhiên nhẹ hẫng. Bọt nước bốn phía bỗng dưng giống như biến mất vào hư vô. Phía trước mơ hồ xuất hiện ánh sáng. Bên tai vang lên giọng nói nồng nồng của Lưu Trục Phong: “Nghỉ ngơi một chút, sau đó từ từ nổi lên.”
Hạ Lan Tuyết làm theo lời dặn, từ từ nổi người lên. Càng lên cao, ánh sáng lại càng tỏ rõ. Chờ đến khi lên đến mặt nước, anh dừng một chút, rồi từ từ trồi lên.
Xuất hiện trước mặt, là một bức tranh ngọc bích khắc họa mỹ nhân tuyệt đẹp.
Một nữ tử mặc trang phục tiên nữ nhiều màu, mang theo vòng hoa bay qua những áng mây tầng tầng lớp lớp. Một tay nàng cầm lẵng hoa, tay kia nâng một tảng đá kỳ quái: Hình dạng của tảng đá không theo một quy tắc nào cả, chỉ là trên bề mặt bị che kín bởi những điểm lốm đốm nho nhỏ, bóng loáng mượt mà, to chừng đủ một tay cầm.
“Băng Quốc hàng năm đều là mùa đông. Ngoại trừ cực ít những ngày tiết trời ấm áp, hầu như tất cả thời gian đều rất rét lạnh. Biển sao thạch lại là vật cực ấm trên đời. Người trong Băng Quốc tin rằng, nó là thần vật mà Nữ vương mùa xuân đã để lại nhân gian.” Tiếng giảng giải của Lưu Trục Phong đã từ bên cạnh truyền đến.
Hạ Lan Tuyết nhìn qua. Không biết từ khi nào, Lưu Trục Phong đã lên bờ rồi. Càng thần kỳ hơn là: Quần áo trên người hắn không ngờ lại hoàn toàn khô ráo, giống như vừa rồi căn bản là hắn không hề nhảy xuống nước vậy.
“Đi lên đi, không cần quá giật mình. Nơi này cách Biển sao thạch quá gần, không khí rất khô ráo.Ta lên đây trước ngươi, quần áo tự nhiên đã khô.” Lưu Trục Phong giải thích qua loa rồi đưa tay kéo Hạ Lan Tuyết lên. Hạ Lan Tuyết không nói thêm điều gì, xoay người lên bờ. Sau đó đi thẳng một mạch vào con đường kéo dài không thấy góc đáy trước mắt.
Đây chính là một thông đạo dưới đáy nước, nhưng không hiểu vì sao ánh sáng bên trong lại rất sung túc, còn hơn cả bên ngoài. Giống như sơn đạo, quanh co, bất động đáy thiên.
“Chờ lát nữa ngươi sẽ được nhìn thấy chuyện vật xinh đẹp nhất trên đời.” Lưu Trục Phong tràn đày tự mãn. Hạ Lan Tuyết cũng không nén được tim đập nhanh hơn, bước chân cũng nhanh chóng không kém. Bọn hắn men theo thông đạo, cũng không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng sáng. Trên người cũng càng ngày càng nóng. Nước trên quần áo đã sớm bốc hơi. Rõ ràng là rất nóng nhưng toàn thân lại không có lấy một giọt mồ hôi. Mồ hôi mới vừa chảy ra, lập tức bị chưng cất bốc hơi rồi.
“Hạ Lan Tuyết, đợi lát nữa, ngươi có thể sẽ phải chịu đựng hỏa luyện của địa ngục. Giống như bị vạn cây đao dài châm vào người, cực kỳ đau khổ. Nhưng ngươi cũng phải chịu đựng. Cho dù toàn bộ máu huyết đều chảy ra hết, cũng nhất định phải nhẫn nhịn. Ít nhất phải ở bên trong khoảng nửa canh giờ. Chỉ có như vậy thì độc tố trong cơ thể ngươi mới có thể toàn bộ thanh tịnh.”
Rốt cuộc đã đi đến cuối đường, hay đúng ra là con đường đã bị một cánh cửa bằng đá tảng che kín. Có ánh sáng bắn ra từ các khe hở. Cho dù chỉ là những tia sáng nhỏ hẹp, cũng đã vừa sáng vừa nóng rực vô cùng.
Tình hình bên trong như thế nào, Hạ Lan Tuyết thật sự không dám tưởng tượng.
Lưu Trục Phong rất cẩn thận, mở ổ khóa sắt trên cửa đá rồi đẩy ra một khe hở vừa đủ cho một người chui lọt. “Sau nửa canh giờ, ngươi hãy trở ra. Nếu trong lúc đó ngươi nhịn không được, vậy sẽ như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.” Hắn lại cường điệu một phen, ra hiệu bảo Hạ Lan Tuyết đi vào.
Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, sau đó bước vào căn phòng nhỏ như lò luyện hỏa ngục.
Cửa đá đóng lại, che lấp ánh sáng huy hoàng sáng lạn trong phòng.
***
Y Nhân vẫn ngồi xổm bên bờ hồ. Nhìn thấy mặt nước dần dần yên tĩnh trở lại, thần sắc của cô trước sau vẫn luôn bình tĩnh, không hối không nóng nảy. Hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, nhìn không chớp mắt xuống ảnh ngược của mình dưới mặt hồ.
Vũ gia đứng ở phía sau, sớm đã nén nhịn không được, nghiêng trái một chút, ngó phải một chút. Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, ông khom người xuống xin chỉ thị: “Phu nhân, Tiểu Vũ đi dò thám xem chung quanh có mai phục hay không.”
Y Nhân “Ờ” một tiếng. Vũ gia như nhận được đại xá, lập tức chạy mất.
Y Nhân vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, giống như đang quan sát một món đồ vô cùng hấp dẫn, chuyên chú nhìn xuống mặt hồ đã phẳng lặng từ lâu.
“Y Nhân.” Một lát sau, một âm thanh khe khẽ vang lên, nhẹ nhàng từ phía sau cô truyền đến.
Y Nhân quay đầu nhìn lên, không phải không bất ngờ, nhìn thấy Viêm Hàn.
Viêm Hàn đi đến bên cạnh cô, cũng ngồi xổm xuống. Nhưng vóc người hắn cao lớn, bóng hắn dưới nước lập tức che kín bóng của cô.
Ở bên cạnh hắn, Y Nhân có vẻ như càng thấp bé nhu nhược.
“Đã tan tiệc rồi. Lãnh Diễm quyết định sẽ thành thân cùng Hạ Ngọc của Thiên Triều. Đại hôn sẽ được cử hành sau một tháng nữa.” Viêm Hàn nhìn cô, thản nhiên nói.
Giống như đang nhàn nhã kể chuyện gia đình.
Y Nhân gật gật đầu, cũng không có mấy hứng thú. Chỉ có điều, biết Hạ Ngọc trúng tuyển, vẫn có chút bất ngờ.
“Nàng ở đây chờ ai sao?” Viêm Hàn lại hỏi.
Y Nhân gật đầu, “Chờ A Tuyết. Anh ấy đi cùng Lục Trục Phong xuống hồ.”
“Đợi hắn xong thì thế nào?” Viêm Hàn quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô.
Y Nhân dừng một chút, ra vẻ cố gắng suy nghĩ.
“Y Nhân…”
“Ửm?”
“Lúc nàng nói thích ta, có khó xử quá không?” Giọng nói của Viêm Hàn vẫn bình thản được ngay, vừa êm tai động lòng người lại chậm rãi.
“Không khó xử.” Y Nhân trả lời rất tự nhiên. “Ta thích ngươi mà.”
Nếu một người đối với ngươi vô cùng tốt, tốt đến nỗi căn bản là ngươi không thể tìm ra được một chút tật xấu nào, ngươi có lý do gì để không thích hắn sao?
Huống chi, Viêm Hàn lại là một người xuất sắc như thế.
“Vậy nàng có thích Hạ Lan Tuyết không?” Vân đạm, phong khinh.
“Thích chứ.” Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn  trả lời. “Cũng thích.”
“Thật sao? Vậy cũng tốt.” Thật ra Viêm Hàn rất muốn hỏi, “Vậy nàng thích ai nhiều hơn”, nhưng vấn đề vừa tới bên miệng lại bỗng cảm thấy nhát sợ.
Thật sự, nhát sợ. Thiên quân vạn mã, hắn cũng chưa từng sợ hãi, vậy mà lại khiếp sợ nghe được câu trả lời của cô. Y Nhân trầm mặc, đầu thấp xuống, im lặng ngồi xổm bên ao.
“Sau này, chúng ta có thể mời Hạ Lan Tuyết đến Viêm Quốc làm khách. Nàng thích hắn thì có thể giữ hắn ở chơi lâu một chút.” Viêm Hàn nhẹ giọng nói: “Hắn trước đây có chút hiểu lầm với ta. Ta vẫn khinh thường không chịu giải thích. Nhưng nếu nàng thích hắn, ta cũng sẽ cố gắng quan hệ tốt với hắn. Ta sẽ nói cho hắn biết chuyện về Hạ Lan Du. Ta sẽ cùng hắn chung sống hòa bình. Thế nào?”
“Ơ…” Y Nhân nghe, trong lòng ấm áp, lại cảm thấy mất mát – - Rất kỳ quái, một cảm giác rất kỳ quái.
“Lập tức đã có thể trở về rồi, nàng không vui sao?” Viêm Hàn đã nhìn thấy vẻ mặt tịch mịch của cô, trong lòng đau nhói, lại vẫn miễn cường cười vui hỏi.
“Không phải là không vui…” Y Nhân cúi đầu càng thấp. Rất lâu sau đó mới nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, ta rất luyến tiếc A Tuyết.”
“Luyến tiếc?”
“Chính là, cứ nghĩ đến có lẽ sẽ rất lâu không được nhìn thấy anh ấy là có một chút như thế, một chút… không vui.” Y Nhân thành thật miêu tả tâm tình của mình. Ngón tay càng không ngừng vẽ những vòng tròn trên đầu gối.
Viêm Hàn không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.