Lúc Kim Phượng còn nhỏ, hàng năm đều đòi theo Vĩnh Phúc đi dạo hội hoa đăng Thượng Nguyên. Dân chúng dưới chân thiên tử vừa đến ngày lễ ngày tết
liền đặc biệt thích làm náo nhiệt. Hàng năm cũng sẽ tiến cử một ít biểu
diễn hiếm có. Năm nay châm người rơm bái Tử Cô, năm sau lại đáp thiên
kiều trừ bách bệnh. Có một năm Kim Phượng cầu bái Tử Cô, ở dưới chân Tử
Cô nước mắt nước mũi ròng ròng, kể lể mẹ nàng không chịu mua đường cho
nàng ăn thế nào. Không cẩn thận làm bếp lò nướng khoai bên cạnh bị đá
ngã lăn, Tử Cô bị đốt thành Hắc Cô.
Có điều, bất luận bày vẽ
biểu diễn mới mẻ thế nào, hoa đăng trước sau vẫn không thay đổi. Từ mười ba tháng giêng đến mười bảy tháng giêng, liên tục mở năm ngày hội hoa
đăng. Con gái nhà danh giá bình thường không thể ra ngoài gặp người, chỉ trong năm ngày này mới có thể ra ngoài xem đèn. Các thiếu nữ thay bộ
quần áo chỉnh tề với cánh tay áo hẹp, váy dài từ eo xuống đến cổ chân,
che kín mũi chân, lại tìm một cây quạt tròn che nửa gương mặt. Dưới ánh
đèn lồng huy hoàng của hội hoa đăng, mơ hồ có thể thấy được cái miệng
nhỏ xinh đỏ thẫm nấp sau cây quạt, cong cong như trăng non.
Đoán
đố đèn luôn là sở trường của Kim Phượng. Bởi vì nếu đoán đúng đố đèn,
thủ quán đại cô sẽ từ trong hộp kẹo lấy ra một khối đường long tu cực
lớn, nhét vào tay Kim Phượng, đủ cho nàng liếm hết một canh giờ.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ được mẫu thân dắt tay đi xem hội hoa đăng, trong lòng Kim Phượng tựa hồ như có một dòng mật nồng đặc chậm rãi lưu
động.
Nhìn lại những năm tháng trong cung, cũng không có chuyện
gì đặc biệt vui hay không vui, nàng lại đột nhiên cảm thấy trong lòng
vắng vẻ. Chắc hẳn chính vì thiếu vắng một loại tâm tình lễ hội trước
kia? Sáu năm qua, liếc mắt nhìn lại, đều là tự mình một người, giống như con quay. Có người rút dây liền quay hai vòng, không người để ý liền
trốn ở góc phòng mốc meo.
Cũng quá vô nghĩa.
Kim Phượng quyết định trải qua tết Nguyên Tiêu năm nay thật vui vẻ.
Mười lăm tháng giêng, trăng treo cành liễu, mọi người hẹn gặp nhau tại cổng Triêu Dương.
Lưu Bạch Ngọc mặc áo xanh quần trắng, bên ngoài khoác một tấm áo choàng
viền lông màu xanh đen, trên mặt lóng lánh son phấn, trông rất đẹp mắt.
Hai huynh đệ Đoàn Vân Chướng cùng Đoàn Vân Trọng nhìn nàng ta chằm chằm
trong chốc lát, đều có chút ngây dại.
Đoàn Vân Trọng gãi đầu cười: “Sao hoàng thúc còn chưa tới nhỉ?”
Vừa dứt lời, xa xa liền truyền đến âm thanh. “Đây không phải đã đến rồi
sao.” Đoàn Long Nguyệt mặc bộ áo dài nhà nho, búi tóc bằng quan ngọc,
trung niên phóng khoáng, phong lưu vô hạn lướt tới. Có điều, Tiểu Hắc
Bàn đi theo bên cạnh lại vô cùng sát hại phong cảnh.
“Hoàng tẩu?” Đoàn Vân Trọng sửng sốt.
Hai người còn lại cũng đều biến sắc.
Đoàn Vân Chướng nhìn nàng một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Sao nàng lại đến đây? Chẳng phải vẫn còn chưa khỏi bệnh hay sao?”
Kim Phượng dù bận vẫn ung dung, nhún đầu gối xuống hành lễ, bên môi nở một
nụ cười tự nhiên như gió xuân. “Tạ Hoàng thượng quan tâm. Sức khỏe thần
thiếp đã khá hơn rất nhiều rồi, đang muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt.”
Đoàn Vân Chướng thoáng chút trầm mặc.
“Sao vậy, hoàng thượng không muốn thần thiếp đi cùng sao?” Kim Phượng liếc mắt nhìn.
Đoàn Vân Chướng nói: “Nếu Hoàng hậu đã khỏe lại thì cùng dạo chơi một phen
đi, cũng có thể giải sầu.” Nói xong, hắn không để ý đến người khác, xoay người liền đi ra ngoài cửa thành. Lưu Bạch Ngọc cùng Đoàn Vân Trọng
nhìn Kim Phượng một cái, cũng đều bước nhanh đuổi theo. Hai tên mặc
trang phục tiểu thái giám phía sau cũng gấp rút co chân chạy theo.
Kim Phượng nhìn lại mép váy của mình, tựa hồ có chút mất mát.
“Ách, cháu dâu…”
“Hoàng thúc, hôm nay trông ta có đẹp không?” Kim Phượng đột nhiên hỏi.
Đoàn Long Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó tinh tế đánh giá Kim Phượng một
phen, cười nói: “Rất đẹp, xinh đẹp cực kỳ.” Xem ra, cho dù đen sẫm mập
mạp, cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Hôm nay, rõ ràng Kim Phượng cho
thấy dụng tâm trong cách ăn mặc. Nàng mặc váy áo màu trắng thêu viền
xanh lam, điểm xuyến những bông hoa nhỏ màu lam nhạt trên khắp thân váy
áo. Mái tóc thắt thành hai cái bím đơn giản, phần đuôi được cố định bằng hai sợi tơ cũng màu lam. Nàng mặc dù vòng eo mượt mà, nhưng đường cong
cũng hiện rõ, cộng thêm mặc bộ đồ này, trông như một thiếu nữ dân gian
chính tông. Chỉ là hai hàng lông mày lộ ra một phong thái cởi mở cũng
mẫn tuệ mà những cô gái dân gian bình thường không thể theo kịp.
Trong lòng Đoàn Long Nguyệt không khỏi có chút cảm khái. Mặc dù đen một chút, mập một chút, dung mạo của Kim Phượng vẫn tương đối chỉnh tề. Nếu nàng
chỉ là một cô gái dân gian bình thường, sẽ chẳng ai có thể bắt bẻ tướng
mạo của nàng. Nhưng giờ phút này ông lại không có cách nào tưởng tượng
ra một Kim Phượng không phải là hoàng hậu. Nàng đã hòa làm một thể với
hậu cung, tựa như trời sinh ra đã là hoàng hậu rồi vậy.
Hôm
trước, Thái hậu nương nương vẫn còn ở trước mặt Đoàn Long Nguyệt cảm
khái một phen về chuyện năm tháng trôi qua, dung nhan dần dần già đi,
đại khái là muốn ông nói vài câu gì đó để an ủi bà một chút. Chỉ tiếc,
thái hậu nương nương đã quên Long Nguyệt Vương gia rất thích vạch áo cho người xem lưng, bị chọc tức đến nỗi mặt đỏ tía tai. Có điều, tức thì
tức rồi, nhưng bà cũng không vỗ bàn xé quạt trút giận giống như lúc
trước. Những năm gần đây, thái hậu nương nương ít chuyện bận rộn, tính
tình cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn rất nhiều. Điều này càng tăng thêm
phần khiêu chiến đối với thói quen thích chọc giận bà của Long Nguyệt
Vương gia.
Hoàng hậu Hắc Bàn làm cho hoàng cung thay đổi bao
nhiêu thì ngược lại, hoàng cung cũng đã khiến cho hoàng hậu Hắc Bàn thay đổi bấy nhiêu.
“Ta cũng cảm thấy rất đẹp mắt.” Kim Phượng hơi
chút ngượng ngùng, cười một tiếng. Phong Nguyệt tốn một canh giờ, miễn
cưỡng cũng bó được cái bụng béo của nàng. Đứng ngắm mình trong gương,
phát giác khi cởi bỏ lớp áo gấm trang sức, ăn mặc mộc mạc một chút rõ
ràng vẫn có thể xem được.
Đoàn Long Nguyệt thở dài. Tiểu Hắc Bàn
này, rõ ràng không thể không xử lý tình huống mà phụ nữ hai mươi bảy
tuổi mới cần xử lý, lại đang rất cố gắng để xử lý tình huống đó một cách vui tươi trong sáng theo phương thức của thiếu nữ mười bảy tuổi.
Người trong toàn bộ kinh thành dường như đều đổ xô ra phố trong buổi tối hôm
nay. Hai bên đường treo rất nhiều loại đèn hoa chỉnh tề. Ánh nến trong
đèn hiền hòa chiếu sáng hai gò má của mỗi người trên phố. Đám người Kim
Phượng chầm chậm dạo bước đi giữa dòng người. Dù sao cũng muốn tham gia
náo nhiệt, chẳng có chuyện gì mà phải vội vàng.
Đoàn Vân Chướng
luôn luôn đi trước dẫn đầu, cũng không nhìn người khác. Lưu Bạch Ngọc
thon thả đi sau, ngẫu nhiên ẩn tình đưa tình nghiêng mắt nhìn Đoàn Vân
Chướng một cái, cũng không lên tiếng. Kim Phượng lại mở lớn hai mắt tròn xoe, hết nhìn đông tới nhìn tây. Còn Đoàn Long Nguyệt thì nắm cây quạt, cười hơ hớ ngắm nhìn vẻ mặt của mọi người. Chỉ có Đoàn Vân Trọng, nhìn
cái này một chút nhìn cái kia một chút, buồn bực đến hốt hoảng.
Đi đến giữa phố, Đoàn Vân Trọng rốt cuộc không nhịn được nữa, quát to một
tiếng. “Đèn cá!” Dưới chân không ngừng chút nào, liền vọt đến một chiếc
lồng đèn cá chép ở phía tây. Trông thấy lồng đèn cá chép màu đỏ tươi,
mình dài chừng hai thước, con mắt cá lại rộng đến một thước thì vui mừng vô cùng. Dưới đèn có cột một trang giấy nho nhỏ, Đoàn Vân Trọng đưa tay cầm đến trước mặt mà nhìn, đúng là một câu đố đèn.
Người phụ nữ
phúc hậu đứng sau lồng đèn cá chép cười nói: “Tiểu công tử muốn đoán đố
đèn không? Đoán trúng có thể nhận được một thanh kẹo đậu phộng mang về
làm quà cho cô vợ nhỏ nhà mình nha.”
Đoàn Vân Trọng cảm thấy thú vị, liền quay đầu lại ngoắc. “Đại ca, tới đây đoán đố đèn này!”
Đoàn Vân Chướng đi tới, liếc nhìn lồng đèn cá chép, cười nói: “Đệ muốn ăn kẹo đậu phộng, đi mua là được rồi.”
Kim Phượng không cho là đúng. “Mua về ăn làm sao ngon bằng thắng được phần thưởng? Thú vị của đố đèn chính là ở chỗ này.”
Đoàn Vân Trọng liền vội vàng gật đầu đồng ý, lại nói: “Chúng ta có tài nữ
Bạch Ngọc ở đây, đố đèn gì đó không phải đều sẽ được giải quyết dễ dàng
hay sao? Lại đây nào, Bạch Ngọc, xem một chút câu này nên giải như thế
nào.”
Lưu Bạch Ngọc bị hắn chọc cho bật cười, liền nghiêm túc đi
lên trước nhìn thử. Trên trang giấy kia viết: “Ấu nhi vô phụ, là một
loại thức ăn.” (Ấu nhi vô phụ: trẻ nhỏ không cha)
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lưu Bạch Ngọc. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng
nhíu lại hai hàng lông mày nhỏ dài, như có điều suy nghĩ, trước sau vẫn
không nói lời nào.
Một hồi lâu, Đoàn Vân Chướng nở nụ cười. “Nếu
đệ kêu nàng đoán thơ, sẽ giải được rất nhanh. Bây giờ bắt Bạch Ngọc đoán thức ăn, chẳng phải là dùng triện đao giết lợn sao? Không bằng giao câu đố này cho Hắc Bàn, nàng ấy nhất định sẽ giải nhanh hơn.”
Kim Phượng hừ mũi cười hai tiếng, oán thầm: Không ngờ dám nói ta là đao mổ heo…
Đoàn Long Nguyệt ở một bên nhướng mắt nói: “Bạch Ngọc còn không giải được câu đó, Hắc Bàn làm sao giải được? ta không tin.”
Đoàn Vân Chướng liếc ông một cái. “Ngài đừng nên không tin, câu đố này chỉ có Hắc Bàn mới giải được.”
Đoàn Long Nguyệt khụ một tiếng. “Hoàng… điệt nhi, có dám đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc thì đã làm sao.”
“Vậy đánh cuộc thế nào?”
“Tùy ý ngài.”
Kim Phượng thở dài. “Không phải chỉ là đố đèn thôi sao?” Nàng kéo trang
giấy từ đèn lồng xuống, nhìn lướt qua rồi đi tới gần đại thẩm phúc hậu
kia nhỏ giọng nói câu gì. Đại thẩm phúc hậu cười ha ha một tiếng. “Tiểu
cô nương đoán không sai!” Liền sờ soạng trong giỏ xách bên cạnh một
thanh kẹo đậu phộng bọc giấy hoa, đặt vào tay Kim Phượng.
Kim
Phượng cất thanh kẹo đậu phộng vào hầu bao (túi tiền dắt bên hông), xoay người lần lượt nhìn Đoàn Vân Chướng cùng Đoàn Long Nguyệt bằng ánh mắt
vô cùng khinh thường, nói: “Ta đi tìm xem có chỗ nào tặng kẹo long tu
hay không.” Vì vậy, sải bước đi qua giữa hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy mình có chút nhàm chán.
Đoàn Vân Chướng lau mặt. “Ta đã nhìn ra, hôm nay nàng đến đây chính là muốn
hỗn ăn hỗn uống.” Hắn cứ thắc mắc Tiểu Hắc Bàn tại sao lại hào hứng, đòi đi theo xem hội hoa đăng, thì ra là vì nghe theo tiếng gọi của đồ ăn mà tới.
Đoàn Vân Trọng í ới gọi với theo. “Chị dâu, tẩu còn chưa nói đáp án là gì mà?”
Kim Phượng sờ sờ hầu bao, rốt cuộc không chống lại được hấp dẫn, vì vậy bẻ
hơn một nửa thanh kẹo đậu phộng bỏ vào trong miệng, gói kỹ phần dư còn
lại rồi thả về chỗ cũ. Thấy Đoàn Vân Trọng hỏi thế, nàng đáp một câu gọn lỏn. “Hạt dưa.”
“Hạt dưa?” Ba nam nhân họ Đoàn đều mở rộng miệng: “Tại sao lại là hạt dưa?”
Lưu Bạch Ngọc ở sau lưng buồn bã nói. “Ấu nhi vô phụ, là vì cô. Chữ cô mở ra, chính là hai chữ hạt dưa.”
Kim Phượng mắc ngậm kẹo đậu phộng trong miệng, liền giơ tay ra tỏ vẻ đồng
ý. Nàng xoay người đi đoán đố đèn ở tiệm khác, chỉ chốc lát sau đã thu
hoạch được hai cái bánh hạnh nhân, một thanh mạch nha. Đoàn Long Nguyệt
cùng Đoàn Vân Trọng thấy thế, tự nhiên đều theo sát sau lưng nàng.
Đoàn Vân Chướng cảm thấy buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Hắn lắc đầu cười một cái, đang định đi theo lại phát giác viền tay áo của mình bị một
lực nhẹ khẽ khàng kéo lại.