Đoàn Vân Chướng cho rằng mình nghe lầm.
Tựa như hắn không thể tin được, văn võ toàn triều không ai có thể dũng cảm
đứng ra phản kháng Uy Quốc công vậy, hắn cũng không tin, hoàng hậu Tiểu
Hắc Bàn lại có một ngày dám can đảm ở trước mặt hắn phản kháng hắn.
Đương nhiên, chuyện hồi chạy ba vòng cổng thành không nên tính tới. Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người nữa là.
Hoàng đế bệ hạ chấn kinh vô cùng.
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Thần thiếp nói, thần thiếp không muốn.” Kim Phượng nhấn mạnh từng chữ rõ
ràng, trầm bổng du dương nhấn nhá đều vô cùng đúng chỗ.
“Là không muốn, hay là không dám?” Đoàn Vân Chướng cười lạnh.
“Bởi vì không dám, cho nên không muốn. Hoàng thượng, đó là lưỡi đao, ngài muốn thần thiếp bịt mắt đâm vào sao?”
“Ông ấy là cha ruột của ngươi.”
“Thần thiếp đời này chỉ gặp ông ấy có một lần.” Kim Phượng thở dài. “Kỳ thật, để Ngụy thái phó cáo lão hồi hương, cũng chưa hẳn đã là chuyện không
tốt.”
Đoàn Vân Chướng vô cùng đau xót nhìn nàng: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy.”
“Hoàng hậu, trẫm biết rõ Uy Quốc công chưa chắc sẽ nghe lời của nàng. Nhưng
mà, tối thiểu thì nàng cũng nên đi thử một chút chứ.”
“Chuyện đã
biết rõ là không có kết quả, tại sao phải đi thử?” Hoàng hậu Lưu Hắc Bàn ở trong mắt cha ruột Uy Quốc công, cùng lắm cũng chỉ là một hòn sỏi mà
thôi.
“Nàng thật sự không đi?” Đoàn Vân Chướng cắn răng.
“Không đi.” Kim Phượng kính cẩn ngoàn ngoãn cúi đầu, trong miệng lại đại nghịch bất đạo kháng chỉ.
“Hoàng thượng, trừ phi ngài dùng thân phận hoàng thượng, mệnh lệnh thần thiếp đi.”
Đoàn Vân Chướng im lặng không nói. Hắn cũng không muốn dùng thân phận hoàng
thượng để mệnh lệnh Kim Phượng đi làm chuyện này. Huống chi như vậy,
cũng sẽ không có ý nghĩa.
“Thì ra, thiên hạ này thật sự đã không
phải là thiên hạ của Đoàn gia ta nữa, mà là thiên hạ của Lưu gia các
người.” Đoàn Vân Chướng lạnh lùng nhìn Kim Phượng chằm chằm.
“Tốt, ngươi không đi, trẫm tự mình đi.”
“Hoàng thượng…” Kim Phượng hơi run rẩy.
Đoàn Vân Chướng cũng không thèm nhìn nàng một cái, xoay người tra khỏi cửa chính Hương La Điện.
Trong khoảnh khắc đó, Kim Phượng có một loại cảm giác, tựa hồ hắn ra khỏi cửa này, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Kỳ thật, Đoàn Vân Chướng nói không sai. Vì Ngụy Thái phó, tối thiểu cũng
cần phải thử một chút, nhưng nàng không dám. Trước mặt Lưu Hiết, nàng là người nhỏ bé, lời nhẹ cỡ nào. Cho dù có đi khuyên, Lưu Hiết cũng sẽ
cười.
Hoàng hậu như nàng, bất luận là ở trong mắt Lưu Hiết hay
trong mắt thái hậu, đều chẳng là gì cả. Cũng chỉ có Đoàn Vân Chướng mới
coi nàng là thứ gì đó thôi.
Kim Phượng đứng trong chánh điện hồi lâu.
“Nương nương?” Tố Phương lo lắng gọi nàng.
Kim Phượng xoay mặt lại, cười: “Có thể lấy hạt dưa ra được rồi.”
******
Hoàng đế bệ hạ đích thân đến phủ Uy Quốc công, đây là phá lệ.
Nếu đổi lại là gia đình thần tử khác, nhất định cả nhà sẽ ra nghênh đón, tỏ vẻ thật hãnh diện vẻ vang cho kẻ hèn này. Nhưng Uy Quốc Công lại không
phải vậy. Đoàn Vân Chướng dẫn Tiểu Tôn Tử đến phủ Uy Quốc Công, nhưng
lại không có một ai đi ra chào đón.
Từ đầu đến cuối đều do người
hầu dẫn đường đến ngồi trong phòng khách, phụng trà. Một lát sau, quản
gia bước đến thưa: “Hoàng thượng, công gia nhà thần đang đánh cờ với Lục phu nhân ở Phong Thiền Viện. Xin mời Hoàng thượng đi theo thần.”
Tiểu Tôn Tử đang định trở mặt tại chỗ. Cho tới bây giờ, chỉ có thần tử yết
kiến hoàng thượng, có lý nào hoàng thượng lại phải đi gặp thần tử chứ?
Đoàn Vân Chướng cố nén tức giận, ngăn cản Tiểu Tôn Tử.
Làm hoàng đế như hắn, thật chẳng thú vị chút nào.
Mười hai tuổi hắn lập hậu, tân nương từ mỹ nhân Bạch Ngọc biến thành Kim
Phượng đen mập. Từ đó hắn liền hiểu, vị hoàng đế như hắn, phải dựa vào
Uy Quốc Công mới có thể trưởng thành khỏe mạnh được.
Mẫu hậu cùng hoàng thúc đều dạy hắn phải nhẫn. Nhưng nếu cứ nhẫn lại nhẫn hết cả đời, thì phải làm thế nào bây giờ?
Vừa vào cửa viện liền gặp Uy Quốc công Lưu Hiết đang ngồi dưới một lùm trúc ảnh, cùng Lục phu nhân Thanh Linh thưởng trà, đánh cờ. Bàn cờ khắc trên một hòn đá Thái Hồ khổng lồ, viền kim tuyến, phong nhã cực kỳ, cũng xa
hoa cực kỳ.
Lục phu nhân được thị nữ đỡ dậy, chậm rãi hành lễ với Đoàn Vân Chướng. Lưu Hiết liền khoát tay. “Sức khỏe nàng không tốt,
không cần phải giữ lễ tiết. Hoàng thượng đã đích thân đến, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến những quy củ này.”
Về phần Lưu Hiết, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhúc nhích.
Lục phu nhân yên lặng lui xuống. Lưu Hiết dọn sạch khay cờ, cười nói với
Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, có hứng thú cùng thần đánh một ván cờ
không?”
Bàn tay Đoàn Vân Chướng ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, lại từ từ buông ra.
“Viện của Uy Quốc công thiết kế quả thật lịch sự tao nhã. Tốt, trẫm liền cùng Uy Quốc công đánh một ván!” Hắn vung áo choàng lên, ngồi xuống đối diện Lưu Hiết.
Lưu Hiết khẽ mỉm cười. Tiểu hoàng đế này bị mình áp
chế như thế, không chỉ có thể bình tĩnh ứng đối, lại còn mang ra một
phần dáng vẻ hoàng đế.
Thật không dễ dàng.
“Này Quốc công, trẫm chấp quân đen, khanh chấp quân trắng, thế nào?” Đoàn Vân Chướng
nắm một quân cờ đen, cũng không đợi Lưu Hiết trả lời, lập tức muốn hạ
cờ.
Xoát một tiếng, quạt giấy trong tay Lưu Hiết mở ra, đệm ở ngay dưới tay Đoàn Vân Chướng đang muốn hạ cờ.
“Hoàng thượng, vì sao ngài chấp quân đen, còn thần chấp quân trắng đây?”
“Trẫm là thiên tử, đương nhiên muốn được ưu tiên.” Đoàn Vân Chướng quay qua
cười một tiếng. (Trong cờ vây, ai chấp cờ đen sẽ được đánh trước)
Lưu Hiết không lập tức trả lời, mà trầm tĩnh đánh giá Đoàn Vân Chướng hồi lâu.
Lòng bàn tay Đoàn Vân Chướng dần dần đã ướt đẫm mồ hôi.
Một hồi lâu, Lưu Hiết cười ha hả, thu hồi quạt giấy: “Hoàng thượng, thần
biết rõ, hôm nay ngài tới chơi là có chuyện muốn thương lượng.”
“Này Quốc công liệu sự như thần.” Đoàn Vân Chướng rũ mắt.
“Hoàng thượng, nếu như ván cờ này người có thể thắng thần. Thần sẽ đáp ứng
chuyện hoàng thượng đang suy nghĩ trong lòng, thế nào?”
Đoàn Vân
Chướng mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng ức chế không hiện rõ ra
mặt. Nội tâm phản phục một hồi, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Thật
ư?”
Lưu Hiết gấp quạt lại. “Dạ thật.” Hắn lạnh nhạt giương mắt. “Mời Hoàng thượng hạ cờ trước.”
Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng khẽ biến, qua hồi lâu mới chậm rãi hạ quân cờ đầu tiên xuống góc phải bàn cờ.
Quyền ưu tiên hạ cờ trước, không phải hắn dùng thân phận thiên tử ép Lưu Hiết mà lấy được, mà quyền ưu tiên này là Lưu Hiết tặng cho hắn.
Lưu Hiết khẽ nheo mắt, vừa lưu ý đánh cờ, lại vừa để ý quan sát thiếu niên thiên tử trước mặt.
Điệu bộ cử chỉ của tiểu hoàng đế rất có phong thái trầm ổn. Ở tuổi của hắn
mà nói, đã là vô cùng hiếm có. Nhưng nếu nói là phong phạm vương giả thì hắn còn chưa đủ.
Đoàn Vân Chướng, dù sao vẫn còn quá non.
Khóe môi Lưu Hiết kéo ra một nụ cười.
Mãnh hổ quá bừa bãi, mèo con quá gầy yếu, so với hai loại trên thì chơi với
cọp con mới sinh có phần thú vị hơn. Uy Quốc công động tâm, muốn cùng
tiểu hoàng đế chơi ván cờ này thật tốt.
Ván cờ đánh được hơn phân nửa, Lục phu nhân cũng tới thay trà mấy lần. Đoàn Vân Chướng càng đánh
càng hưng phấn. Trong cung, thái hậu nương nương cùng Từ thái phi chẳng
bao giờ chơi cờ với hắn; Đoàn Long Nguyệt lại không có thời gian; Đoàn
Vân Trọng là một người không có tính nhẫn nại, ngồi không yên; Về phần
Kim Phượng, căn bản chính là ả kỳ manh. Tay chân hắn ngứa ngáy, cũng
đành phải cùng tiểu thái giám vui đùa một chút. Đáng tiếc, lực cờ của
tiểu thái giám quá kém, chơi cũng chẳng thấy có ý nghĩa.
Đánh cờ
cùng Lưu Hiết, cứ cảm thấy tâm tư của đối phương nông sâu khó dò, nhưng
mỗi chiêu mỗi thức đánh xuống, lại cảm thấy chẳng hơn kém mình bao
nhiêu. Đoàn Vân Chướng bị khiêu khích càng đánh càng hăng, hai mắt đều
tỏa hào quang. Hắn đi từng bước từng bước, đánh đâu chắc đó, rõ ràng đã
dần dần chiếm được ưu thế. Còn Lưu Hiết, mặc dù tạm rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn như cũ, không nhanh không chậm.
“Này Quốc công, lại mất thêm ba quân rồi.” Đoàn Vân Chướng mỉm cười, cảm thấy lần này có thể bảo vệ được Ngụy Thái phó rồi.
Lưu Hiết hấp háy mí mắt: “Hoàng thượng, cờ phong của ngài quá mực mạnh mẽ! Chỉ là còn thiếu một chút hậu chước.”
Đoàn Vân Chướng nói: “Này Quốc Công, trên bàn cờ phải đánh đâu chắc đó mới thật bản lĩnh.”
Lưu Hiết khẽ nhướng mày.
“Này Quốc công, nếu khanh đã liệu sự như thần, cũng nên đoán được hôm nay trẫm đến, là vì chuyện gì.”
“Hoàng thượng, chuyện này, không ngại chờ ván cờ kết thúc rồi bàn cũng chưa muộn.”
“Này quốc công, trẫm biết rõ, trong lòng khanh đã có dự liệu.”
Lưu Hiết lẳng lặng nhìn hắn một hồi, thở dài một hơi, quân cờ trong tay sắp hạ xuống lại phải thu hồi. “Hoàng thượng có biết, hôm nay Ngụy Hương
Châu đại nhân đã dâng tấu, yêu cầu cáo lão hồi hương?”
“Cái gì?” Đoàn Vân Chướng cả kinh, quân cờ đen trong tay rơi xuống đất.
“Ngụy đại nhân năm nay đã sáu mươi tám tuổi, sức khỏe yếu kém lâu năm. Cưỡng
cầu ông tiếp tục vì nước hiến thân, không khỏi bất công với ông. Thần đã tự tiện chủ trương, chuẩn tấu cho Ngụy đại nhân. Hôm nay, cả nhà Ngụy
đại nhân có lẽ đã thu dọn xong hành trang, chuẩn bị lên đường.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Đoàn Vân Chướng kích động, trừng mắt nhìn ông.
Đây… chính là hậu chước?
“Này Quốc công, vừa rồi khanh hứa với trẫm, thắng được ván cờ này sẽ đồng ý
với suy nghĩ trong lòng của trẫm. Chẳng lẽ, khanh muốn lật lọng sao?”
Lưu Hiết ung dung nói: “Thần đã đáp ứng. Nhưng Ngụy Hương Châu đại nhân đã
tự mình xin được cáo lão từ quan, thần cũng không có cách nào ngăn cản.”
Đoàn Vân Chướng giật mình, thế nhưng lại tìm không được lời nào để phản bác lại ông.
“Về phần ván cờ này…” Lưu Hiết đảo mắt nhìn sắc mặt Đoàn Vân Chướng một lượt, rồi cúi đầu đặt xuống bàn cờ một quân cờ trắng.
“Quân cờ còn chưa hạ xong, ai thắng ai thua, cũng khó định luận.”
Đoàn Vân Chướng theo bàn tay ông nhìn xuống bàn cờ, bỗng dưng phát giác bố
cục phía sau mình rõ ràng ổn thủ ổn công, lại bị một quân cờ trắng của
ông vừa rồi làm cho hoàn toàn nhiễu loạn. Mười mấy quân cờ đen phía sau, toàn bộ đều bị phá hỏng.
Đại cục đã định.
Đây, cũng là hậu chước.
Đoàn Vân Chướng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào ván cờ, muốn đào ra dấu vết dối
trá của Lưu Hiết. Lưu Hiết bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng gõ xuống khay cờ.
“Hoàng thượng, ván này, kết thúc rồi.”
Chơi với nghé con không sợ hổ có gì hay đâu, cọp con mới sinh tự cho rằng mình thông minh, mới thật là thú vị.