Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 8: Thời trai trẻ của viêm hàn




EDITOR: DOCKE
“Tiên hoàng…” A Nô cười khổ một tiếng, tiện đà nhẹ giọng nói: “A Nô mười hai tuổi đã bắt đầu làm việc cho bệ hạ, cho nên A Nô biết, tỷ tỷ đối với chúa thượng mà nói, còn quan trọng hơn cả đối với tướng công.”
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi nàng nói tiếp. 
A Nô than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Bệ hạ là hoàng tử duy nhất của Viêm Quốc, nhưng lại chẳng nhận được bao nhiêu sủng ái. Tiên hoàng Viêm Tử Hạo chung tình với Tức phu nhân, là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Nếu ngài ấy có thể trắng trợn ở trước mặt mọi người trên thế gian này tuyên bố yêu thương Tức phu nhân, chẳng lẽ chàng còn trông cậy vào chuyện ngài ấy có thể quan tâm chăm sóc vợ mình hay sao?”
Hạ Lan Tuyết giật mình. Đúng vậy, tất cả mọi người chỉ chú ý đến tiền đồ sáng lạn của diễn viên chính trong câu chuyện, nào có mấy ai lưu ý đến những vai diễn phụ ở đằng sau đã bị mọi người bỏ quên.
Mẫu thân của Viêm Hàn, nhất định đã phải chịu đựng sự bỏ bê hắt hủi.
Vậy còn Viêm Hàn thì sao?
Viêm Tử Hạo đối với Viêm Hàn, có thái độ thế nào?
“Cho nên, từ nhỏ đến lớn, bệ hạ chỉ có thể biểu hiện xuất sắc nhất trong mọi phương diện, mới có thể làm cho tiên hoàng chú ý, mới có thể làm cho quốc dân chú ý, mới có thể dưới ánh hào quang của Tức phu nhân làm cho bệ hạ, làm cho mẫu thân của bệ hạ đừng quá nhỏ nhoi.” Ánh mắt A Nô trở nên mê ly, giống như đang chìm sâu vào câu chuyện hồi ức xa xưa. Nàng đang nhìn thấy cái gì? Có lẽ là một hình bóng lặng yên luyện võ giữa trời đông giá rét. Có lẽ là một bàn tay run run luyện chữ đến trọc cả đầu bút. Có lẽ là một dáng vẻ đầy xuân sắc trước mặt mọi người, nhưng khi xoay lưng lại là vắng vẻ cùng cô đơn.
Hạ Lan Tuyết cũng hiểu được đôi phần. Anh bất giác lại nhớ đến Hạ Lan Thuần.
Theo như anh thấy, Hạ Lan Thuần và Viêm Hàn rất giống nhau. Nhưng phương pháp sinh tồn của Viêm Hàn là tìm mọi cách để làm cho mình trở nên mạnh mẽ cường thế, chứ không oán trời trách đất như Hạ Lan Thuần.
Hắn làm cho chính mình trở nên cường hãn, cường hãn đến không còn nhược điểm, cường hãn đến mức không giống người bình thường. Viêm Hàn, chính là linh hồn của mọi người dân Viêm Quốc.
Cũng bởi vậy, hắn nhất định phải gánh vác trên lưng nguyện vọng và sự ký thác của người dân, phải tiếp tục trở nên cường thế.
“Còn Y Nhân,” A Nô nhìn Hạ Lan Tuyết, thản nhiên nói: “Y Nhân là người đầu tiên làm cho bệ hạ bộc lộ ra điểm yếu ớt cùng do dự của mình. Chỉ những khi ở trước mặt Y Nhân, bệ hạ mới giống một con người. Một người bình thường có yêu có hận, có tình có thù.”
“Chẳng lẽ trước khi gặp được Y Nhân, Viêm Hàn không có nữ nhân nào khác sao?” Hạ Lan Tuyết suy bụng ta ra bụng người, hỏi.
Tuổi tác của Viêm Hàn cũng sấp sỉ Hạ Lan Tuyết. Thân thế như vậy, không có khả năng giống như mấy chàng trai nghèo khổ ‘Thủ thân như ngọc’.
Trước Y Nhân, không có nữ nhân nào khác có thể làm cho hắn động lòng, dù chỉ là một chút hay sao?
“Nếu tướng công hỏi, chính là ở trên giường…” A Nô lưu chuyển sóng mắt, bỗng nhiên cười duyên, nói: “Nếu thiếp nói, chỉ có thiếp hầu hạ chúa thượng, tướng công có ghen không?”
Hạ Lan Tuyết có điểm giật mình, suy nghĩ một chút lại thấy thoải mái.
Võ công mà phái Tiên Mị tu tập, chính là thuật thải dương bổ âm. Đắc ý nhất cũng là kỹ thuật lên giường. A Nô là chưởng môn nhân của phái Tiên Mị. Viêm Hàn lại là chúa thượng của nàng. Nàng chủ động hiến thân, cũng không có gì làm lạ.
“Nhưng nữ nhân của bệ hạ, nói chung chỉ có một mình thiếp.” A Nô tự nhiên nói tiếp, “Thiếp cũng không thể được xem là nữ nhân của bệ hạ. Thiếp chỉ là một lễ vật mà Viêm Tử Hạo đã ban tặng cho bệ hạ mà thôi.”
“Lễ vật rất trọng nhỉ?” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, hỏi.
“Trong thiên hạ đều là vương thổ, tất cả vương thổ đều là của vương thần. Thiếp mặc dù đứng đầu một phái, nhưng cũng chỉ là con dân của Viêm quốc. Khi đó, thiếp còn chưa tiếp quản phái Tiên Mị, triều đình đột nhiên phái người đến tìm thiếp. Nói rằng thiếp được mời đi hiến cho một người tôn kính nhất Viêm Quốc. Sau đó tiên hoàng nhìn thấy thiếp, ngài chỉ dặn dò thiếp một câu: “Không được yêu thương hắn, cũng đừng để hắn yêu thương ngươi. Tận hết khả năng hỗ trợ hắn, bất luận là trên giường hay là dưới giường. Lấy cảm tình của hắn, sống vì hắn, chết vì hắn.” A nô nói xong, nụ cười có vẻ thê lương, “Cho nên, thiếp chỉ là một lễ vật.”
“Vừa rồi cô nói, mười hai tuổi…” Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên nhớ đến một chi tiết nhỏ, nhịn không được lôi nó ra hỏi.
“Đúng vậy, khi đó thiếp mới mười hai tuổi, bệ hạ mười lăm.” A Nô cười cười, lơ đãng hỏi: “Thiếp mười hai tuổi đã là một mỹ nhân, chẳng lẽ tướng công không tin sao?”
“Tin.” Hạ Lan Tuyết trả lời, không một tia do dự.
A Nô xác thật là một mỹ nhân hiếm thấy, thật sự nổi trội hơn hẳn những nữ nhân mà anh đã được gặp gỡ xưa nay. Chỉ có điều, nữ tử như vậy, vì sao Viêm Hàn lại không hề yêu thương nàng?
“Khi đó bệ hạ mới mười lăm tuổi. Lần đầu tiên thiếp nhìn thấy bệ hạ, trong lòng đã nghĩ, trên đời này sao lại có một người anh tuấn đến như vậy. Thiếp nói về một nam nhân khác như vậy, tướng công có ghen không?” A Nô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Hạ Lan Tuyết, nũng nịu nói: “Tướng công đừng giận. Bệ hạ là bệ hạ, tướng công là tướng công. Bệ hạ là chủ nhân của A Nô, ngài ấy không phải là nam nhân khác.”
Hắn không phải là người khác. Cũng như lời Hạ Lan Tuyết đã nói: Y Nhân không phải là người khác.
Nhưng lời nói tương tự nhau thế này, cả hai người đều không chú ý đến.
“Bệ hạ năm mười lăm tuổi gầy hơn bây giờ một chút, cũng thấp hơn một chút. Nhưng hình dáng cũng đã rất rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt. Ánh mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn thiếp. Tất cả nam nhân khi nhìn thấy thiếp, trong ánh mắt đều toát ra ánh sáng, ít nhất cũng sẽ có chút sợ hãi. Tướng công, khi chàng mới gặp thiếp, chẳng phải cũng ngẩn ngơ đó sao. Nhưng bệ hạ lại không có. Ánh mắt ngài ấy nhìn thiếp, tựa như đang nhìn một món đồ. A Nô lúc ấy đã nghĩ, trái tim của người này, có phải được làm bằng đá hay không?”
“Làm bằng đá sao?” Hạ Lan Tuyết có chút hưng trí hỏi.
“Đúng vậy.” A Nô chu chu miệng, oán trách nói. “Trái tim của bệ hạ thật sự làm bằng đá, lại vừa lạnh vừa cứng. Ngày đó ngài ấy không muốn thiếp, nói thiếp còn quá nhỏ. Nhưng thiếp lúc ấy tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng đã có khả năng hấp dẫn nam nhân. Huống chi, lúc ngài ấy nhìn thấy thiếp, thiếp đã cởi sạch xiêm y. Ngài ấy cứ như vậy quăng đống quần áo lên người thiếp, thản nhiên nói “Mặc vào đi”. Thật sự, chẳng hề để tâm xem làm như vậy đã tổn thương người khác như thế nào. Đó là lần đầu tiên thiếp bị người khác cự tuyệt. Tiếp sau đó, đại khái là hơn hai năm. Trong hai năm đó, thiếp một khắc cũng không ngừng quyến rũ ngài ấy. Có đôi khi, ngài ấy rõ ràng có dục vọng, nhưng lại chẳng hề động đến thiếp, cứ để thiếp ở bên cạnh chơi đùa. Cứ như thế cho đến sinh nhật mười bốn tuổi của thiếp, ngài ấy sai người đưa đến một phần lễ vật, sau đó còn dặn thêm một câu: Đêm nay lại đây.”
“Đêm đó…”
“Đúng vậy, đêm đó chúng ta đã lên giường với nhau.” A Nô cười cười, trong nụ cười có một loại sủng nịch ôn nhu: “Cái gì ngài ấy cũng không hiểu, nhưng lại học hỏi rất nhanh. Cho dù ở trên giường, ngài ấy cũng không ngừng tranh đoạt quyền chủ động. Một khi đã nắm chắc kỹ xảo, lập tức đoạt lấy quyền chủ động, hoàn thành cẩn thận tỉ mỉ, không thể xoi xét. Cũng giống như tất cả những việc mà ngài ấy đã làm vậy, luôn gắng đạt đến hoàn mỹ, cũng càng giống một loại hình thức.”
Hạ Lan Tuyết ‘Ừm’ một tiếng. Đối với Viêm Hàn, anh đã có cách nhìn khác đi.
Nếu đối mặt với một mỹ nhân như vậy, lại còn sớm hôm chung đụng, Viêm Hàn còn có thể bảo trì bình tĩnh cùng hờ hững như thế, vậy thì Viêm Hàn, nhất định là một kẻ thù rất đáng sợ.
“Cho nên, trước khi gặp được Y Nhân, bệ hạ vẫn không phải là con người. Ít nhất, thiếp cho rằng ngài ấy không phải là người. Ngài ấy gần như đã hóa thần rồi, sẽ không biểu lộ vui, giận ra mặt, cũng sẽ không kêu to rống to. Ngài ấy rất bình tĩnh, rất vĩ đại, rất hoàn mỹ. Sau đó, Y Nhân xuất hiện. Chàng cũng đã biết, thời gian Y Nhân tạm trú ở Viêm Quốc, thiếp đã từng vô số lần đứng trong một góc lén nhìn nàng. Nói thật, thiếp rất không hiểu, một nha đầu không có dung mạo, không có trí tuệ, thậm chí còn không có cá tính, vì sao có thể làm cho bệ hạ mất bình tĩnh được? Vì sao lại khiến ngài ấy làm trái mọi người? Vì sao có thể khiến ngài ấy biến sắc, khiến ngài ấy thất thường?… Mãi cho đến bây giờ, thiếp vẫn không tài nào hiểu được, cũng không cam tâm. Nhưng cho dù thiếp không cam tâm hay phủ nhận thế nào thì điều đó vẫn là sự thật. Sự xuất hiện của nàng đối với bệ hạ có ý nghĩa trọng đại. Thiếp rất khó tưởng tượng, nếu ngài ấy mất đi nàng, có thể trở nên càng lạnh lùng, càng cứng rắn hơn trước hay không.” A Nô nói xong, nhìn Hạ Lan Tuyết thật sâu, thận trọng nói: “Nhưng tướng công thì khác. Tướng công cũng không phải là không có tỷ tỷ không được, đúng không? Dùng thiếp để đổi lấy Y Nhân, chỉ cần Y Nhân đi theo bệ hạ một ngày, A Nô liền khăng khăng một mực hầu hạ tướng công, toàn tâm toàn ý yêu thương tướng công. Tướng công cảm thấy có lợi hay không?”
Hạ Lan Tuyết dở khóc dở cười: “Y Nhân cũng không phải là vật phẩm. Hơn nữa, ta cũng vậy, không có nàng ấy thì không được.”
A Nô ngẩn người, không ngờ tới Hạ Lan Tuyết lại cự tuyệt một cách sảng khoái đến như vậy. Nàng cảm thấy mình thật thất bại. Sau đó, nàng đột nhiên nâng mắt, lẳng lặng hỏi: “Được một người yêu, là cảm giác thế nào?” Nàng được rất nhiều người muốn chiếm hữu, nhưng lại chưa bao giờ được người khác yêu thương. Cũng không biết yêu thương một người, rốt cuộc là loại tâm tình gì. Tất nhiên không thể lý giải được sự khác thường của Viêm Hàn cùng sự kiên quyết của Hạ Lan Tuyết.
“Là cảm giác gì ư…” Hạ Lan Tuyết nghĩ nghĩ, nhớ đến Y Nhân, sau đó mỉm cười nói: “Chính là một cảm giác thật an tâm. Biết rằng bất luận ngươi làm gì, mắc sai lầm gì, đối phương cũng sẽ không rời bỏ.” Không rời không bỏ.
Cái gọi là yêu, chỉ là một lời hứa hẹn không rời không bỏ.
Tình đời lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, thay đổi liên tục. Chỉ có nàng, trước sau như một.
A Nô im lặng một hồi, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Cười như hoa xuân nở rộ, xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta không tài nào rời mắt. “Thiếp đã hiểu, cám ơn.” Nói xong, nàng cứ vậy mà cáo biệt. Lớp áo mỏng manh trắng tinh lay động, ở trong gió đêm lắc lắc lãng lãng.
“Người kia là…” Hạ Lan tuyết vội vàng ở phía sau gọi nàng lại, hỏi xem người bắt cóc Y Nhân rốt cuộc là ai.
“Hoàng A Ngưu, nhưng hắn đã bị Tiểu Bạch cắn, nói chung sống không được bao lâu.” A Nô không quay đầu lại, tùy ý nói một câu. Thanh âm còn chưa dứt, người đã biến mất.
Hạ Lan Tuyết ngẩn người, lẽ nào lại là hắn. Nghe nói bây giờ hắn làm việc cho Bùi Nhược Trần. Chẳng lẽ, Bùi Nhược Trần đã tra được bọn anh rồi?
***
Y Nhân trợn to đôi mắt, nhìn người nọ đang cầm một chén thuốc đen sì sì đi đến. Cô theo bản năng rụt lui về phía sau. Nhưng thân thể lại bị trói trên chiếc giường gỗ, căn bản là không thể động đậy.
Chén thuốc càng lúc càng đến gần. Y Nhân vô cùng khẩn trương, toàn thân đau đớn. Cô muốn hỏi người nọ, chén thuốc này rốt cuộc dùng để làm gì, nhưng yết hầu nghẹn cứng. Cho dù cố gắng nói thế nào cũng đều bất lực, cô không thể phát ra nổi âm thanh.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh rất lớn. “Phang” một tiếng, giống như có ai đó dùng khí lực siêu cường như bão thổi, cuốn tất cả thủ vệ bên ngoài. Thân thể va chạm vào vách tường mới tạo nên tiếng động lớn như vậy.
Chén thuốc kia chỉ còn cách mặt Y Nhân một khoảng rất gần, người nọ quay đầu đi.
Cửa sắt bị đá văng ra, kêu ‘rầm’ một tiếng.
Một người xông vào.
Bàn tay đang bưng chén thuốc bị tiếng đá văng cửa sắt làm cho hoảng sợ, run lên. Toàn bộ chén thuốc đều bị hất văng vào mặt Y Nhân.
Y Nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, thất thanh kêu đau một tiếng. Lại có một thân thể bị va đập vào vách tường kêu ‘Phang phang’, gió mạnh càng gần. Một đôi cánh tay cực kỳ vững vàng rất nhanh chóng đỡ lấy sau đầu và lưng của Y Nhân, đặt cô ngồi xuống rồi ôm lấy.
Y Nhân vô cùng đau đớn, đầu óc cũng rất mơ hồ, ý thức bắt đầu tan rã. Nhưng một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, cô vẫn còn đang nghĩ “Là ai vậy?”
“Là ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.