“Sao ta cảm thấy chúng ta giống như nạn dân đang chạy nạn thế nhỉ?” Kim
Phượng phun ra một bãi nước miếng, trong miệng hỗn tạp bùn đất.
Đoàn Vân Chướng nhặt mấy mảnh lá cây trên đầu nàng xuống. “Đây mới là vợ chồng hoạn nạn a.”
Kim Phượng cũng nhón chân lên, dùng viền tay áo lau chùi mồ hôi trên mặt
hắn. Không ngờ trên ống tay áo nàng vốn đã dính bùn đất, càng lau càng
bẩn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cười to. Hơn mười năm sống
trong cung đình, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy đối phương chật vật như vậy.
Đoàn Vân Chướng dặn dò lão lính ngục, mệnh cho y cầm đồ trang sức tùy thân của hắn đến quý phủ của Lại bộ thượng thư tìm Sài
Thiết Chu, cũng hẹn Sài Thiết Chu đến Thúy Vân Đình cách kinh thành ba
dặm về phía tây gặp mặt. Hai người ra khỏi cổng thành… Không, là ra khỏi chuồng chó, tiếp tục đi về phía Tây. Đi khoảng chưa đầy hai dặm đường
liền gặp một hộ nhà nông. Lúc này, bụng Kim Phượng rất không có khí thế, kêu to. Đoàn Vân Chướng cũng thấy đói, bèn vào hộ nhà nông xin chút ít
cơm ăn.
Chủ nhà nông là một đôi vợ chồng trung niên hiền lành.
Thấy hai người ăn mặc không tầm thường lại chật vật như vậy, chẳng nói
lời nào đã đưa bánh rán cùng cháo gạo kê đến. Mặc dù không đến mức vô
cùng ngon miệng, nhưng cũng đủ no bụng. Kim Phượng muốn tháo chiếc nhẫn
vàng trên ngón út xuống tặng cho chủ nhà, lại bị Đoàn Vân Chướng hung
hăng trừng mắt liếc.
“Đêm hôm đó tìm nó khổ cực như vậy, sao có thể tùy tiện tặng cho người ta?”
Kim Phượng ngượng ngùng thu tay, lại thấy Đoàn Vân Chướng giật ngọc bội đang đeo bên hông xuống.
“Đó là ngọc bội năm ngoái thái hậu nương nương đặc biệt sai người chế…”
“Nàng không nói là được. Chúng ta trở về chế lại một cái giống y như đúc.”
Kim Phượng không nói gì nữa, cứ vùi đầu chuyên tâm húp cháo.
Đại thẩm chủ nhà nhận ngọc bội, vui mừng rạo rực mà nói: “Người thanh niên, vừa thấy các ngươi đã biết là con cái thế gia vọng tộc, là cùng nhau bỏ nhà trốn đi phải không?”
Kim Phượng phun cháo ra ngoài.
Đoàn Vân Chướng lẳng lặng lau mặt cho nàng.
Đại thúc trung niên kéo vòng eo đại thẩm lại, cười nói: “Hai người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không báo quan đâu. Thật không dám dấu diếm, năm đó hai chúng tôi… Hắc hắc, cũng là bỏ nhà trốn đi.”
“Khụ khụ…” Lúc này, cháo trực tiếp chui thẳng vào lỗ mũi.
“Đại thẩm, chúng ta không phải…” Kim Phượng muốn giải thích.
“Ôi chao, thẹn thùng cái gì. Ta xem cô nương cũng không phải là người hay
ngượng ngùng nha. Cậu thanh niên, ánh mắt của cậu cũng không tệ, tìm vợ
thì phải tìm như vậy. Nhìn dáng vẻ này mà xem!” Đại thẩm tặc tặc trong
miệng mấy tiếng, đột nhiên đưa tay vỗ một cái vào mông Kim Phượng. “A ơ
ơ, thật sự rất có tính đàn hồi. Cậu thanh niên, cậu có phúc đấy!”
“Ta…” Kim Phượng che mông, khóc không ra nước mắt.
Đoàn Vân Chướng vểnh cao khóe môi, nghiêm túc đánh giá cái mông Kim Phượng. “Đại thẩm nói thật là có đạo lý.”
Kim Phượng tức giận trừng hắn, hắn lại ra vẻ vô tội, cúi đầu húp cháo.
Đại thẩm cười càng vui vẻ hơn. “Xem vợ chồng son này, còn liếc mắt đưa tình nữa chứ. Ông lão a, cũng giống chúng ta năm đó quá nhỉ?”
Đại thúc sờ lên cằm. “Giống, hắc hắc, rất giống.”
Đại thẩm nhìn đôi bạn trẻ trước mắt, càng xem càng thích, không nhịn được
nói: “Ta thấy hai người a, dứt khoát ở chỗ chúng ta làm hỷ sự đi? Đại
thẩm ta chẳng yêu thích gì khác, thích nhất là mở hỷ sự cho người ta
nha.”
“Mở hỷ sự?”
“Đúng vậy! Có sẵn nến đỏ rồi đây, khi
Nhị Nữu ở thôn trước thành thân còn dư lại. Còn có khăn voan đỏ năm đó
đại thẩm ta thành thân đã dùng đến, bên trên còn thêu một đôi uyên ương
nữa đó!”
Kim Phượng gần như đã nước mắt lưng tròng. “Đại thẩm, sở thích của thẩm cũng thật là đặc biệt…”
“Đừng khách khí, đừng khách khí.”
“Đại thẩm…” Kim Phượng rốt cuộc quyết định không thể cứ để đại thẩm tự do
đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình như vậy được nữa, đang muốn mở
miệng đánh tan mộng đẹp của đại thẩm, lại bị Đoàn Vân Chướng dùng tay
bịt miệng.
“Đại thẩm.” Đoàn Vân Chướng đầy vẻ khẩn thiết. “Vậy thì vất vả cho thẩm rồi.”
“Hả?” Kim Phượng trợn tròn con mắt. “Ai nói muốn cùng ngươi thành thân!”
Đoàn Vân Chướng nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang quơ múa của nàng. “Đại thẩm, xin giao nàng cho thẩm xử lý.”
“…” Kim Phượng tức giận. Nhưng vốn không thể thoát ra khỏi xiềng xích trói
buộc của hắn, bèn dứt khoát cắn mạnh xuống cổ tay của hắn một cái.
Đoàn Vân Chướng khẽ ‘ái ui’ một tiếng.
“Đại thẩm, thẩm xem, cô bé kia vẫn còn đang xấu hổ kìa.”
Đại thẩm ha ha cười. “Nhìn hai vợ chồng son các người, đại thẩm ta liền nhớ lại thời thiếu nữ thanh xuân của mình…”
Kim Phượng rốt cuộc không nói gì, bị đại thẩm đẩy lưng ép tiến vào buồng trong.
Đoàn Vân Chướng nhìn theo bóng lưng của họ, trong ánh mắt chợt lóe lên thần sắc kỳ dị.
Kim Phượng ngồi trước một tấm gương đồng nhỏ thô ráp trong nhà, mặc cho đại thẩm bài bố.
“Cô nương à, mái tóc của cô thật sự rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Đại thẩm vừa chải đầu vấn tốc cho nàng, vừa thở dài nói.
Kim Phượng yên lặng hạ mí mắt xuống, đem hai tay đặt ngang trên đầu gối, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Qua hồi lâu, nàng rốt cuộc lên tiếng.
“Đại thẩm.”
“Ừ.”
“Thật ra… Ta là cô dâu nhỏ của hắn, mười năm trước đã thành hôn rồi.”
“Hả?” Đại thẩm sững sờ, dừng động tác vấn tóc lại. Một lọn tóc từ ngón tay rớt ra, rơi xuống bên tóc mai của Kim Phượng.
“Hôm nay hắn muốn cùng ta làm lại lễ thành hôn, là không có đạo lý. Trừ phi… Trừ phi hắn muốn thu bán trái tim của ta.”
Đại thẩm ngỡ ngàng, sau đó lại cười tươi rói: “Vậy còn chưa đủ sao. Một nam nhân, vì muốn chiếm được trái tim của cô mà làm nhiều chuyện như vậy…”
“Không phải như thế.” Kim Phượng cười khổ, “Hắn và cha ta… có chút không vui.
Ngẫu nhiên lại bị ta phát hiện hắn lén lút làm một chút chuyện không tốt sau lưng cha ta. Hắn… Có lẽ vì sợ ta sẽ nói cho cha ta biết, nên mới
bày ra những chuyện này.”
Đại thẩm im lặng, một lúc sau mới nói: “Mấy chuyện trong nhà danh gia vọng tộc các người, thật đúng là phiền toái.”
“Cũng phải.” Kim Phượng thở dài.
“Chỉ có điều, đại thẩm ta vẫn cảm thấy, cô đã nghĩ nhiều quá rồi. Ta thấy
cậu thanh niên kia đối với cô là thật lòng. Ở trước mặt cô, mọi cử chỉ
đều rất dè dặt cẩn trọng, dường như sợ làm cho cô không vui.”
“Thật sao?”
“Thật mà.” Đại thẩm vừa nói vừa tiếp tục vấn tóc cho Kim Phượng. “Cô nương à, có một câu nói thế này: ‘Của vô giá dễ cầu, khó được một tình lang’.”
Trong lòng Kim Phượng chấn động.
“Huống chi, cô cũng thích hắn, không phải sao?”
“Ta… cũng thích hắn?” Kim Phượng lầm bầm lặp lại.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như cô không thích hắn, sao lại theo hắn đi xa như vậy?”
Nhịp tim của Kim Phượng rối loạn.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng ngời.
Đoàn Vân Chướng treo trước ngực áo một bông hoa đỏ rực, nín thở chờ hai nữ
nhân ở buồng trong đi ra. Đột nhiên hắn có cảm giác mình có chút buồn
cười.
Thành cái gì hôn đây? Không phải mười năm trước đã thành hôn rồi sao?
Nhưng mười năm trước, hắn chỉ là một thằng bé ngốc nghếch ngu đần, nàng cũng
chỉ là một con bé đơn thuần thiện lương. Bọn họ, đều là những quân cờ
mặc cho người ta định đoạt. Một buổi hôn lễ giống như màn kịch náo loạn. Hắn say rượu, khi tỉnh lại, trông thấy tân nương tròn xoe như nắm xôi
đậu đen, không thể không thừa nhận, trong lòng là cực độ ấm ức. Hắn chưa từng nghĩ đó là một buổi hôn lễ, chỉ cảm thấy đó là một trò cười mà
người ta áp đặt lên người hắn.
Hôm nay nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Lúc đại thẩm đề xuất muốn mở một lễ cưới cho bọn họ, hắn đột nhiên cảm giác được, lời nói đó đã mạnh mẽ thấm vào tận đáy lòng hắn.
Có lẽ hắn cần một lễ cưới, để xác nhận Lưu Hắc Bàn nàng là thê tử của Đoàn Vân Chướng hắn.
Cho nên, hắn ngắm nghía bông hoa trước ngực. Buồn cười thì cứ cười đi, hắn sẽ vui vẻ đón nhận.
“Cậu thanh niên à,” Đại thúc đứng bên cạnh hắn, đưa cả hai tay lên chụp lấy
bờ vai hắn. “Kỳ thật, mấy thứ hôn lễ, bái đường gì đó nha, đều là màn
biểu diễn ưa thích của nữ nhân bọn họ thôi, theo ta thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Đại thúc ý vị sâu xa liếc nhìn hắn một cái. “Đêm động phòng
hoa chúc mới là mấu chốt, mấu chốt đấy.”
Đoàn Vân Chướng liền giật mình.
“Cậu thanh niên,” Đại thúc quan sát đánh giá hắn một phen, “Thể lực của cậu, còn đủ không?”
“…” Da mặt Đoàn Vân Chướng hiện lên vùng đỏ ửng khả nghi.
“Tuyệt đối đủ!” Câu trả lời của hắn rất có khí phách.
Rèm buồng trong được vén lên, đại thẩm vui sướng dìu tân nương tử đi ra.
Tân nương tử vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, nhưng trên đầu phủ thêm một tấm
khăn voan đỏ chói mắt. Hai túm tóc đen lộ ra khỏi khăn voan, rủ xuống
trước ngực, khiến cho lòng người mơ màng vô hạn.
Đoàn Vân Chướng
đột nhiên khẩn trương. Đó là Hắc Bàn sao, có thể sau khi hắn vén khăn
voan lên, lại phát hiện là một nữ nhân khác không đây?
Hắn nhịn không được, gọi một tiếng: “Hắc Bàn?”
Sau khăn voan, Kim Phượng nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
Đoàn Vân Chướng không tự chủ được nhếch miệng nở nụ cười. Là nàng, đúng thật là nàng.
Vòng eo này, ngón tay này, giọng nói này, ngoại trừ nàng thì còn ai vào đây nữa.
Đại thẩm háy hắn một cái: “Ai cho cậu nói chuyện với tân nương?”
Hai người song song đứng ở hai bên ngưỡng cửa, đối mặt với bầu trời xanh quang đãng.
“Nhất bái Thiên Địa!” Đại thúc trung khí tràn đầy hô to một tiếng.
Hai người chân thành bái lạy.
“Nhị bái… Ách, cao đường không có ở đây, tiếp tục bái Thiên Địa đi.” Đại thúc cười ngây ngô.
Đoàn Vân Chướng nghe thấy sau lớp khăn voan bên cạnh có tiếng hút không khí
rất nhỏ. Hắn rốt cuộc nhịn không được, đưa tay kéo lấy ống tay áo đối
phương, nhéo nhéo bàn tay trong tay áo.
Trơn láng mượt mà.
Tay kia nhanh chóng rụt lại vào trong tay áo.
Đoàn Vân Chướng nở nụ cười, mang theo cảm giác mừng thầm khó hiểu.
“Phu thê giao bái!”
Hai người xoay qua mặt đối mặt, ‘làm việc nghĩa không chùn bước’ cúi xuống bái lạy.
Đoàn Vân Chướng kìm lòng không đặng, tưởng tượng vẻ mặt dưới lớp khăn voan
của nàng. Gương mặt đó, hẳn là vẫn luôn trong sáng như thường.
Không đợi đại thúc lên tiếng, hắn chủ động cầm lấy tay Kim Phượng, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
“Hắc Bàn,” Hắn tựa ở bên tai nàng, cách một lớp khăn voan, “Chúng ta động phòng đi.”
Kim Phượng hơi run rẩy, lại quy về bình tĩnh.