Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 35: Hắc bàn vô tội bị thấm nước




Đoàn Vân Chướng nghĩ, chắc hắn điên rồi.
Đêm khuya, hắn ôm thân thể ướt nhẹp, lạnh như băng của Tiểu Hắc Bàn, xông vào Hương La Điện. Mà trái tim của hắn, tựa như khoảnh khắc khi hắn nhảy vào Thái Dịch Trì cũng chìm vào đáy nước, đến giờ vẫn chưa có nổi lên.
Kim Phượng nói, nàng tin tưởng hắn.
Hắn biết rõ nàng chưa bao giờ ngu xuẩn đến mức lấy tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược. Nàng nói tin tưởng hắn, chính là một trăm phần trăm tin tưởng hắn.
Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tin tưởng mình như vậy.
Đêm đó, toàn bộ Hương La Điện người ngã ngựa đổ, đèn đuốc sáng trưng. Phong Nguyệt vội vàng dẫn người tới, nên vì hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương thay quần áo ấm, lại chỉ nhìn thấy hoàng đế bệ hạ ngồi đờ đẫn, một tay nắm chặt lấy tay hoàng hậu nương nương, chết cũng không buông ra.
Hoa thái y bị móc từ trong chăn móc ra, đi suốt đêm vào cung, nhìn thấy tình cảnh như thế, nhất thời cũng thấy khó xử. Rõ ràng người hôn mê bất tỉnh là hoàng hậu nương nương, vì sao sắc mặt hoàng đế bệ hạ lại tái nhợt đến mức dọa người như vậy?
Hoa thái y lần lượt chẩn mạch cho hai người, lúc này mới thoáng trấn định tâm thần.
“Hoàng thượng, nương nương bị phong hàn, cần điều dưỡng mấy tháng mới khỏi hẳn được.”
“Vậy còn hoàng thượng? Sức khỏe hoàng thượng thế nào?” Phong Nguyệt lo lắng hỏi.
“Thân thể hoàng thượng cường kiện, mặc dù rơi xuống nước, cũng không đáng lo ngại. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc kháng hàn, hoàng thượng uống vào sẽ khỏe lại ngay.”
Nghe thấy lời này, hoàng đế bệ hạ lại thật lâu cũng không có phản ứng. Qua hồi lâu, hắn mới mấp máy mở miệng: “Nàng sẽ chết ư?”
Hoa thái y sững sờ, cho rằng hoàng đế bệ hạ nghe không hiểu được lời ông nói: “Nương nương bị phong hàn, chỉ cần điều dưỡng.”
“Trẫm hỏi ngươi, nàng sẽ chết sao!” Hoàng đế bệ hạ phút chốc quay đầu, một đôi mắt như lưỡi đao phóng đến.
Hoa thái y bị dọa, toàn thân toát mồ hôi lạnh. “Hoàng thượng! Nương nương chỉ bị phong hàn thôi, bình thường…. sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Bình thường? Vậy có nghĩa là, vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng rồi?”
“…” Hoa thái y nuốt từng ngụm nước bọt, cảm thấy lúc này mà nói đạo lý với hoàng đế bệ hạ, quả thật không phải là một hành động sáng suốt.
“Chỉ cần dựa theo phương thuốc vi thần kê mà tỉ mỉ điều dưỡng, chắc chắn nương nương sẽ không sao.”
Một bên sớm có người dâng canh gừng lên, Đoàn Vân Chướng trơ mắt nhìn Phong Nguyệt đút cho Kim Phượng uống hết, lúc này mới nhận lấy phần của mình, uống cạn.
Phong Nguyệt nhìn hai người đế hậu một lượt, âm thầm thở dài.
Một đêm này, Hương La Điện không ai ngủ được. Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn cầm tay hoàng hậu nương nương, liên tục cho đến bình minh.
Hôn mê không biết bao lâu, Kim Phượng vụt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nói: “Ta muốn ăn thịt khô xào ớt xanh.”
Bên tai có người mắng một câu gì, sau đó nàng được đỡ dậy, một chén nước đưa đến bên môi. Người nọ rót nước vào miệng nàng một cách vô cùng thô lỗ, lại ném nàng về lại trên giường.
May mà Kim Phượng mập mạp chắc nịch, cọ xát trên giường đệm mềm mại vài cái, lại ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Đợi nàng mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân nóng sốt khó chịu, mà chim phượng hoàng màu vàng kim trên đỉnh màn lại chói mắt đến nỗi làm cho nàng không có cách nào nhìn thẳng.
Nàng chớp mắt vài cái, rốt cuộc miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng sáng ngời.
“Hắc Bàn?” Bên tai có một giọng nói khàn khàn khẽ gọi.
Kim Phượng hé mắt, chuyển tầm nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đó là gương mặt mệt mỏi mà lo lắng của hoàng đế bệ hạ.
Ánh mắt của nàng từ gương mặt của hoàng đế bệ hạ đi xuống tay hắn. Tay của hắn đang nắm chặt một bàn tay mượt mà ngắn nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy giống tay nàng.
Đoàn Vân Chướng theo ánh mắt nàng nhìn lại tay mình, bỗng dưng bừng tỉnh, lập tức rút tay về.
Kim Phượng có thâm ý khác mà nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
“Nàng…” Đoàn Vân Chướng do dự một hồi, lại không nói gì nữa.
Kim Phượng theo dõi hắn, bỗng dưng nở nụ cười. “Hắc hắc… ta nói không đúng sao… ngài nhất định sẽ cứu ta.”
Đoàn Vân Chướng nghẹn khí, những lời lẽ trấn an cùng giọng nói ấm áp vốn đã chuẩn bị thật tốt, toàn bộ đều bị nuốt trở vào bụng.
“Lưu Hắc Bàn, đầu óc nàng có bệnh sao?”
“Người hôm qua uống rượu say, cũng không phải là ta…” Kim Phượng lầu bầu lẩm bẩm. “Hoàng thượng ngài còn ngâm thơ đấy… Cái gì mà cửa động dương xuân hết cạn lại sâu a…”
“Lưu Hắc Bàn!” Đoàn Vân Chướng vội vàng quát bảo nàng ngưng lại, sắc mặt đã như con cua bị nấu chín.
“Lại nói tới… Khụ khụ…” Kim Phượng ho vài tiếng kịch liệt, miễn cưỡng cũng nói hết lời. “Hoàng thượng và Đào Hoa ma ma, rất thân ư?”
“Nàng không thể cho trẫm sống yên ổn được nửa phần sao…” Đoàn Vân Chướng chán nản vô cùng.
“Chắc hẳn là quen thân với các cô nương dưới trướng của Đào Hoa ma ma hơn?”
“…”
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt… Trẫm lên triều.”
Thấy nàng đã tỉnh táo lại, năng lực nói hươu nói vượn không giảm trái lại còn tăng, trong lòng hắn cũng yên tâm không ít.
Kim Phượng từ phía sau gọi với theo. “Hoàng thượng, bên phía Thái hậu nương nương… nên xử lý như thế nào?”
Khoảng khắc khi nhảy xuống Thái Dịch Trì nàng liền hối hận. Chuyện náo động lớn như vậy, người đầu tiên muốn tìm nàng tính sổ tất nhiên là thái hậu nương nương. Chỉ tiếc trên lưng nàng không mọc ra được đôi cánh như Lôi Chấn Tử, nếu không, nhảy xuống nửa đường liền bay trở lên.
Hiện nay, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn. Tội nghiệp cho nàng, sức khỏe luôn rất tốt, chưa bao giờ bị bệnh nặng như vậy.
Thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đoàn Vân Chướng nhìn nàng một cái, thở dài. “Nàng yên tâm, về phía thái hậu, trẫm sẽ xử lý.”
Kim Phượng nở nụ cười, suy nghĩ một chút lại thấy không yên lòng, nói: “Hoàng thượng, vậy người còn mượn rượu giải sầu nữa không?”
“Sẽ không.” Đoàn Vân Chướng đỏ mặt tới tận mang tai.
“Còn ngâm phối thơ tình nữa không?”
“… Sẽ không.”
“… Còn gọi thần thiếp là Đào Hoa ma ma nữa không?”
“Hoàng hậu, không phải nàng vì trả thù trẫm nên mới nhảy xuống Thái Dịch Trì đấy chứ, cố ý làm cho trẫm khó chịu đúng không?”
Kim Phượng yếu ớt lên cơn ho. “Hoàng thượng, thần thiếp vẫn nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe …”
Đoàn Vân Chướng nở nụ cười.
Bóng dáng Đoàn Vân Chướng biến mất ngoài cửa điện, Kim Phượng trùm kím chăn mền, chỉ cảm thấy vẻ ấm áp trong điện lập tức giảm đi vài phần.
Nét vui vẻ trên môi nàng từ từ rút đi.
Có lẽ Đoàn Vân Chướng cho rằng nàng không nghe thấy, nhưng nàng lại nghe được. Trong lúc hỗn loạn, nàng nghe được một âm thanh nói:
‘Vì sao, vì sao nàng lại là con gái của Lưu Hiết.’
Vì sao nàng lại là con gái của Lưu Hiết ư? Nàng cũng không biết.
Phong Nguyệt ầm ầm xông vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Nương nương, hôm qua thật sự là rất căng thẳng nha! Nếu không nhờ hoàng thượng vớt ngài từ trong ao lên, chẳng phải là ngài… Ai da nha, sao ngài lại bất cẩn như vậy chứ?”
“Phong Nguyệt…” Kim Phượng nâng trán. “Ta cần nghỉ ngơi.”
Phong Nguyệt vẫn như cũ không chịu buông tha cho nàng. “Ngài bất cẩn rớt xuống ao còn chưa tính, lại liên lụy hoàng thượng ở giữa trời đông giá rét nhảy cầu cứu ngài. Không chỉ có vậy, đêm qua hoàng thượng bế ngài trả về, vẫn luôn canh giữ trước giường của ngài suốt cả một đêm đó! Ngay cả Hoa thái y quỳ xuống cầu xin ngài ấy đi nghỉ ngơi, ngài ấy cũng không chịu.”
“Hắn… giữ ta cả đêm?” Kim Phượng lẩm bẩm.
“Vâng!”
“Ngay cả đi nhà xí cũng chưa từng?”
“Nương nương!”
Khóe môi Kim Phương cong lên, nhắm mắt lại.
Vì sao nàng lại là con gái của Lưu Hiết ư?
Nếu ta không phải là con gái của Lưu Hiết, ta căn bản không có khả năng vào cung, căn bản không thể gặp được ngươi.
******
Hoàng hậu nương nương trượt chân rơi xuống nước đã gây kinh hãi khắp cả hậu cung. Hoàng đế bệ hạ sau khi hạ triều, đích thân đến Hi La Điện giải thích đầu đuôi câu chuyện với thái hậu. Sau đó, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh, không cho phép bất cứ ai đến Hương La Điện quấy rầy hoàng hậu nương nương dưỡng bệnh.
Trong lễ mừng năm mới, Từ thái phi bị chia thiếu mất hai tấm vải thêu, bèn đi thẳng đến Hương La Điện tìm hoàng hậu nương nương nói rõ lý lẽ. Không ngờ ở ngoài điện bị thị vệ do hoàng đế bệ hạ phái đến ngăn cản. Từ thái phi tức giận tới mức giơ tay giậm chân, lại không thể làm gì được, đành phải quay trở về.
Nhưng bọn thị vệ chỉ ngăn cản được người đến đập phá, lại không ngăn được người đến thăm bệnh.
Hoàng di Lưu Bạch Ngọc mang theo canh thang do chính tay nàng ta nấu, đến thăm hỏi bệnh tình của hoàng hậu nương nương. Bọn thị vệ cũng không đành ngăn trở.
Kim Phượng đang nằm trên phượng sàng, ngủ say như chết, lại bị Phong Nguyệt cưỡng chế kéo dậy tiếp khách.
“Chẳng lẽ ngươi không biết bản cung là bệnh nhân hay sao?” Kim Phượng khóc không ra nước mắt. Lưu Bạch Ngọc đến thăm bệnh, chứ có phải là chuyện gì đáng ăn mừng đâu.
Phong Nguyệt hai tay chống nạnh: “Nương nương, tâm ý của Bạch Ngọc cô nương hiếm có cỡ nào, sao ngài có thể tùy ý cô phụ chứ?”
Kim Phượng phẫn nộ. “Ngươi cuồng dại Bạch Ngọc cô nương như vậy, hôm nào bản cung sẽ điều ngươi đến Đình La điện cho rồi.”
Phong Nguyệt rất có khí thế, hừ một tiếng. “Nương nương, ngài đuổi Phong Nguyệt đi, tìm ở đâu ra được một cung nữ tri kỷ như vậy?”
Kim Phượng uất khí. “Ngươi có chỗ nào là tri kỷ đây? Rõ ràng đối với hoàng thượng, đối với Bạch Ngọc đều tốt hơn đối với bản cung rất nhiều!”
“Nương nương!” Bộ dạng Phong Nguyệt cực kỳ thương tâm.
“Ngươi còn không cho bản cung ăn thịt khô xào ớt xanh!” Kim Phượng lên án.
“Hoa thái y nói, ngài không thể ăn mấy loại thức ăn dầu mỡ đó được.” Phong Nguyệt chĩa thẳng một ngón tay lên, nghiêm ngặt nói.
“Lúc trước bản cung không nên cứu ngươi… Nghiệp chướng a nghiệp chướng…” Kim Phượng rúc vào trong chăn, khóc lóc nức nở.
Phong Nguyệt hắc hắc cười. “Đây là duyên phận, nương nương à.”
Kim Phượng đấm giường. “Người đâu, cho đòi Lư vương gia vào cung thăm bệnh!”
Trên mặt Phong Nguyệt lập tức phong vân biến sắc. Nàng ta xoay người, theo thói quen trốn chui như chuột.
Kim Phượng nở nụ cười âm hiểm. Bởi vì có câu nói: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lưu Bạch Ngọc thướt tha đi vào Hương La Điện, liền trông thấy trên mặt hoàng hậu Hắc Bàn có vẻ tiều tụy vì bệnh tật, lại xuất hiện nụ cười âm hiểm.
Lưu Bạch Ngọc rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.