Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 9: Hạ lan thuần và dung tú gây gổ (2)




EDITOR: DOCKE
Hạ Lan Thuần lại nhướng mày, âm thanh càng lúc càng lạnh lẽo, “Hiện giờ thái hậu bệnh nặng, toàn cung không ai lại không lo lắng, cầu phúc cho thái hậu. Nàng lại vội vàng cùng Lan Phi tranh thủ tình cảm, còn làm mấy trò dồ dại búp bê cổ gì đó nữa. Trẫm nghĩ, ngôi vị hoàng hậu của nàng, đã đến lúc phải xem xét lại rồi.” 
Dung Tú không có bao nhiêu phản ứng, chỉ thản nhiên hỏi: “Bệ hạ phế thần thiếp, làm sao lại không có lỗi với Dung thái sư, người đã đối với bệ hạ tận trung như một. Nếu ông biết con gái của mình đã bị phế ngôi hoàng hậu, liệu ông còn có thể trung thành và tận tâm với bệ hạ đến đâu?”
“Chẳng lẽ trẫm phải sợ một tên đại thần sao?”
“Không phải bệ hạ sợ, mà là hết sức lợi dụng. Phụ thân tuy đã không còn quyền thế như lúc trước, nhưng văn võ trong triều có đến một nửa là môn sinh (học trò) của phụ thân. Cho dù bệ hạ có chán ghét nô tì, cũng không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được. Bất kể thế nào, vẫn phải để cho nô tì ngồi trên ngôi vị hoàng hậu này. Không phải sao?” Dung Tú lẫm lẫm nhìn hắn. Một cô gái nhu nhược như vậy, nhưng trong lời nói lại như có đao có kiếm, châm chích đến nhỏ máu.
“Nàng xem trẫm có dám phế nàng hay không!” Hạ Lan Thuần giận tím mặt, nắm chặt lấy tay Dung Tú, lôi nàng ra ngoài cửa, “Bây giờ hồi cung, trẫm sẽ lập tức triệu tập đại thần, lập Bùi Nhược Lan làm hậu!”
Dung Tú thất tha thất thểu theo sát phía sau, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt lại là một mảnh tĩnh mịch.
Hạ Lan Tuyết ngơ ngẩn chứng kiến toàn bộ cảnh đó, muốn ra ngoài giúp Dung Tú, nhưng lại có cảm giác mình là người ngoài cuộc: Quan hệ của bọn họ, bất luận là yêu hay hận hoặc là thương tổn lẫn nhau, hình như người khác đều không thể chen chân vào được.
Hạ Lan Du lại không hề ý thức được điều đó. Nàng tiến lên, ngăn Hạ Lan Thuần lại, căm giận nói: “Hoàng đế ca ca, hoàng huynh không thể đối xử với A Tú như vậy được. A Tú đã làm gì có lỗi với hoàng huynh mà hoàng huynh đòi phế tỷ ấy chứ.”
“Nàng cùng tên phản đồ Tiêu Dao Vương sống chung một đêm, làm sao biết được nàng có làm mất thân phận quốc mẫu hay không?” Hạ Lan Thuần lạnh lùng hỏi.
Hạ Lan Du ngẩn ra. Trong lúc đó, Hạ Lan Thuần đã kéo Dung Tú đi ra ngoài.
Dung Tú bước đi hỗn độn, va chạm xiêu vẹo, rất là chật vật.
Hạ Lan Thuần lại chỉ một mạch tiến lên phía trước, căn bản không hề cố kỵ gì đến nàng. Trên đường đi, dù bọn thị vệ có nhìn thấy Hạ Lan Thuần cũng đều hết sức lo sợ quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, làm gì có ai đi quản tình hình thực tế của Dung Tú lúc này thế nào.
Hạ Lan Tuyết do dự một chút, rốt cuộc cũng quyết định đuổi theo đến cùng.
Bọn họ cứ như thế mà đi, một lúc sau, Hạ Lan Thuần đột nhiên nghe thấy Dung Tú kêu lên thất thanh ‘A’.
Hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chân Dung Tú vừa nãy chẳng biết đá trúng chỗ nào mà chảy cả máu. Trên giày thêu dính đầy vết máu.
Dung Tú vẫn cố nén, cho nên hắn cũng không phát hiện ra. Vừa rồi không biết lại đụng tiếp vào chỗ nào, chạm vào miệng vết thương, nàng đau quá chịu không nổi nữa mới kêu lên thất thanh.
Hạ Lan Thuần nhăn nhíu mặt mày, ngừng lại.
Những người khác đều quỳ ở rất xa, không dám đến gần.
Hoàng đế và hoàng hậu giận dỗi nhau ở phủ Tể Tướng, chuyện như vậy có thể trốn được thì trốn, bọn hạ nhân trong lòng đều hiểu rõ.
Vì thế mà Hạ Lan Tuyết có thể tiến lại rất gần hiện trường, gần ngay bên cạnh Dung Tú, bên cạnh một khe hở của ngọn núi giả.
Anh có thể nhìn thấy những lọn tóc rối như mây mù của Dung Tú, nhìn thấy cái cổ trắng ngần của Dung Tú.
Vành tai khéo léo của Dung Tú.
Thậm chí là cả những sợi lông tơ tinh tế.
Nhưng ở gần như vậy, nhìn thấy rõ ràng như vậy, trong lòng lại chỉ là một sự yên lặng.
Hạ Lan Tuyết ngừng thở, dựa lưng vào vách đá lạnh, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Hạ Lan Thuần trầm mặc nhìn Dung Tú. Dung Tú cũng trầm mặc nhìn hắn.
Giữa hai người, đã bao nhiêu năm qua, đại đa số đều chỉ là sự trầm mặc. Nếu không phải là trầm mặc thì cũng chỉ là châm chích nhau, tổn thương nhau.
Lần nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với nhau, là khi nào đâu?
Hạ Lan Thuần cẩn thận suy nghĩ, cũng không thể nghĩ ra được.
Hắn buông nàng ra, lui về phía sau từng bước, khoanh tay, ngửa mặt nhìn trời.
Buổi chiều bầu trời trong xanh, gió giục mây vần.
Xanh – trắng quang đãng, làm cho Hạ Lan Thuần có chút khoáng đạt, có chút lơi lỏng.
Dung Tú vẫn không nói lời nào. Da đứt ruột xót, mũi chân bị thương nhất định là rất đau, đau đến nỗi sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng dáng người vẫn cứ đứng thẳng tắp.
“Vì sao người mang thai lại là Nhược Lan mà không phải là nàng?” Hạ Lan Thuần thình lình nói một câu, chẳng rõ ý nghĩa.
Dung Tú giật mình, không biết trả lời thế nào.
“Nếu nàng có con của chúng ta, ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nó. Ta sẽ đem những thứ tốt nhất của Thiên Triều, toàn bộ trao tặng cho nó.” Hạ Lan Thuần nói tiếp, “Đem tất cả những thứ ta không muốn đưa cho nàng, tất cả đều trao tặng cho nó.”
Dung Tú giật mình nhìn Hạ Lan Thuần, nhìn nhìn một hồi, đột nhiên có vẻ hiểu ra.
… Cái loại cảm giác này rõ ràng là cực kỳ mơ hồ, nhưng mà, lại vô cùng rõ ràng.
“Dung Tú, vì trẫm sinh một đứa con đi. Chỉ cần có con… Chỉ cần có con, chúng ta có thể sẽ không cần phải như thế này nữa.” Hạ Lan Thuần biểu đạt cực kỳ uyển chuyển. Hay nói đúng hơn là, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang muốn biểu đạt cái gì.
Hốc mắt của Dung Tú không hiểu sao lại bắt đầu cay xè.
Bất kể thế nào, chung quy hắn, vẫn đã nói ra miệng rồi.
… Không phải hắn không để ý đến nàng, chỉ là không thể đồng ý, rất nhiều thứ, không thể đồng ý.
Kiêu ngạo cũng tốt, ngờ vực một cách vô căn cứ cũng tốt, tốt xấu gì thì rốt cuộc, hắn cũng có tâm ý này.
Dung Tú đột nhiên đi lên phía trước từng bước. Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hạ Lan Thuần.
Nàng vươn ngón tay, hoa lên phần chân mày cứ nhíu lại của Hạ Lan Thuần. Ngón tay nàng vuốt ve từng nếp nhăn rất nhỏ trên trán hắn. Sau đó, cực kỳ mềm nhẹ, lướt qua hình dáng khuôn mặt hắn.
Năm năm sau đại hôn, đây là động tác thân mật nhất giữa bọn họ.
Lúc trước, nếu không phải châm biếm qua lại thì cũng là không nói hai lời chà đạp nàng, sau đó để lại nàng một mình, ở trong trướng bồng – yên lặng rơi lệ.
Hạ Lan Thuần không hề cử động, để mặc ngón tay nàng chạy trên khuôn mặt mình.
Hắn lần đầu tiên phát hiện: Thì ra, động tác cũng có cảm tình. Cảm tình cứ theo đầu ngón tay bàng bạc chảy ra, làm cho hắn rất không thoải mái, lại không thể đẩy ra.
“Đến đây đi, thiếp sẽ sinh cho bệ hạ một đứa con.” Dung Tú đột nhiên cười cười, duỗi thẳng cánh tay ôm lấy cổ Hạ Lan Thuần.
Hạ Lan Thuần lúc đầu cứng ngắc, ngay sau đó cũng hung hăng ôm lấy nàng.
Cánh tay dày rộng của hắn đặt lên bả vai nàng, đẩy nàng đổ lên một vách núi giả.
Hạ Lan Tuyết nhích vào bên trong. Giữa anh và Dung Tú chỉ còn cách nhau một lớp tường đá không quá dày.
Dung Tú vẫn đang cười, cười đến là thê lương mê loạn. Cánh tay của nàng buộc chặt, kéo Hạ Lan Thuần tiến sát vào lòng mình. Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, luôn luôn lãnh khốc tàn nhẫn và tịch mịch kia vùi thật sâu vào lồng ngực của nàng, hít thở hơi ấm nữ tính rộng lớn như biển, hư vô như biển.
Hạ Lan Thuần cũng bắt đầu kích động. Hắn cắn cổ nàng, cắn xương quai xanh của nàng, cắn bộ ngực tuyết trắng cùng nụ hoa đào đỏ thẫm đang đứng thẳng của nàng. Cánh tay lôi kéo y phục của nàng.         Từng khắc từng khắc không ngừng vang lên tiếng quần áo bị xé rách, không ngừng vang lên những tiếng thở dốc.
Bấy lâu nay, hắn chà đạp nàng, như chà đạp một thân người gỗ.
Hắn vẫn tưởng nàng không có lòng dạ nào, một cái bình hoa trống rỗng, một đôi mắt xa xôi.
Hắn không có cách nào để có được nàng. Nàng xa xôi không thể với tới, như mây như sương, chỉ có thể hủy diệt, chỉ có thể đem bình hoa đó đập vỡ, mài nhỏ, nghiền nát thành bụi.
Nhưng đứa con thì khác. Nó sẽ có vẻ đẹp thuần khiết của nàng, vẻ thanh đạm của nàng. Hắn có thể toàn tâm toàn ý sủng nó yêu nó. Và nó, cũng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn!
“Hãy sinh cho trẫm một nàng công chúa!” Hạ Lan Thuần nói xong, cởi nốt lớp quần áo cuối cùng của Dung Tú.
Hắn động thân tiến vào.
Dung Tú gắt gao ôm lấy hắn. Những ngón tay như ngọc thông sáp nhập vào lọn tóc thật dài của hắn, thu nhanh lại, rồi buông ra.
Thân thể của hắn, từ trên xuống dưới, bắt đầu phập phồng lên xuống.
Vách núi giả cũng vì thế, vi vu lên xuống.
Dung Tú rốt cuộc cũng rên rỉ ra tiếng.
Nàng dùng sức ôm lấy Hạ Lan Thuần. Quần áo của Hạ Lan Thuần cũng không cởi ra, móng tay của nàng khảm vào từng sợi vải trên quần áo hắn. Ngẩng đầu, trước mắt là một khoảng trời trắng lóa. Trời đất nhẹ nhàng, nàng cũng nhẹ nhàng.
Lơ lửng, không thể chạm đất.
Dung Tú thở hổn hển, rơi lệ, thế giới nở rộ như pháo hoa.
Còn người phía trên, sau một trận tiến lui gấp gáp, rốt cuộc động tác cũng hòa hoãn trở lại.
Sau đó, một cái hôn ấm áp, nhẹ nhàng dừng trên môi Dung Tú.
Nụ hôn đó, chẳng giống tác phong của Hạ Lan Thuần chút nào, nó rất nhẹ, rất dịu dàng, rất ôn hòa lại thêm phần lưu luyến.
Dung Tú nhịn không nổi nữa, nghẹn ngào thành tiếng. Nàng ôm lấy cổ của hắn, vùi mặt vào cổ hắn thật sâu mà khóc.
Hạ Lan Thuần không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm nàng, thân thể vẫn giấu trong cơ thể nàng, không rời đi.
Hạ Lan Tuyết cũng đã bỏ đi.
— Ngay khi âm thanh rên rỉ đầu tiên  như mất hồn lạc phách của Dung Tú vang lên, Hạ Lan Tuyết xoay người, lách mình ra khỏi ngọn núi giả, lặng lẽ bỏ đi.
Anh nghe được âm thanh vui sướng của nàng, nghe thấy bọn họ khoái hoạt, vậy là đủ rồi. Hạ Lan Tuyết vừa đi vừa cảm thấy buồn cười. Nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng. Cười đến mức trong hốc mắt, bất tri bất giác, tràn đầy nước mắt.
———- *** ———-
Bùi Nhược Trần lẳng lặng đứng ở ngoài phòng thảo luận chính sự, chờ Hạ Lan Thuần triệu kiến.
Thái giám tiến đến thông báo, vẫn chỉ là một câu như từ trước đến nay trăm năm không đổi: “Bệ hạ có chuyện quan trọng, xin Bùi đại nhân tiếp tục chờ một lát.”
Bùi Nhược Trần cũng không sốt ruột. Cũng đã chờ được hai canh giờ rồi, chờ thêm một lát cũng chẳng sao.
Trên mặt hắn, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Nặng trĩu, lẳng lặng – nhìn không ra manh mối.
Tiểu thái giám phụ trách thông báo cũng có vẻ ngượng ngùng. Hắn lại gần bên cạnh Bùi Nhược Trần, lấy lòng hỏi: “Đại nhân, có muốn đến chỗ Lan Phi nương nương trước không. Đợi khi nào bệ hạ triệu kiến đại nhân, nô tài sẽ lại thông truyền?”
Trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhã của Bùi Nhược Trần hiện lên một vòng cười. Hắn lễ phép trả lời: “Cứ gặp bệ hạ trước đã rồi sẽ cùng bệ hạ đi gặp nương nương. Chốn hậu cung, nam tử không tiện ra vào.”
Thái giám nịnh nọt không được, lặng lẽ líu lưỡi, thối lui đến một bên.
Bùi Nhược Trần vẫn như trước đứng chờ ở trước cửa đại điện thảo luận chính sự. Hí mắt đứng yên, sơ đạm biết lễ như một vị thần tử trung thành nhất.
Thái giám kia nhìn nhìn Bùi Nhược Trần, lại ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng thầm oán: Hoàng đế cải trang xuất cung, rốt cuộc đến khi nào mới chịu về chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.