Khi Đoàn Vân Chướng tỉnh táo lại, đã là sáng sớm hôm sau.
Mấy thái y đang quỳ đầy đất trước long sàng, dẫn đầu chính là Hoa thái y
đang run rẩy ngón tay. Quỳ bên kia còn có toàn thể cung nữ nội thị trong Hiên La Điện, thậm chí Lưu Bạch Ngọc ở Đình La Điện cũng đến tham gia
náo nhiệt, mang theo cung nhân quỳ một đống.
Đoàn Vân Chướng lại nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thái hậu.
“Hoàng nhi, cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?” Thái hậu nương nương vuốt ve gương mặt hắn, cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn nóng sốt.
“Mẫu hậu, đây là…”
“Hoàng nhi, ngài đã bệnh nặng như vậy, còn muốn dối gạt mẫu thân hay sao? Nói
cho mẫu hậu biết đi, ai đã đẩy ngài xuống Thái Dịch Trì?” Thái hậu khó
nén phẫn nộ, mắt đục đỏ ngầu.
Đoàn Vân Chướng ngẩn ra, phản ứng
đầu tiên là tìm kiếm Tiểu Tôn Tử, lại tìm không thấy bóng dáng y đâu.
Ánh mắt hắn lại đảo qua trước long sàng, chỉ thấy Kim Phượng bưng một
chén sứ long tuyền, mặt xanh mét đứng trước giường.
Thái hậu theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn sang: “Hoàng nhi bệnh nặng như vậy, ngay cả
hoàng hậu cũng không đành lòng, còn đặc biệt tự mình hầm canh gà dâng
đến cho ngài bổ thân.” Nói đến đây, thái hậu tán thành nhìn Kim Phượng
một cái.
Ánh mắt Đoàn Vân Chướng sắc bén như mưa tên, bắn thẳng về phía Kim Phượng. Kim Phượng rụt rụt đầu.
Đoàn Vân Chướng không hề dời mắt, chậm chập nói: “Tiểu Tôn Tử đâu?”
“Không cần tìm hắn, Tiểu Tôn Tử hầu hạ không chu đáo, ai gia đã sai người dắt hắn ra ngoài phạt roi rồi.”
Đoàn Vân Chướng sững sờ. “Mẫu hậu.”
“Hoàng nhi, ngài nói cho mẫu hậu biết, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, lại
dám ám hại hoàng thượng?” Vẻ mặt thái hậu rất nghiêm túc.
Kim Phượng lại càng rụt đầu lợi hại hơn.
Đoàn Vân Chướng hừ lạnh một tiếng, quét qua một lượt những người đang quỳ
bên dưới, ánh mắt dừng lại trên người Kim Phượng lâu nhất.
Một lúc sau, hắn nói: “Mẫu hậu, là hoàng nhi không cẩn thận, tự té xuống.”
Kim Phượng kinh ngạc, suýt nữa đã quật ngã chén canh gà hầm cả đêm trên tay.
“Hoàng nhi!”
“Nếu có người ác ý đẩy hoàng nhi xuống đó, y sẽ để mặc cho hoàng nhi tự mình bò lên hay sao?”
Thái hậu không nói.
“Mẫu hậu, vì sao phải vì sai lầm của hoàng nhi mà giận chó đánh mèo, đánh lên đầu người khác chứ?”
Sau khi sốt cao cả đêm, thần sắc của Đoàn Vân Chướng có chút mệt mỏi.
“Mẫu hậu, hoàng nhi cũng không đáng lo ngại. Ngài không cần phải lo lắng,
bảo trọng phượng thể quan trọng hơn. Người đâu, mang Tiểu Tôn Tử về đây, trị thương thật tốt cho hắn.”
Thái hậu tinh tế nhìn con trai, trông thấy vẻ thong dong của hắn, sự nông nóng trong lòng bà cũng từ từ bình phục.
Kim Phượng vội vàng trợ giúp. “Thái hậu, ngài khổ cực cả buổi rồi, mau về
nghỉ ngơi sớm đi. Thần thiếp ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng là được.”
Thái hậu có vẻ không tin lắm, quét mắt nhìn Kim Phượng một cái, nhưng cũng không nói gì.
Tiễn thái hậu về xong, Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng đều đồng loạt thở
phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lưu Bạch Ngọc quỳ trước giường điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó, Đoàn Vân Chướng đã phất phất tay
nói: “Các ngươi lui xuống cả đi, để cho trẫm thanh tĩnh một chút.”
Mọi người đành phải lui ra.
Nhưng Đoàn Vân Chướng lại thòng thêm một câu. “Hoàng hậu ở lại.”
Mặt Kim Phượng liền biến sắc, đành phải nhận mệnh, bưng chén sứ lên.
Không có ai phát hiện, sắc mặt của Lưu Bạch Ngọc lại còn khó coi hơn cả Kim Phượng.
******
Đuổi hết đám người nhàn rỗi xong, Đoàn Vân Chướng bắt đầu dùng ánh mắt lăng trì Kim Phượng.
Kim Phượng chê cười giơ thìa lên. “Hoàng thượng, uống canh đi.”
Đoàn Vân Chướng sao chịu dễ dàng buông tha nàng.
“Hoàng hậu, nàng nói đi, chuyện này phải giải quyết hậu quả như thế nào?”
Kim Phượng cúi thấp đầu. “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng, hoàng thượng
vừa rồi đã giải quyết hậu quả rất tốt, vô cùng thánh minh.”
Đoàn Vân Chướng cắn răng. “Lưu Hắc Bàn, quỳ xuống cho trẫm!”
Kim Phượng ngoan ngoàn quỳ xuống.
“Lưu Hắc Bàn, ngươi đẩy trẫm xuống nước, đáng tội khi quân, còn có ý đồ mưu hại trẫm, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“…”
“Sao ngươi không nói lời nào?”
“Hoàng thượng, vừa rồi không phải ngài mới nói, ngài tự mình trượt chân rơi
xuống nước sao. Quân vô hí ngôn.” Kim Phượng thành tâm thành ý nói.
Đoàn Vân Chướng cứng họng, uất khí chất đầy trong bụng không phát ra được.
“Lưu Hắc Bàn, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ trẫm?”
Kim Phượng ngẩng đầu, vô cùng sùng kính mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp
không sợ ngài, thần thiếp tôn kính ngài. Ở trong lòng thần thiếp, ngài
tựa như thiên thần, như Phật Tổ, như thánh nhân anh tuấn đến từ thời
Viễn Cổ. Lòng kính ngưỡng thần thiếp đối với ngài cuồn cuộn như nước
sông…”
“Ngươi câm miệng lại cho trẫm!” Đoàn Vân Chướng nâng trán.
“Trẫm chỉ muốn ngươi nói một lời xin lỗi, bộ khó đến vậy hay sao?”
“Lòng biết ơn của thần thiếp đối với hoàng thượng, cũng cuồn cuộn như nước sông…”
“Đủ rồi…” Đoàn Vân Chướng rên rỉ. “Đứng lên, trẫm muốn uống canh gà.”
Vì vậy, Kim Phượng ngoan ngoãn đứng dậy, dâng thìa canh đến bên môi Đoàn Vân Chướng.
“Khoan đã…” Đoàn Vân Chướng chần chờ một chút, “Ngươi mới vừa nói, canh gà này do tự tay ngươi làm?”
“Kỳ thật… là do Tố Phương làm…” Kim Phượng tỏ vẻ xấu hổ, hiếm khi nói một câu thành thật.
Đoàn Vân Chướng lúc này mới thanh thản tâm hồn, nuốt vào một thìa canh gà.
Ngay lập tức, sắc mặt của hắn bỗng hiện lên đủ mọi màu sắc, vô cùng quỷ
dị.
Kim Phượng mỉm cười, nói nốt phần lời chưa nói hết: “Là Tố Phương Làm, thần thiếp chỉ phụ trách bỏ muối.”
Đoàn Vân Chướng cảm thẩy, Lưu Hắc Bàn thật sự là khắc tinh của đời hắn.
******
Một trận phong ba, cứ như vậy mà bình thường trở lại. Kim Phượng biết rõ,
nàng nên cảm kích Đoàn Vân Chướng. Giống như năm đó ở trên lớp học của
Ngụy thái phó cũng thế, Đoàn Vân Chướng ‘làm việc nghĩa không được chùn
bước’, gánh vác trách nhiệm giúp nàng. Nhưng nàng lại không thể làm rõ
tâm tình của mình đối với hắn là như thế nào. Nàng không e ngại hắn,
không ghét hắn, nhưng rất khó có thể thật lòng thật ý cảm kích hắn.
Đoàn Vân Chướng có phải là người tốt không? Không phải nha. Chỉ những lúc
tâm tình tốt hoặc đang có mưu đồ, hắn mới có thể đối xử tốt với nàng.
Nàng rất rõ ràng.
Chớp mắt một cái đã vào thu, cũng đến lúc cung
nhân cũ xuất cung. Phải rời đi, ngoại trừ Tố Phương, còn có mười lăm năm thanh xuân của Kim Phượng.
Chưa đầy một năm, vóc dáng Đoàn Vân
Chướng liền nhảy vọt cao lên hai cái đầu. Vốn dĩ, đỉnh đầu của Kim
Phượng cũng cao đến chóp mũi Đoàn Vân Chướng. Nhưng hôm nay, dù nàng có
ngước mắt nhìn lên cũng chỉ có thể trông thấy cái cằm của hắn.
Trưởng thành, đối với Đoàn Vân Chướng mà nói, không chỉ là vóc dáng cao lên
không thôi. Khi Kim Phượng rốt cuộc có chút thời gian rảnh rỗi thì Đoàn
Vân Chướng lại bận rộn. Vì kỳ thi Hương ba năm diễn ra một lần, lại bắt
đầu.
Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, Chu đại tài tử ‘việc nhân đức không nhường ai’ đứng ra đảm nhiệm chủ khảo thi Hương.
Đoàn Vân Chướng nhìn ba phần bài thi, nhíu mày.
Tác giả của ba bài thi này, theo thứ tự là: Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, Túc Kính Đường. Đây là danh sách Chu đại tài tử báo lên, nhưng bài danh cụ thể thế nào vẫn còn đang tranh cãi, cho nên Chu đại tài tử tấu thỉnh hoàng đế định đoạt.
Đoàn Vân Chướng có phần thưởng thức Ngư
Trường Nhai hơn. Người này chữ viết chững chạc, sách luận tinh tế, suy
nghĩ chu đáo. Chu đại tài tử lại tương đối thích Túc Kinh Đường, bởi vì
người này văn từ đẹp hơn, phù hợp với sở thích thẩm mỹ của Chu đại tài
tử.
Nhưng Đoàn Vân Chướng lại nhìn thấy, bên cạnh cái tên Sài
Thiết Chu có một đoạn chữ đỏ nho nhỏ: Có thể đứng đầu bảng. Đó là lời
phê của Thủ phụ nội các, Uy Quốc Công Lưu Hiết đại nhân.
Phụ thân của Sài Thiết Chu là Sài An Chi, hiện đang đảm nhiệm Lễ Bộ Thị Lang, mười năm trước là học trò của Lưu Hiết.
Đoàn Vân Chướng vô cùng nhức đầu. Hắn không muốn làm trái ý của Lưu Hiết, mà Ngư Trường Nhai hắn cũng không muốn bỏ.
Đêm khuya, hoàng hậu nương nương bưng một chung canh gà đi vào Hiên La Điện.
Từ sau sự kiện canh gà bỏ muối lần trước, Đoàn Vân Chướng ra lệnh cho Kim
Phượng phải học cách hầm canh gà. Cho đến hôm nay, Kim Phượng tin tưởng
mình không cần nếm cũng có thể nêm được canh gà mặn nhạt vừa phải.
“Hoàng thượng, uống canh đi.” Kim Phượng đích thân đưa chung canh gà lên, vừa
duỗi đầu nhìn bản tấu chương trong tay Đoàn Vân Chướng.
Đoàn Vân Chướng chưa rời mắt khỏi tấu chương, tiếp nhận nguyên chung canh gà, uống một ngụm.
Kim Phượng nhíu mày. “Thìa ở chỗ này.”
Đoàn Vân Chướng cũng không để ý đến nàng, tùy tiện đặt chung súp lên bàn.
Kim Phượng chỉ đành thở dài, sửa sang lại tấu chương cùng giấy tờ hỗn loạn
trên bàn, trong miệng cứ lầm bầm lảm nhảm: “Rõ ràng không thích uống
canh gà, vẫn cứ thích hành hạ người ta…”
Đoàn Vân Chướng thò hai
mắt ra khỏi tấu chương: “Hoàng hậu, trẫm cho rằng nàng thành tâm thành ý vì trẫm mà đích thân nấu chung canh này.”
Kim Phượng trầm mặc một hồi, rốt cuộc không cam tâm nói: “Thần thiếp đương nhiên là thành tâm thành ý.”
Đoàn Vân Chướng hài lòng, tiếp tục trở về đọc tấu chương.
Kim Phượng cũng duỗi đầu quét xem vài lần, quét đến cái tên, không khỏi sững sờ.
“Ngư Trường Nhai?”
Đoàn Vân Chướng gật gật đầu, thở dài. “Trẫm vốn định chọn hắn đứng tên kim khoa. Đáng tiếc…”
“Ngư Trường Nhai, là người nơi nào?”
“Hình như là người kinh thành.” Đoàn Vân Chướng chú ý nhìn nàng một cái. “Sao vậy?”
“Không có.” Kim Phượng cười cười. “Chẳng qua là cảm thấy cái tên này nghe rất
đáng yêu, không để ý sẽ gọi lộn thành ‘Cá Mọc Răng’.”
Nàng nhớ
mang máng hồi trước lúc học tư thục, đã từng đuổi theo tiểu thư sinh
ngốc đang gật gù đắc ý đi ở đằng trước, kêu gọi rất nhiều lần: Cá Mọc
Răng, Cá Mọc Răng!
Tựa như hôm qua, tựa như chỉ mới hôm qua a. Tiểu thư sinh ngốc ấy cũng muốn làm trạng nguyên lang rồi.
Đoàn Vân Chướng trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt đờ ra ngây ngốc hiếm có.
“Hoàng hậu, hoàng hậu, kêu trẫm gọi nàng thế nào mới tốt đây?” Hắn thở dài, khóe môi lại mang theo một nụ cười.
Hắn xem tấu chương làm đau đầu người khác một chút, lại nhìn Kim Phượng một chút, đột nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra):
“Hoàng hậu, nàng xem hai người Ngư Trường Nhai và Sài Thiết Chu này,
nhìn vào cái tên mà nói, cái tên nào có thể làm trạng nguyên?”
Kim Phượng suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật… Thần thiếp cảm thấy, Trạng
Nguyên cùng Bảng Nhãn cũng không khác nhau bao nhiêu… Có điều, cái tên
Sài Thiết Chu, nếu đã gọi là Thiết Thuyền, hậu trường có lẽ cứng rắn hơn Cá Mọc Răng một chút, nhỉ?”
Đoàn Vân Chướng sững sờ.
“Hoàng thượng, dạo này, rất nhiều chuyện đều phải xem đến hậu trường.” Kim Phượng nghiêm trang.
Đoàn Vân Chướng cười to.
Kim Phượng cũng mỉm cười, đoan chính hành lễ. “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước.”
******
Ngày hôm sau thượng triều, hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm con của Lễ Bộ Thị Lang
Sài An Chi, Sài Thiết Chu làm kim khoa Trạng Nguyên, Ngư Trường Nhai là
Bảng Nhãn, Túc Kính Đường là Thám Hoa. Tam giáp đã định, lập tức do Hàn
Lâm Viện tu soạn.
Thủ phụ nội các, Uy Quốc công Lưu Hiết đại nhân phủ râu, mỉm cười.
“Hoàng thượng biết người, dùng người, đây là phúc của quốc gia, phúc của xã tắc!” Lưu Hiết nói.
Hàn Lâm Viện Đại học sĩ, kim khoa chủ khảo Chu đại tài tử bóp cổ tay, thở dài.
Lăng đại tướng quân cầm đao cắn răng, hai mắt đỏ bừng.
Lữ đại thượng thư lại muốn đập đầu vào long trụ. Nhưng hoàng đế bệ hạ đã
có chuẩn bị trước, Tiểu Tôn Tử công công đã nhanh tay lẹ mắt ngăn ông
lại.
Còn Phù đại thừa tướng vẫn như cũ, híp đôi mắt nhỏ, trầm ngâm không nói.
Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt quét mắt nhìn quần thần một lượt. Lần đầu tiên cảm
thấy, sóng to gió lớn cùng sóng ngầm mãnh liệt trên triều đình đều nằm
trong lòng bàn tay hắn.
Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu.
Hậu trường của Sài Thiết Chu vững chắc, không quan hệ. Mấu chốt là hoàng đế bệ hạ hiểu được, cái gì gọi là lấy lui làm tiến.
******
Tối hôm đó, Đoàn Vân Chướng nằm mơ.
Hắn mơ thấy hắn múa hai cây chùy tím bầm đập một phát ngay ngực, quật Lưu
Hiết ngã xuống đất. Hắn giẫm ông dưới chân, văn võ cả triều cao hứng
bừng bừng vỗ tay, hô to vạn tuế.
Hắn trông thấy ở cuối đại điện,
một bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, ngờ ngợ là dáng
vẻ của Lưu Bạch Ngọc. Bóng hình xinh đẹp kia đi qua các đại thần, đi qua các nội thị, từ từ hướng về phía hắn. Đôi môi đỏ thắm của mỹ nhân mỉm
cười như tiên nữ trong tranh. Hắn liền lôi kéo cánh tay trắng nõn như
ngọc của cô gái kia, xuyên qua bức rèm che đi vào sau điện, đến trước
long sàng của hắn.
Khi Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống long sàng của
hắn, gò má như hoa đào. Hắn duỗi cánh tay run rẩy, cởi áo ngoài của
nàng, lộ ra bờ vai trắng mịn.
“Bạch Ngọc.” Hắn nghe thấy mình cất tiếng gọi, trong mũi có dòng chảy nóng ấm tuôn ra.
Lưu Bạch Ngọc ngượng ngùng cúi đầu xuống. Đoàn Vân Chướng nâng cầm nàng lên, cúi đầu chuẩn bị hôn lên đôi môi thơm mềm của nàng.
Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc đem khuôn mặt nhỏ nhắn đối mặt với Đoàn Vân Chướng, Đoàn Vân Chướng lại ngây ngẩn cả người.
Đối diện với hắn, thình lình biến thành bản mặt vừa đen lại vừa tròn, to như ổ bánh mì lớn của Lưu Hắc Bàn.
Lưu Hắc Bàn kiều mị cười một tiếng, nũng nịu đấm hắn một cái: “Hoàng thượng…”
Đoàn Vân Chướng quát to một tiếng, tỉnh lại. Nghe ‘phịch’ một tiếng, phát
giác mình đã rơi xuống long sàng, đang ngồi trên sàn nhà trụi lủi. Trong đại điện, từng trận gió lạnh thổi qua.
Hắn nuốt nước miếng, đưa tay sờ lên long sàng. Trên giường ướt một mảng lớn.
Hoàng đế bệ hạ toát mồ hôi lạnh đầy đầu.