Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 52: Loạn vân tràn vào thành cung rồi




Lưu đại phu nhân đã thật lâu không vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương.
Trong ba tháng này, phủ Uy Quốc công cực kỳ hỗn loạn. Lưu Hiết dù sao cũng đã lớn tuổi, chuyện trên triều đình ít nhiều cũng có một chút lực bất tong tâm, chuyện trong nhà lại càng không quản được, lạnh nhạt với vài vị phu nhân tất nhiên là khó tránh khỏi. Trước đó vài ngày, thanh mai trúc mã khi còn bé của Thất phu nhân cải trang vào phủ làm người làm vườn, chăm sóc Lạc Hoa viện tươi tốt thơm hương. Thất phu nhân chơi rất thú vị, liền lưu ý đến người làm vườn này. Thường xuyên qua lại, hai người liền nhận ra nhau. Lại qua hai tháng, cả hai thừa dịp đêm khuya cùng nhau bỏ trốn. Thất phu nhân cũng là kẻ nhẫn tâm, có người tình mới thì ngay cả đứa con trai mười tuổi cũng không cần, cứ như vậy dọn đồ bỏ đi. Phút cuối cùng, vẫn không quên khuân theo tám gói to, sáu gói nhỏ, gói nào gói nấy đều có giá trị liên thành mà ngày trước Lưu Hiết đã tặng cho bà. Sáng hôm sau, nha đầu bưng nước rửa mặt đến mới phát hiện phu nhân đã biến mất. Trên bàn để lại một tờ giấy, kể lể chi tiết lúc trước Lưu Hiết đã cưỡng đoạt bà về làm thiếp thất như thế nào, đã chia rẽ một đôi uyên ương tốt đẹp như thế nào. Nói đến tận cùng, tránh không khỏi lại liệt kê từng tiếng xấu của Lưu Hiết trong dân gian, còn sắc bén chỉ ra ông đối lập với dân chúng, tất nhiên sẽ có kết cục chết không yên thân.
Lưu Hiết cả đời tự phụ, cho đến bây giờ chỉ có ông đạp người khác, bao giờ đến phiên người khác đạp ông? Chuyện này vừa ra, đương nhiên tức giận đến mức nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên (một ông Phật ra đời thì hai ông Phật chết đi). Ở nhà an dưỡng ước chừng nửa tháng, vừa mới khôi phục được chút ít nguyên khí lại đi báo án. Kinh Triệu Doãn Ngư Trường Nhai đại nhân sai người vẽ lại chân dung của đôi gian phu dâm phụ kia quảng phát thiên hạ, lại còn công bố văn thư. Kết quả vẫn như đá ném xuống biển, hoàn toàn không có tin tức.
Vất vả lắm Uy quốc công đại nhân mới luyện da mặt thành bức tường dày, quyết định mặt không đổi sắc lên triều, lại có chuyện hư hỏng lan truyền trong phố xá.
Đại công tử nhà Uy Quốc công, Võ Uy Tướng quân Lưu Ngạc cùng nhị công tử Phiêu Kỵ Xa Úy Lưu Đằng ở giữa chợ đông vung tay vung chân, chỉ vì tranh đoạt một đôi ngọc báo thượng hạng do Khuyển Thích chế tác. Theo những người có mặt tại hiện trường kể lại, Lưu đại công tử chặt đứt hai ngón tay, Lưu nhị công tử chột mất một con mắt.
Nghe tin bất ngờ, Uy quốc công đại nhân che ngực, lập tức ngã lăn ra ở ngoài điện Càn La. Thiên tử long ân, đặc biệt dùng long liễn đưa Uy quốc công đại nhân về phủ, lại mệnh cho thái y kịp thời trị liệu mới có được chuyển biến tốt đẹp.
Kết nối với thời gian lúc trước ở nhà tĩnh dưỡng, Uy quốc công đại nhân nghỉ bệnh ước chừng đã được hai tháng.
Đang lúc mọi người cho rằng, vận rủi trong phủ Uy quốc công đã đi tới cực điểm, tai ương chân chính mới thật sự ghé thăm. Đại công tử Lưu Ngạc vì đền bù tội lỗi mình đã phạm, đích thân cưỡi ngựa đến Chung Nam Sơn tìm kiếm linh dược ngàn năm Tuyết Bồ Đề. Không ngờ lúc ở trên núi, bất cẩn té xuống ngựa, bị vó ngựa đạp bể đầu, chết tươi.
Tin dữ truyền đến, trong một đêm, phủ Uy Quốc công từ trong ra ngoài đều treo cờ trắng. Phản ứng của Uy quốc công đối với chuyện này cũng không mãnh liệt như hai chuyện trước, chỉ lạnh lùng nói một câu: Ngịch tử, không có cũng được. Nhưng những ngày sau đó, Lưu đại phu nhân lại chứng kiến trượng phu vốn vô cùng khí khái hào hùng của bà, tóc nhiễm phong sương, tựa như cờ trắng treo đầy khắp nhà.
Trên phố, có người ác độc tỏ vẻ hả hê, cũng có người bất mãn với sự ngang ngược hống hách của Lưu gia, nhao nhao nói câu: Báo ứng.
Lưu Hiết không để ý đến những lời cay nghiệt đó, càng không để ý đến ánh mắt cũa lũ triều thần. Ba ngày sau, ông lại lâm triều. Việc làm đầu tiên chính là tố cáo con trai của Lăng đại tướng quân Lăng Tiêu bảo thủ, dùng binh quyền của thiên tử như quân đội nhà mình, không hề có lòng thần phục.
Hoàng đế bệ hạ thở dài, cũng không trực tiếp đồng ý với thỉnh tấu của Lưu Hiết, nhưng cũng bãi chức tướng quân Tiêu Kỵ Doanh của Lăng Tiêu, mệnh cho hắn về nhà tự suy ngẫm.
Lưu Hiết tựa hồ cũng đủ hài lòng, không nói thêm gì nữa liền hạ triều về nhà. Chúng triều thần dò xét bóng lưng Uy quốc công, đột nhiên cảm giác quyền thần cực thịnh một thời, hình như cũng không đến mức cao không thể chạm như đã tưởng. Bóng lưng của ông, giống như đã hơi còng xuống.
Mà trên kim điện, vẻ mặt của hòang đế bệ hạ tuổi trẻ lại càng trở nên bí hiểm.
Màu đông ở kinh thành năm nay đặc biệt rét lạnh. Ngoài cửa, các ao nước đều bị đóng thành băng rất lâu, cho đến tháng hai mới mơ hồ có dấu hiệu chết đi sống lại. Kim Phượng sai người làm lò sưởi theo kiểu dáng thịnh hành nhất trong kinh thành, phân phát đến các điện. Nàng đang nghĩ có nên vụng trộm vận một cái ra khỏi cung đến cho Vĩnh Phúc hay không, ngoài cung liền truyền đến tin tức, Lưu đại phu nhân bị bệnh.
Kim Phượng cũng được coi là người từng trải không ít sóng gió, nghe tin tức như thế lại khẽ ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay đều là Lưu đại phu nhân quan tâm chuyện của người khác. Nàng gần như đã quên mất, Lưu đại phu nhân cũng là con người, cũng sẽ ngã bệnh.
Vì vậy, nàng tìm đến thái y đã chẩn bệnh cho Lưu đại phu nhân thăm hỏi vài câu. Thái y chỉ cúi đầu đáp: “Khó mà nói được.”
“Chẳng lẽ lại là chứng bệnh nan y gì?” Kim Phượng khiếp sợ đứng dậy, mấy chung trà nhỏ trên bàn cũng bị lật đổ.
Thái y liên tục dập đầu. “Thật ra cũng chỉ là chứng bệnh phụ nữ bình thường. Nhẹ thì chữa khỏi, nặng thì nan y.”
“Vậy triệu chứng của đại phu nhân là…”
“Lao tâm quá độ, ngũ tạng mất dưỡng, huyết hư lộ rõ. Chỉ sợ không có cách nào trị được tận gốc.”
“Nếu từ từ điều trị thì sao?”
“Có thể thọ thêm mười năm.”
Kim Phượng nhất thời câm lặng.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong quý phủ Uy quốc công, toàn bộ đều dồn hết cho Lưu đại phu nhân làm chủ. Muốn cho bà tĩnh dưỡng, nói dễ vậy sao? Ngay đến bản thân Lưu đại phu nhân cũng sẽ không đồng ý.
Lưu Hiết đối với nàng, là xa lạ. Nhưng Lưu đại phu nhân đối với nàng mà nói, lại tương đương với một nửa phụ thân. Lưu đại phu nhân cũng không thân mật với nàng, nhưng trước sau vẫn luôn là một tấm gương tràn trề thiện ý, lời nói việc làm đều rất mẫu mực. Bà là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới, dịu dàng hào phóng, không ghen ghét, không hẹp hòi.
Thời gian gần đây, phủ Uy quốc công đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tuy nói là nhân họa, nhưng cũng có một chút hương vị của số mệnh. Đối với đối thủ mà nói, Lưu Hiết là kình địch không chê vào đâu được. Nếu như nói ông còn có chỗ nào gọi là nhược điểm, thì đó chính là người nhà.
Nếu trời muốn giáng vận rủi xuống phủ Uy quốc công, Kim Phượng không có gì dị nghị. Nhưng ít nhất, ít nhất cũng không nên có chút tổn thương nào đến Lưu đại phu nhân mới phải.
Đêm đó, Kim Phượng trằn trọc không sao ngủ được. Cuộc sống chìm chìm nổi nổi trong cung mười mấy năm qua lần lượt hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Cho đến bình minh, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí, đi tìm Đoàn Vân Chướng.
Kể từ sau khi trải qua kiếp nạn ở ngoài cung trở về, ánh mắt nhìn Đoàn Vân Chướng của nàng đã thay đổi rất nhiều. Mỗi ngày, cho dù bận rộn thế nào, sau khi xử lý xong chính sự hắn đều sẽ đến Hương La Điện cùng nàng dùng bữa tối. Dùng xong bữa tối, còn luôn nhìn nàng với ánh mắt sáng quắc, ám hiệu ra điều muốn ngủ lại. Kim Phượng đùn đẩy mấy lần, Đoàn Vân Chướng tựa hồ cũng không cưỡng cầu nữa. Chỉ là mỗi lần dùng xong bữa tối liền lôi kéo nàng đến ngự hoa viên tản bộ qua mấy con đường mòn cây cối rậm rạp. Nói ra cho oai là tản bộ tiêu cơm, nhưng tản qua tản lại mấy lần, Kim Phượng liền hiểu được gã này vẫn chưa chừa thói hư tật xấu. Nếu không, vì sao lúc tản bộ cứ toàn chọn đi vào mấy địa phương vắng vẻ u tối, vì sao dạo quanh dạo quanh tay hắn lại cứ dạo quanh người nàng.
Kim Phượng cho dù không hiểu ý tứ ‘Ăn’ là như thế nào, nhưng cũng hiểu vào cái hôm ở cánh đồng lúa mạch, Đoàn Vân Chướng đã ăn nàng triệt triệt để để rồi. Theo lý thuyết, nàng đã to gan đến mức rủ hắn bỏ trốn, vừa có danh phận lại có thật sự, bất luận thế nào cũng cần phải tùy hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng trong lòng Kim Phượng vẫn bị chận ngang bởi một tảng đá lớn. Cảm giác, cảm thấy chuyện thân mật nam nữ này là chuyện hệ trọng, không nên tùy tiện như vậy.
Nhưng cùng Đoàn Vân Chướng tản bộ mấy lần, Kim Phượng dần dần cũng hiểu rõ niềm vui thú trong việc tản bộ này. Ngẫu nhiên công việc có được chút thời gian nhàn rỗi, còn có thể nhớ lại dư vị của mấy lần tản bộ, vẫn đỏ mặt. Tình hình như vậy của nàng đã bị Phong Nguyệt bắt gặp rất nhiều lần. Ánh mắt Phong Nguyệt nhìn nàng, liền dẫn theo không ít ám muội.
Thời gian lại trôi qua, ánh mắt Đoàn Vân Chướng nhìn nàng càng lúc càng sáng quắc. Mỗi lần như vậy, sống lưng Kim Phượng lại chảy dài mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ, gã này có thể một mực chờ đợi đến thời cơ tốt nhất, một kích trí mạng, ăn tươi nuốt sống nàng không đây?
Chỉ có điều…
Nhìn chằm chằm vào cửa cung Hiên La Điện, trong lòng Kim Phượng có chút hậm hực.
Nếu như hôm đó, thật sự cứ đi tiếp như vậy, thì sẽ thế nào? Có lẽ nàng thật sự cam tâm tình nguyện trao hết cho hắn. Có lẽ hai người vì vậy mà tìm một xứ sở bí ẩn, mặc kệ bên ngoài hỗn loạn đến mức sóng cuộn biển gầm, còn ta cứ bình lặng sống cuộc sống gia đình yên vui của mình.
Hoặc là, hai người đã quen thói áo đến vươn tay cơm đến mở miệng, lang thang mấy ngày liền rơi vào kết cục bụng ăn không no quần áo tơi tả.
Ai mà biết được?
Bất luận thế nào, đi, vẫn là không đi được. Bỏ trốn, cuối cùng cũng chỉ là một ý niệm trong đầu mà thôi. Nếu đã trở lại tình cảnh phức tạp, thì phải ngoan ngoãn sống qua cuộc sống phức tạp ấy.
Đứng một lát, trong Hiên La Điện có một người thò đầu ra nhìn dáo dác, trông thấy thấy Kim Phượng, hì hì thi lễ.
“Nương nương, ngài đừng đứng như vậy nữa, mau mau vào đi thôi.”
Kim Phượng sững sờ: “Tiểu Tôn Tử, đây là ý gì?”
Tiểu Tôn Tử có chút lúng túng, rồi dứt khoát nhỏ giọng mật báo: “Nương nương, hoàng thượng đứng cạnh cửa sổ nhìn người đã lâu rồi. Nương nương đứng lâu như vậy còn chưa chịu đi vào, hoàng thượng nóng ruột đến độ giậm chân luôn kìa. Vì vậy… mệnh cho tiểu nhân ra thúc giục ngài đi vào.”
Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ngài còn có thể mất mặt hơn nữa không đây…
Hai má Kim Phượng bay lên hai rặng mây hồng. “Về bẩm lại với hoàng thượng, bản cung cảm thấy ba chữ Hiên La Điện này viết rất đẹp, muốn thưởng thức tinh tế một chút diệu dụng trong bút pháp.”
Sắc mặt Tiểu Tôn Tử nhất thời trắng bạch, cúi đầu tối tăm quay vào.
Mí mắt Kim Phượng run rẩy, quả nhiên khoanh tay, ngửa đầu lên thưởng thức bảng hiệu sắc vàng đỏ rực dưới mái hiên Hiên La Điện.
Vừa nghĩ giờ phút này, sắc mặt của người nào đó trong điện đang xanh trắng giao thoa, trong lòng nàng liền vô cùng, vô cùng, vô cùng sung sướng.
Chờ giây lát, trong điện truyền đến từng tiếng ho khụ. Kim Phượng hạ cần cổ nãy giờ ngửa ra đã có chút đau nhức, xuống thấp một chút, liền trông thấy có một nam tử anh tuấn mặc triều phục màu vàng kim, phong thái thanh nhã đang đứng dựa bên cạnh cửa điện.
“Lưu Hắc Bàn, nàng vào đây cho trẫm.” Đoàn Vân Chướng mím môi, miễn cưỡng gọi một tiếng. Ánh mắt lại dẫn theo chút nguy hiểm.
Kim Phượng bị vẻ bề ngoài anh tuấn ngời ngời cùng phục sức rực rỡ của hắn thiêu đốt, phản ứng khó tránh khỏi chậm chạp một chút. Sau một khắc liền nghe thấy tiếng chiếc quạt bằng ngọc trong tay nam nhân kia sít sao gấp lại.
“Thần thiếp đến ngay đây.” Kim Phượng cúi đầu theo quy cách tự cho là vô cùng uốn mình, rồi thong thả bước qua.
Đoàn Vân Chướng nheo mắt, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi thoắt cái chiếm lấy cổ tay nàng, lôi nàng vào trong không chút ôn nhu, lại phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tiểu Tôn Tử cùng Phong Nguyệt đồng loạt bị đuổi ra cửa, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ ngồi xổm song song trên bậc cửa.
Hoàng thượng a, nương nương a, đều là vợ chồng già rồi, cần gì phải thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.