Hoàng Hậu Quanh Năm Ở Giang Hồ

Chương 2:




Ngay lúc này, người kiêu căng như Khương Minh Tích đang nâng kiếm Trầm Tuyết và vận nội lực khiến ánh kiếm nhấp nháy, hiển nhiên trình độ võ thuật của đối phương cũng rất cao, hai người kẻ đến người đi, đánh đến khi chân trời dâng lên ánh sáng nhạt, cách mặt nạ, trong ánh mắt người kia có chứa mấy phần thưởng thức và thích thú.
Khi tia nắng đầu tiên ở phía chân trời chiếu rọi vào thân kiếm của Khương Minh Tích, lòng y lập tức hò reo khiến y lập tức nhớ đến chính sự.
Y còn phải chạy về hậu cung làm bình hoa nữa.
Nếu còn không về, e rằng Thẩm phu nhân sẽ chạy đến đây mất.
Rõ ràng đối phương cũng không muốn đánh tiếp, hắn tra đao vào vỏ, để lại một mùi hương lành lạnh.
“Ngươi tên gì?” Khương Minh Tích đang nhấc chân định rời khỏi thì nghe thấy người kia hỏi như vậy.
“Ngươi không biết ta?” Khương Minh Tích khó tin nổi.
Thiếu chủ Vô Cương Lâu tinh thông võ học, nổi tiếng khắp giang hồ, nhiều người hâm mộ đến học hỏi, ấy thế mà người trước mắt này lại không biết y?
Người kia lại hỏi: “Ta hẳn nên biết ngươi à?”
Khương Minh Tích kiêu căng đáp: “Bây giờ ngươi xuống đài, tùy tiện bắt một người trên giang hồ hỏi xem Khương Minh Tích là ai, người nào không biết người đó là cháu trai.”
Cháu trai: “…”
Khương Minh Tích khịa hắn xong thì xoay người rời đi, hoàn toàn quên mất là suốt cả đêm nay y chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt.
Vô duyên vô cớ bớt đi mấy phần bướng bỉnh, lại thêm mấy phần linh động.
Lúc Khương Minh Tích trở lại trong cung, trời đã sáng tỏ.
“Tổ tông, ngài đi đâu vậy.” Đỗ Nhiên ôm váy xòe dự lễ đến, vẻ mặt cầu xin, mặc từng món lên người y, thật vất vả mới mặc xong rồi lại bưng son phấn bột nước đến, tiểu thái giám đợi ngoài cửa cung đã gấp đến độ đi đi lại lại.
“Ổn rồi.” Khương Minh Tích liếc nhìn mình trong gương, đứng dậy ra khỏi cung, “Buồn ngủ chết, đi sớm về sớm.”
E là không nhanh được, Đỗ Nhiên nhìn bóng lưng y đi xa, cứ cảm thấy quên gì đó.
Dưới đài của lễ Tế trời, Khương Minh Tích ỉu xìu ngồi trong xe ngựa, nửa tỉnh nửa mê dựa vào bệ cửa sổ xe.
“Cẩu hoàng đế còn chưa đến?” Khương Minh Tích không nhịn được hỏi, “Việc này còn có thể đến trễ?”
“Hình như đến rồi ạ, dường như Thái hậu đang dặn dò vài chuyện.”
Dặn chuyện này dò chuyện kia, mẹ ai cũng thích lải nhải.
“Đến rồi đến rồi.” Đỗ Nhiên bối rối nói, “Cẩu hoàng đến, úi, bệ hạ đến rồi, Thiếu chủ tìm cảm giác trước đi, đừng có hồi hộp, chúng ta nghiêm chỉnh tí, tạm thời ta giữ Trầm Tuyết cho ngài, ít nhất chúng ta phải giữ được mặt mũi biết chưa.”
“Ngươi nhiều chuyện quá.” Khương Minh Tích khinh thường đáp.
Đỗ Nhiên: “…”
Khương Minh Tích: “?”
Đỗ Nhiên: “Thiếu chủ, giọng của ngài…”
Khương Minh Tích: “…” À hiểu rồi, toi đời, quên uống nước thuốc đổi giọng.
Khương Minh Tích nhìn chằm chằm vào kiếm Trầm Tuyết, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ diệt khẩu còn kịp không?”
Một lát sau, màn kiệu Phượng Nghi bị đẩy ra, lần đầu tiên Cửu Ngũ Chí Tôn đế vương trông thấy dáng vẻ của mỹ nhân trong kiệu, hắn hơi sửng sốt.
Tối hôm qua ngủ không ngon, chắc xấu chết người ta rồi, Khương Minh Tích thầm lạnh lùng mắng đối phương hạn hẹp.
Khương Minh Tích không quan tâm hắn nữa, vừa tùy tiện để đối phương nắm tay đỡ mình xuống xe ngựa vừa nghĩ đến lời mà Đỗ Nhiên mới nói.
Đỗ Nhiên: “Nhập gia tùy tục, diệt khẩu là không được, mọi người đều biết Hoàng đế không có tình cảm với Hoàng hậu, lát nữa hắn hỏi gì ngài cứ gật đầu hoặc mỉm cười là được, biết chưa?”
“Biết.” Khương Minh Tích đập bàn, vì chưa kịp thu lại nội lực nên cái bàn đã bị đập thành gỗ vụn.
“Ngươi tên Khương Ngưng Hi?” Hoàng đế nhìn gương mặt tươi đẹp xuất trần trước mắt, tìm đến một cái tên trong trí nhớ.
Câu hỏi này y biết, dựa theo chỉ thị của Đỗ Nhiên, mỉm cười gật đầu, tự nhiên hào phóng, dáng vẻ đoan trang, Thái hậu cách đó không xa cũng nở nụ cười hiền hậu.
Hoàng đế lại hỏi: “Khương Minh Tích là đường ca của ngươi à?”
Câu hỏi này y cũng biết, tiếp tục mỉm cười gật đầu, chỉ là không biết sao đối phương lại quan tâm y thế, cẩu hoàng đế cũng rất nhiều chuyện.
Cả đoạn đường sau đó không ai nói chuyện nữa, đợi đến khi hai người đứng trên đài tế trời, cúng bái xong trời đất thì đã hết buổi trưa.
“Ta là Thương Khanh Vũ.” Đối phương nói.
Khương Minh Tích mỉm cười gật đầu, ánh mắt trong suốt, thầm nghĩ rằng ta chả quan tâm ngươi tên gì, mau để ta về ngủ đi.
Thanh Khương Vũ hài lòng gật đầu, nhìn người trước mắt có gương mặt y hệt Khương Minh Tích, hỏi: “Ca của ngươi thích gì?”
Khương Minh Tích: “???” Câu hỏi này y không biết!
Ngươi hỏi ta thích gì, ta thích đánh bể đầu chó của ngươi, trả lời như vậy ổn thỏa chưa.
Không ổn, Thẩm phu nhân thích sĩ diện sẽ đánh chết y trước. Khương Minh Tích đành nén giận, y lập tức đẩy Thanh Khương Vũ ra rồi giành đường đi, lại quên mất mình đang mặc váy xòe.
Thanh Khương Vũ nhìn vẻ mặt mỹ nhân thay đổi liên tục, khóe miệng treo nụ cười u ám.
Sau đó, mỹ nhân giành đường chạy trốn lại lăn xuống từ đài cao.
Thái hậu há mồm trợn mắt, Đỗ Nhiên trợn mắt há mồm, Thương Khanh Vũ ngẩn người, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, lập tức đuổi kịp ôm lấy eo Khương Minh Tích.
Khương Minh Tích cảm thấy rằng mình tung hoành giang hồ nhiều năm cũng chưa bao giờ ngốc đến vậy, lúc này y đang dùng một tư thế hết sức vặn vẹo dựa vào ngực đối phương, dân chúng đứng dưới đài vây xem lễ thổn thức một tiếng sau đó yên lặng ăn dưa.
Khương Minh Tích cảm thấy rằng mình tung hoành giang hồ nhiều năm cũng chưa bao giờ chuyên nghiệp đến vậy, trước khi ngã xuống đã kịp che kín miệng của mình để tránh hết mọi thứ tiếng có thể phát ra, thành công bảo vệ danh dự của Vô Cương Lâu.
Khương Minh Tích còn tự chê bản thân, y nghĩ giờ phút này chắc mình thảm lắm, đến mức y chẳng để ý để mà ngửi thấy được chút mùi hương lành lạnh quen thuộc.
Và cũng chẳng biết lúc này, bộ dáng của mình rơi vào mắt người khác sẽ trở thành thế nào.
Thương Khanh Vũ khẽ nhíu mày, như suy nghĩ điều gì.
“Đi, cuốn gói bỏ đi, làm xong vụ này không bao giờ làm nữa đâu.” Trong cung, sau khi ngủ gật một lát thì Khương Minh Tích đã cảm thấy mình tỉnh táo hơn không ít, lập tức thay quần áo của Thiếu chủ Vô Cương Lâu, vác theo Trầm Tuyết, buông lời định đi tìm cháu trai nào đó lên đài luận kiếm đại chiến ba trăm hiệp.
Đỗ Nhiên còn tưởng rằng: “Phu nhân nói, sau khi buổi lễ xong xuôi, nếu trong cung không có chuyện gì thì Thiếu chủ có thể về.”
“Có thể có chuyện gì, ta đoán chừng Hoàng đế cũng không bao giờ muốn thấy vị Hoàng hậu khiến hắn mất thể diện này.” Khương Minh Tích không đợi nổi nữa mà mở cửa sổ ở sau điện, trăng vừa lên, thích hợp chạy trốn.
Khương Minh Tich vừa đạp lên bệ cửa sổ, đang định vận khinh công khiến đám quạ đen trên cây trong viện sợ hãi bay đi, y và Đỗ Nhiên đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, trực giác của người trong giang hồ cho biết sắp có chuyện không may xảy ra, sau đó chỉ nghe thấy công công trực đêm ngoài điện căng cổ họng hô một câu…
“Hoàng thượng lật thẻ của Hoàng hậu.”
“Đêm nay mời Hoàng hậu nương nương thị tẩm.”
Giọng nói bén nhọn kéo dài quanh quẩn giữa thâm cung trong màn đêm tối.
“Hoàng hậu nương nương thị tẩm.”
“Nương nương thị tẩm.”
“Thị tẩm.”
“Tẩm*…”
(*) ngủ, thị tẩm = hầu ngủ.
Đỗ Nhiên: “?”
Khương Minh Tích vác kiếm Trầm Tuyết, một chân đạp lên bệ cửa sổ còn đầu thì nhào về phía hậu viên: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.