Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Chương 17:




Từ lúc Bạch Sơ Nguyệt đá cửa ra ngoài, quan hệ của hai người cũng trở nên kỳ lạ hẳn lên. Nguyễn Thư Ý thấy thế cũng rất sốt ruột muốn biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Hắn còn đặc biệt tìm Giác Túc ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng Giác Túc lại nói bản thân cũng không biết, lúc đó Bạch Sơ Nguyệt không cho hắn tới gần.
Rõ ràng là ngồi cùng bàn ăn cơm, cùng nhau du ngoạn nhưng Nguyễn Thư Ý lại nhìn ra được cảm giác xa cách tự nhiên giữa hai người.
Không dám hỏi Bạch Sơ Nguyệt nên hắn lôi Nguyễn Âm sang một bên hỏi: “Em với Hoàng Thượng sao vậy?”
Nguyễn Âm mím môi, chính trong đầu nàng cũng loạn như dây leo, Nguyễn Thư Ý hỏi làm nàng càng bực bội hơn nữa.
“Không có gì đâu, anh đừng hỏi nữa.”
Mà ngày diễn ra lễ hội rượu cũng đã đến, từ giờ dần Trạm Châu đã náo nhiệt hẳn lên, trên đường toàn là người đi đi lại lại, khắp nơi đều mang hương rượu nồng đạm.
Tiếng chuông lớn đầu tiên đã được vang lên, điểm nổi bật của lễ hội rượu đó là việc lựa chọn người đứng đầu.
Dù là người Trạm Châu hay khách đến từ phương xa đều có thể tham gia, người tham gia mang rượu do mình ủ đến, giám khảo sẽ chọn ra ba loại tốt nhất rồi mới nàngng bố người đứng đầu.
Người đứng đầu không chỉ được đến một ngàn lượng bạc mà rượu người đó ủ cũng sẽ được ghi chép lại cho người đời biết.
Khi đám người Nguyễn Âm đến đã có không ít người đến, có người đã trao đổi rượu ngon cho nhau, trước mỗi sạp đều có người đang đưa ra đánh giá.
Trong lòng Nguyễn Thư Ý không yên khi nhìn thấy hai người Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt, hắn cẩn thận dò hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Tách ra đi dạo đi.” Bạch Sơ Nguyệt mở miệng đầy lạnh lùng.
Nguyễn Âm sa sút, sau đó phụ họa theo: “Được.”
Nghe lời này đáy lòng Bạch Sơ Nguyệt càng tức giận hơn, nhưng trên mặt y lại không hiện ra gì, nói tiếp: “Quỷ Túc theo ta đi.”
Nguyễn Thư Ý cười xấu hổ: “Vậy ta với em gái chung một nhóm.”
Bốn người tách ra ở đầu phố, một nhóm đi bên trái, một nhóm đi bên phải, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau.
Nguyễn Âm nhắm mắt, rất nhanh đã đi về phía bên phải của ngã tư đường, muốn mượn cơ hội xoa dịu cảm giác mất mác trong lòng.
Nguyễn Thư Ý đuổi theo, hắn cũng càng chắc chắn một việc: “Giữa em và Bạch Sơ Nguyệt xảy ra chuyện đúng không, có phải do hôm đó uống rượu không vậy.” Thấy Nguyễn Âm không trả lời hắn lại đoán lung tung, “Đừng nói em động tay đánh ngài ấy chứ, ngài ấy chính là…”
Trong lòng Nguyễn Thư Ý càng phiền muộn hơn, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì hắn đã không giao người cho Bạch Sơ Nguyệt rồi.
“Không phải…” Nguyễn Âm trừng mắt liếc hắn, chỉ là chuyện đã xảy ra còn nghiêm trọng hơn chuyện này nhiều.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì!” Nguyễn Thư Ý gãi đầu, bây giờ hắn thật sự rất tò mò.
Nguyễn Âm dừng lại, nàng nhìn Nguyễn Thư Ý: “Em muốn ở một mình, anh đi dạo chỗ khác đi.”
“Được rồi.” Nguyễn Thư Ý lập tức gật đầu, hắn không sợ Nguyễn Âm sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn lại lo với tình hình hiện tại thì người nàng gặp sẽ nguy hiểm.
Trước khi đi, Nguyễn Thư Ý lo lắng dặn dò: “Dùng sức phải cẩn thận, đừng làm tổn thương tính mạng người ta.”
“Biết rồi.” Nguyễn Âm xua tay.
***
Sau khi Nguyễn Thư Ý rời đi, Nguyễn Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng bỏ qua đám đông, đi đến bên hồ yên tĩnh, chuẩn bị thả lỏng tâm trí.
Mới dừng lại không lâu đã có một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“Nàng nương ở một mình không nhàm chán sao?”
Nguyễn Âm cau mày quay lại, bị quấy rầy hiển nhiên không phải chuyện vui, nhưng đáng tiếc nhất chính là người quấy rầy không cho là quấy rầy.
Một chiếc quạt gấp khẽ rung lên, Nguyễn Âm nhớ tới người này, là người hôm đó muốn mời nàng uống rượu, nhưng sau đó không biết gã ta rời đi như thế nào.
“Sao nàng nương lại nhìn tại hạ chằm chằm như thế?” Khóe miệng Diệp Cảnh Hòa co giật, hỏi.
Nguyễn Âm cau mày, lanh lảnh đáp: “Nhìn xem sao mặt ngươi dày thế.”
Nụ cười của Diệp Cảnh Hòa cứng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, “Nàng nương nói đùa.”
“Ta không nói đùa.” Nguyễn Âm nhìn gã một cách nghiêm túc, “Một mình ta ở đây tự nhiên có việc phiền não không muốn bị quấy rầy, mà bây giờ ngươi lại ở đây quấy rầy ta.”
“Nếu nàng nương có việc phiền não cũng có thể nói với tại hạ, có lẽ tại hạ có thể giải đáp phần nào.” Diệp Cảnh Hòa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyễn Âm, ánh mắt đầy hứng thú.
Mặc dù Trạm Châu không nhỏ nhưng lại không có một nữ nhân nào tuyệt sắc như Nguyễn Âm cho nên Diệp Cảnh Hòa rất có hứng thú.
Nắm đấm của Nguyễn Âm giấu trong tay áo, nếu không phải trước khi đi Nguyễn Thư Ý đã dặn dò thì lúc này nàng đã muốn đấm gã rồi.
“Ta và ngươi không quen nhau, mời đi chỗ khác.” Nguyễn Âm nhíu mày, trên mặt là biểu tình mất kiên nhẫn.
Diệp Cảnh Hòa cười nói: “Nếu không quen không bằng làm quen trước, không biết tên nàng nương là gì?”
Thấy da mặt người này dày như vậy, Nguyễn Âm quay người định rời khỏi đây, nhưng không ngờ Diệp Cảnh Hòa lại đi theo nói chuyện phiếm không ngừng.
“Cô nương này, chi bằng làm bạn bè đi.”
Nguyễn Âm bị làm phiền đến đau đầu, nàng dừng lại, giơ nắm đấm lên muốn đánh Diệp Cảnh Hòa, nhưng ai biết có người còn nhanh hơn nàng một bước.
Chỉ nghe thấy một tiếng thình thịch, Diệp Cảnh Hòa đã rơi xuống sông, vội vàng kêu cứu.
“Sơ Nguyệt……” Nguyễn Âm mặc kệ Diệp Cảnh Hòa trong sông mà nhìn chằm chằm vào Bạch Sơ Nguyệt đến ngây người.
Nguyễn Âm rất muốn hỏi rõ ràng họ đi hai hướng khác nhau nhưng sao y lại đến đây.
Không để ý tới Diệp Cảnh Hòa đang giãy dụa trong hồ nước, Bạch Sơ Nguyệt kéo cổ tay Nguyễn Âm đang định rời đi, “Đi theo em!”
“Chờ một chút, tại sao em lại đá gã xuống hồ?” Nguyễn Âm liếc nhìn Diệp Cảnh Hòa đang ở trong hồ.
“Thế nào? Chị thấy có lỗi với gã ta sao? Vừa rồi em thấy gã cứ làm phiền chị!” Bạch Sơ Nguyệt tức giận nghiến răng nói.
Nguyễn Âm bĩu môi: “Không phải, em đá gã xuống hồ rồi thì làm sao chị đánh gã được, chị nhịn lâu lắm rồi đấy nhé.”
Giờ thì hay rồi, ngay cả người nàng cũng không được đánh, quỷ mới biết vừa rồi nàng đã nhịn vất vả thế nào.
Bạch Sơ Nguyệt sững sờ một lúc, chưa bao giờ y nghĩ đến lí do như vậy.
“Vậy để em bảo Quỷ Túc vớt gã lên rồi chị lại đánh gã tiếp?” Bạch Sơ Nguyệt ngập ngừng hỏi.
Nguyễn Âm xoa cằm suy tư: “Cái này nghe hay đấy.”
Diệp Cảnh Hòa trong hồ sắp ói ra máu khi nghe được lời này, gã giãy dụa ở trong hồ hai người đó làm như không thấy, giờ còn muốn vớt gã lên đánh?
Bạch Sơ Nguyệt vỗ tay, Quỷ Túc từ xa bay xuống hồ bế Diệp Cảnh Hòa lên, khi lên bờ thì thản nhiên thả xuống, lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Cảnh Hòa ho khan một tiếng, vừa phun ra mấy ngụm nước liền hét lên: “Các ngươi có biết ta là ai không!”
“Ta không muốn biết.” Nguyễn Âm vừa đánh một cú qua, Diệp Cảnh Hòa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi lập tức ngất đi.
Nàng vỗ vỗ quần áo, cau mày nói: “Cuối cùng cũng yên tĩnh.”
***
Hai người sánh vai nhau đi về phía khu chợ sôi động, cả hai đều ăn ý không nhắc đến chuyện hôm ấy, giấu chuyện đó vào tận đáy lòng.
Bầu không khí trước đó được khôi phục lại, Nguyễn Âm đưa Bạch Sơ Nguyệt đi dạo qua một vài sạp hàng nhỏ, thỉnh thoảng cho y xem vài thứ, còn Bạch Sơ Nguyệt chỉ nhìn nàng cười.
Lúc này, Nguyễn Thư Ý vội vàng chạy tới, nói với Nguyễn Âm với vẻ cầu cứu: “Cứu anh với!”
Nguyễn Âm còn đang giật mình thì đã thấy một cô nương trẻ trung chạy tới cùng một nha hoàn, đôi mắt của cô nương ấy đang nhìn Nguyễn Thư Ý phía sau nàng.
Nàng nhướng mày, có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô nương kia nhìn thấy Nguyễn Âm chắn trước mặt mình liền cau mày hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản ta? Ngươi có quan hệ gì với vị công tử này?”
Hỏi rất nhiều câu, giọng điệu cũng không thân thiện lắm.
Nguyễn Thư Ý vươn cổ bất lực nói: “Nương tử, ta cũng không biết tại sao vị tiểu thư này cứ quấn quít lấy ta, ta đã nói với vị tiểu thư này rằng ta đã có phu nhân nhưng nàng ấy cứ không nghe..”
Những lời này Nguyễn Âm đã nghe rất nhiều lần, cứ mỗi lần có cô nương nào đó đeo bám Nguyễn Thư Ý là hắn lại lấy nàng ra làm lá chắn, nàng vốn đã rất thành thục loại chuyện này, nhưng hôm nay …..
Lông mày của nàng giật giật, ánh mắt hơi hướng về phía Bạch Sơ Nguyệt, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Sơ Nguyệt, trong lòng nàng thầm than không ổn.
Nhưng anh trai Nguyễn Thư Ý của nàng lại đang bị người khác dây dưa không dứt, nàng có trách nhiệm phải cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Tướng công, chúng ta chỉ mới xa nhau một lúc thôi, sao chàng lại chọc một đóa hoa đào rồi.” Nguyên Âm bóp chặt cổ họng, cố hết sức làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn.
Nguyễn Thư Ý sau lưng nàng không khỏi run lên, cũng bị âm thanh này làm buồn nôn. Nguyễn Âm phát hiện ra, tức giận đến mức đưa tay ra nhéo eo hắn đau đến hít khí nhưng lại không dám để lộ ra.
Nghe vậy sắc mặt cô nương kia đột nhiên trở nên khó coi, “Hóa ra ngươi thật sự có nương tử…”
“Đương nhiên là thật, lần này là do nương tử muốn ra ngoài du ngoạn nên ta mới đi cùng nàng.” Nguyễn Thư Ý nói một cách chân thành, thiếu chút nữa ngay cả hắn cũng tin mất.
Nguyễn Âm nắm lấy cánh tay của Nguyễn Thư Ý, cười nhìn cô nương kia: “Vị tiểu thư này có chuyện gì sao?”
Cô nương kia nhìn hai người thật sâu rồi cúi đầu thoáng thất vọng, “Không có.” Người ta tâm đầu ý hợp, sao nàng ấy có thể chen ngang được.
Nhìn thấy cô nương kia không còn dây dưa nữa, Nguyễn Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ta muốn đi dạo phố với tướng công, tiểu thư đừng quấy rầy chàng ấy được không.”
“Đương nhiên rồi.” Cô nương kia gật đầu, “Tửu lâu Vân Trung là do cha ta mở, nếu rảnh có thể đến tửu lâu Vân Trung tìm ta, ta sẽ chiêu đãi các vị.”
“Nhất định rồi.” Trên mặt Nguyễn Âm bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nổi lên sóng gió, nàng không ngờ Nguyễn Thư Ý tùy tiện thu hút hoa đào mà lại thu hút được thiên kim của tửu lâu Vân Trung nổi danh khắp thiên hạ.
Ngay sau khi cô nương kia vừa đi Nguyễn Âm đã buông Nguyễn Thư Ý ra đầy chán ghét, “Sau này đừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài nữa, còn bắt em phải thu dọn cục diện rối rắm cho anh nữa chứ.”
Vẻ mặt Nguyễn Thư Ý cũng suy sụp, “Em nghĩ anh muốn chắc? Đây không phải là vấn đề do khuôn mặt sao.”
“Ra ngoài thì mang khăn che mặt đi.” Khi Nguyễn Âm nói điều này hoàn toàn không nhớ đến mình vừa mới trêu chọc ong bướm, thậm chí còn đấm người ta một cái.
Nguyễn Thư Ý thấy mọi việc đã giải quyết xong cũng không tiếp tục giằng co nữa, hăng hái nói: “Nghe nói sắp thi đấu lôi đài rồi, chúng ta mau qua đó đi.”
Mà từ nãy tới giờ Bạch Sơ Nguyệt vẫn chưa nói gì, Nguyễn Âm vừa bước đi một bước liền quay đầu nhìn y: “Sao còn chưa đi?”
“Âm Âm, vừa rồi em hơi ghen tị với anh Nguyễn.” Bạch Sơ Nguyệt cảm thấy trong lòng có một tia chua xót.
Sắc mặt Nguyễn Âm thay đổi, trong lòng lập tức hoảng hốt, “Đừng hiểu lầm, trước kia chị cũng hay giúp anh ấy, em cũng biết vấn đề là nằm ở khuôn mặt của anh ấy mà. Nếu không thì không này em gặp chuyện như vậy chị cũng sẽ giúp em là được.”
Sương mù trong lòng Bạch Sơ Nguyệt tan biến, khóe môi cong lên, “Chúng ta vốn là phu thê, cũng không xem là giúp đỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.