Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 20: Nguy hiểm (2)




Tại hoàng cung Mạc quốc ...
Mạc Phong Thần đang lo lắng ngồi chờ nàng ở tẩm cung ..
5 hắc y đột nhiên xuất hiện ,quỳ rạp dưới chân hắn , có thể nhìn thấy kẻ nào cũng đang rất run sợ ..
-" Xin chủ nhân ban chết "
Mạc Phong Thần nhíu mày , linh cảm cho thấy có điều gì không ổn ...
-" Nói " - Mạc Phong Thần lạnh lùng ra lệnh , hắn quyết nếu nàng xảy ra chuyện gì tuyệt đối sẽ không tha ..
-" Chủ nhân..chủ nhân ...không thấy hoàng phi đâu "
" Bộp " chiếc bàn vỡ ra làm đôi , Mạc Phong Thần tỏa ra khí thế sát lạnh lạnh đến không thể ngờ , đôi mắt tỏa ra tia khát máu ..
5 hắc y đầy sợ hãi lùi về một bước ..
Mạc Phong Thần gân xanh nổi đầy , gương mặt trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết ...
-" Các ngươi nói lại cho ta nghe "
-" Dạ, không thấy hoàng phi đâu "
" Vút " lập tức thân ảnh của 5 hắc y bị bắn ra xa ngàn dặm , ai cũng hộc máu mồm nhưng vẫn sợ hãi quỳ lại gần ..
Mạc Phong Thần vừa tức giận vừa sợ hãi đến tột cùng , Băng nhi nàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ?
-" Nếu các ngươi không tìm thấy hoàng phi thì hậu quả tự biết ..." Mạc Phong Thần như bóng ma lướt về chính điện ...
5 hắc y sợ hãi lui về bóng tối , lo lắng đi tìm tung tích của hoàng phi ..
Mạc Phong Thần nổi trận lôi đình , triệu tập hết binh mã , vệ binh lục soát hết kinh thành ...
Việc này khiến cho cả Mạc quốc chấn động ...
Bất cứ kẻ nào hôm nay gặp nàng , ngay cả kĩ viện , tiệm bạc đều bị lục soát , người thì bị bắt hết về nha môn tra hỏi ..
Mạc Phong Thần thật sự nổi điên , một thân tự mình tìm kiếm nàng , hắn mà biết được kẻ nào dám bắt đi nàng thì sẽ cho ngũ mã phanh thây , chết không có chỗ chôn ..
Nỗi sợ hãi trong lòng càng gia tăng , hắn lao về phía không tìm kiếm nàng ...
Thủ vệ lẫn ẩn vệ tất cả thuộc hạ của hắn đều dốc sức tìm kiếm nàng ..
Rốt cuộc kẻ nào dám cả gan động đến hoàng phi của hắn ....
................................Trong khi đó ............
-" Ả đã tỉnh chưa " - Giọng nói của một nữ tử vang lên ..
-" Đã tỉnh "
Chỉ thấy nữ tử kia , khuôn mặt bị che đi một nửa , đôi môi nhếch lên nụ cười đầy yêu mị ...
Bách Lệ Băng tỉnh lại sau cơn mê man , người nàng thật sự rất đau , tay thì bị trói lại sau lưng , mắt thì bị bịt kín lại ..
-" Mau thả ta ra , các người có thả ta ra không thì bảo "- Bách Lệ Băng tức giận hét lớn ..
-" Ngươi câm miệng lại "- giọng nói của nữ tử kia vang lên ..
-" Ta không câm , ngươi giỏi thì đi mà câm , rốt cuộc ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi bắt ta , thả ta ra , ta mà ra được đảm bảo sẽ chặt đầu ngươi ra trăm mảnh "- Bạch Lệ Băng hét to , dám bắt nàng còn dám tát nàng nữa , nàng mà không vặn cổ ả kia thì nàng không phải người ..
-" Quả là hoàng phi Mạc quốc , rất kiên cường , để xem nàng ta còn kiên cường được đến lúc nào , lôi tiện nữ kia ra đây "- Lời vừa dứt một kẻ xách Tiểu Hằng lên ném xuống đất ..
-" Tiểu thư..tiểu thư "- Tiểu Hằng sợ hãi gọi ..
-" Tiểu Hằng ..ngươi có sao không ?"- Bách Lệ Băng ngỡ ngàng nói , bắt nàng thì bắt sao còn bắt Tiểu Hằng làm chi ?
-" Không sao ..Tiểu thư người .có sao không "- Tiểu Hằng lo sợ nói ..
-" Có vẻ rất là thương yêu nhau đúng không , để xem nào ..!"- Tiếng nói đầy quỷ dị ..
Tiếp đó là tiếng " Chát , chát " cùng với tiếng kêu đau đớn của Tiểu Hằng " AAA..."
Bách Lệ Băng mặt tái nhợt đi một nửa , đôi tay nàng nắm chặt lại , nên nhớ nàng sẽ sẵn sàng giết những kẻ làm tổn thương đến người bên cạnh nàng ..
-" Thế nào.."
-" Ngươi mau dừng tay lại cho ta , kẻ nào còn dám động đến Tiểu Hằng đừng trách ta "- Giọng nói của Bách Lệ Băng bây giờ có thể sánh ngang với hắn ..
-" Còn dám nói được , tiếp tục .."
Lại một tràng tiếng động đau đớn của Tiểu Hằng vang lên , Bách Lệ Băng thực sự vô cùng giận , giận tại sao mình lại không có nội lực để giết sạch đám người này ..
Mạc Phong Thần chàng chết ở chỗ nào rồi hả mà còn chưa đến cứu ta ..
Đột nhiên , một thân ảnh chói mắt xuất hiện ngay cả xuyên qua một lớp vải mà nàng cũng cảm thấy chói lòa ..
-" Ngươi là ai ?"- Nữ tử kia đột ngột hoảng sợ bật dậy nói , các thuộc hạ cũng rút kiếm ra chuẩn bị ..
-" Ta là ai ngươi không cần biết , ta chỉ muốn đến đem người về "- Người kia lắc mình đã đến bên cạnh nàng , đem nàng vác trên lưng rồi vận khinh công bay biến mất ...
-" Đuổi theo "- Lời vừa dứt lại xuất hiện thêm khoảng 10 hắc y nhân giương kiếm ngăn cản ..
Một trận chiến lại nổ ra, người bị sát hại dưới lưỡi kiếm ngày một nhiều , nữ tử kia tức giận lao đi đuổi theo ...
-" Ngươi là ai , tại sao cứu ta , còn Tiểu Hằng "- Bách Lệ Băng trên vai người kia không chút ngọ nguậy , bất mãn hỏi ..
-" Rồi cũng có lúc nàng biết ta là ai , nữ tỳ của ngươi sẽ theo sau !"- Người kia nhàn nhạt mở miệng ..
Bách Lệ Băng có chút bối rối , người này là ai nhưng nàng cảm thấy có chút quen quen ..
Nữ tử kia đuổi đến ..
-" Đưa người cho ta "- Ả rất tức giận , không ngờ có kẻ giải được mật thất đi vào ..
-" Ngươi là gì mà ta phải đưa "- Tay áo phất lên , nữ tử kia bị hất ra xa ..
Kẻ này không tầm thường , võ công quá mức thâm hậu ...
Một màn anh hùng giải cứu mĩ nhân kết thúc ....
Trong khi đó Mạc Phong Thần một bên vẫn đang vô cùng tức giận nổi điên tìm kiếm nàng..
-" Các ngươi mau lục soát hết cho trẫm "- Khí thế ngất trời giữa màn đêm của Mạc Phong Thần ..
Cả kinh thành náo loạn , Mạc Phong Thần lạnh lùng đứng giữa giông gió trời đất đang nổi như hắn cũng đang gầm lên ..
Băng nhi nàng đang ở đâu ?
Bách Lệ Băng được đưa đến một nơi rất chi là yên tĩnh , lòng nàng đang vô cùng bực tức , Mạc Phong Thần chàng đâu rồi hả , có ra đây không thì bảo ! ..
-" Tiểu thư , tiểu thư ..."- Tiểu Hằng lo lắng chạy đến tháo khăn trên mặt nàng ra ..
Thấy được ánh sáng , nàng mừng rỡ mở mắt thì lại thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ ..
-" Đây là đâu ?"- Bách Lệ Băng ngơ ngác hỏi , mắt nhìn xung quanh , ở nơi đây rất xa hoa y như hoàng cung nơi nàng vậy !
-" Đây là Lâm Môn Yến , nàng cứ thoải mái mà ở "- Một giọng nói trầm thấp vang lên , bước ra là một nam nhân mặc y phục vàng rực chói lóa , yêu nghiệt , quả là yêu nghiệt mà...
-" Là ngươi , sao ngươi lại ở đây ?"- Nàng hết sức ngạc nhiên , đây không phải mỗ nam tranh mĩ nhân với nàng đó ư ?
-' Đây là nhà ta tại sao ta không thể ở "- Đôi môi như cánh hoa đào của mĩ nam mở miệng ..
-" Nhà ngươi ..? Rốt cuộc đây là đâu ?"- Nàng hỏi ..
-" Nàng không cần biết cứ sống ở đây là được rồi !"- Mỗ nam mở miệng nói , tỏ ý cương quyết..
Bách Lệ Băng ngạc nhiên rồi mới sững người ..
-" Tại sao ngươi cứu ta "- Nàng tò mò hỏi
-" Ta thích nàng "- Mỗ nam không chút ngại ngùng nói
Nè , có cần nói thẳng đến thế không , nàng có chút ngại ngùng đó !
-" Không được , ta đã có phu quân ở nhà "- Bách Lệ Băng kháng nghị nói
-" Không cần , nàng chỉ cần cứ ở đây là được , tên hoàng thượng kia thì kệ hắn "- Mỗ nam bực tức nói , thứ ta không có kẻ khác cũng đừng hòng mơ tới ..
-" Ta không muốn ở đây ta muốn về hoàng cung , ta muốn Mạc Phong Thần , Mạc Phong Thần lão công của ta "- Nàng hối hận rồi , lần sau nàng không muốn xuất cung nữa ..
Mạc Phong Thần mau đến đây ! Ta thực rất nhớ chàng ! Ách ! mặc dù mới xa nhau nửa ngày !
-" Nàng phải ở đây , nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi chỗ này "- Mỗ nam kia vô cùng tức giận nói rồi định rời đi ..
-" Nè mà ngươi tên gì mới được chứ !"- Chẳng lẽ cứ gọi nè , nè mãi ..
-" Gọi Lâm Kì được rồi " - Mỗ nam kia vẫn bực tức nói rồi rời đi hẳn ..
Bách Lệ Băng khó chịu ngồi xuống , Tiểu Hằng cũng an phận đứng đó nhìn nàng ..
Bằng mọi giá nàng phải thoát ra khỏi chỗ này còn phải tìm ả kia để vặn đầu nữa chứ !
Phong Thần ơi chàng ở chốn nào rồi !
Mạc Phong Thần vẫn đang ở trong kinh thành tìm kiếm nàng ..
Một chiếc phi tiêu xé gió lướt qua hắn , ngay lập tức hắn bắt được , gắn với phi tiêu là một bức thư ..
Chỉ có vài dòng chữ nhưng khiến cho hắn nổi cơn phẫn nộ ..
" Hoàng phi của ngươi đang ở trong tay ta "
Mạc Phong Thần nắm chặt tờ giấy trong tay , tờ giấy tan thành tro bụi bay theo gió ..
Quả nhiên đã xuất hiện còn dám bắt hoàng phi của hắn ..
Được , Băng nhi chờ trẫm , trẫm đến cứu nàng đây !
Thân ảnh cao ngất của hắn rời đi lao về phía rừng đầy âm u kia ..
Ám vệ , ẩn vệ và các thuộc hạ lập tức cũng nhận được tín hiệu lui về bóng tối theo sau ..
Băng nhi nàng hãy chờ trẫm !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.