Khương Minh Tích hiểu sâu sắc rằng không bỏ con tép sẽ không bắt được con tôm, cuối cùng y cũng dựa theo kịch bản của Đỗ Nhiên và cũng được như ý nguyện. Dưới sự chỉ dẫn của cô nương ở Trầm Ương Viên, y đi vào trong phía vườn hoa, trước khi đi còn giao lưu ánh mắt với Đỗ Nhiên một phen.
“Thiếu chủ, ngài cứ yên tâm đi đi.” Đỗ Nhiên liều mạng nháy mắt, “Trầm Tuyết ở chỗ của ta, ngài xem tình hình rồi phát tín hiệu nha.”
“Giấu kỹ tí.” Khương Minh Tích ra hiệu, “Ta ra ám hiệu thì ngươi ném vào, ném vững chút.”
Bước chân của cô nương dẫn đường hơi không tình nguyện, thậm chí đôi tay giấu trong tay áo cũng hơi run rẩy.
Khương Minh Tích dịu dàng nói: “Đừng sợ ta, ta sẽ không tổn thương cô.”
Cô nương lên tiếng trả lời, sau đó còn nhìn về phía Khương Minh Tích với ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nơi sâu thẳm lại giấu mấy phần đồng tình.
Nhưng Khương Minh Tích cũng không phát hiện,
“Ở đây à?” Hai người dừng lại trước một cửa phòng trong vườn hoa, Khương Minh Tích hỏi.
“Vâng.” Cô nương kia cụp mắt rồi nói với y, “Đồ vật đều chuẩn bị xong xuôi, đại nhân có dặn, bảo ngươi gọi ngài là bệ hạ.”
Khương Minh Tích: “Ồ ôi, Đới môn chủ tình thú thế à?” Rất hay, y thích.
Cô nương: “…” Ừm, lát nữa càng tình thú.
Khương Minh Tích đẩy cửa vào, ấy thế mà trong phòng chẳng thắp đèn, chỉ có một ngọn nến nhỏ lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, trong không khí có một mùi hương ngòn ngọt, xem ra là một kẻ biết chơi lắm.
Được thôi, điều chỉnh dáng đi, nở nụ cười, bắt đầu hành sự.
Khương Minh Tích càng cười thì lại càng biến thái, y mượn ánh sáng nhạt của nến đỏ mới loáng thoáng thấy được thân ảnh cạnh bên giường.
Bước đầu tiên, sắc dụ. Bước thứ hai, phát tín hiệu cho Đỗ Nhiên ngoài cửa sổ để gã giúp đỡ rồi nhận lấy kiếm Trầm Tuyết, lưu loát thành công. Bước thứ ba, kết thúc công việc và về nhà.
“Bệ hạ?”
Đối phương không trả lời nên Khương Minh Tích lại kêu một tiếng, sau đó bỗng nhiên cảm thấy có hơi thở nguy hiểm thế là y lùi về sau một bước, tiếp đó y bị một mảnh lụa đỏ lạnh lẽo bịt kín ánh mắt, y vừa định kêu Đỗ Nhiên thì người kia đã nhanh tay hơn bưng kín miệng của y lại, khóa cửa được cài lên và cửa phòng thì bị khóa trái.
Trong tay áo của đối phương quanh quẩn một mùi hương lành lạnh quen thuộc.
Y không vùng vẫy được lại cảm giác được đối phương từ từ đến gần, áp sát vào tai y nói: “Bắt được em rồi, vị Hoàng hậu phá hư chín cửa cung của ta.”
Hình như có gì đó không đúng lắm.
Mẹ ơi, người này là sao.
Đới Dự Đới Môn chủ đâu, đối tượng nhiệm vụ trắng trắng tròn tròn tươi non ngon nghẻ xốp giòn đã rửa sạch cổ đợi làm thịt đâu.
“…” Lúc nghe được đối phương lên tiếng, Khương Minh Tích càng cố sức giãy giụa, bình lọ trên bàn rơi ào ào xuống đất.
“Nhìn thấy ta em rất thất vọng à?” Thương Khanh Vũ bắt lấy hai cánh tay đang quơ lung tung của Khương Minh Tích lại, nói tiếp, “Nếu như ta không đến thì Hoàng hậu định làm gì đây, đáng tiếc là Đới Dự chả phải kẻ ngu, đến mức này còn không biết có người muốn giết mình à, gã ta đã sớm mang theo bốn vạn lượng hoàng kim của em chạy mất rồi, còn chả dám về Lạc Tùng Môn cơ.”
Trong lòng Khương Minh Tích chua chát, xém chút nữa rơi lệ: “Đó là tiền tiêu vặt cho sáu tháng cuối năm của ta…” Y muốn làm thịt thằng nhãi Đới Dự khiến người ta thất vọng kia.
“Lâu chủ và Thẩm phu nhân đã đuổi theo giết Đới Dự rồi.” Thương Khanh Vũ không nỡ nhìn Khương Minh Tích tủi thân.
Khương Minh Tích thốt lên: “À, thế thì còn được..” Được cái rắm, đôi cha mẹ không đáng tin cứ đuổi theo người đi mà bỏ lại đứa con trai rẻ mạt này ở đây để người ta đùa giỡn như vậy.
Nếu như nói cha mẹ y là một cuốn thoại bản võ hiệp khiến giang hồ dậy sóng thì y chính là…
Y tủi thân.
Mắt không thể nhìn thấy, Khương Minh Tích luôn cho rằng tư thế hiện giờ của hai người rất mập mờ.
Y mất tự nhiên, cử động một chút: “Ta và ngươi không quen, ngươi có thể thả ta ra trước không?”
“Ta và em không quen?” Thương Khanh Vũ hỏi lại, “Vậy hai ngày trước ai đã nói với ta mình có quỳ thủy nên không tiện thị tẩm hả?”
Khương Minh Tích hóa đá.
Thương Khanh Vũ không chịu buông tha: “Thân thể Ngưng Hi không khỏe, sao còn ra giang hồ chạy loạn thế này?”
Khương Minh Tích cả giận nói: “Ta có thế không chẳng lẽ trong lòng ta không biết à?”
Khương Minh Tích phẫn nộ tránh thoát gông cùm xiềng xích của Thương Khanh Vũ, cuối cùng Đỗ Nhiên đứng ngoài cửa sổ đợi cũng nghe được tiếng Thiếu chủ nhà mình, dưới sự hưng phấn này gã đã dùng một trăm hai mươi phần trăm nội lực ném kiếm Trầm Tuyết bay vào, Thương Khanh Vũ nhanh nhẹn phản ứng lại nên chuôi kiếm đập vào lưng Khương Minh Tích.
Khương Minh Tích hét lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống giường.
“Đỗ Nhiên, ngươi tiêu rồi.” Khương Minh Tích vừa nắn eo vừa gầm thét.
Từ lúc bắt đầu, lựa chọn tin Đỗ Nhiên đã là một sai lầm to lớn.
Đỗ Nhiên thò đầu vào cửa sổ dò xét tình hình trong sự nơm nớp lo sợ, nhờ ánh trăng và ánh nến, gã thấy rõ người đứng thẳng trong phòng: “Ngài là Các chủ Vấn Kiếm Các ư?”
“Vấn Kiếm Các?” Khương Minh Tích giật lụa đỏ che mắt mình ra, “Tại sao lại là ngươi!”
Ấy vậy mà kẻ địch mà y gặp phải trên đài luận kiếm lại là Các chủ Vấn Kiếm Các, người có kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ, thì ra đêm đó hắn dùng đao đánh một trận với y cũng như đang trêu mèo mà thôi.
Các chủ Vấn Kiếm Các aka cẩu hoàng đế aka Thương Khanh Vũ aka kẻ thù không đội trời chung, như vậy thì xuất hiện vấn đề, kẻ thù biết rõ không có Khương Ngưng Hi chỉ có Khương Minh Tích thôi.
Bên này đầu óc Khương Minh Tích đã bị chó tha ăn, bên kia dưới ánh mắt dữ dằn của Thương Khanh Vũ, Đỗ Nhiên phát huy khác xa ngày thường, gã nhanh chóng phân rõ mối quan hệ phức tạp của các nhân vật trong chuyện này.
“Các chủ, ngài cứ tự nhiên nha.” Đỗ Nhiên phát huy bản tính nịnh hót của mình vô cùng nhuần nhuyễn, bước đi rất kiên định, gã cũng không thèm liếc mắt nhìn Khương Minh Tích chút nào, thậm chí trước khi đi còn giúp đóng cửa sổ lại.
Khương Minh Tích: “…” Ngươi quay lại mau, ngươi sao vậy hả tiểu lão đệ.
“Vậy.” Khương Minh Tích dời ánh mắt, “Nếu bệ hạ không có việc gì thì ta đi trước nhé?”
Nói nhiều thì sẽ lỡ lời mất.
Giờ chẳng biết áo lót mình đã rớt mấy lớp, tốt nhất là nói ít thôi.
Đợi một chút.
Tại sao y đã giữ miệng kín như bưng mà đối phương còn trực tiếp dùng tay mình tìm đáp án vậy.
Thương Khanh Vũ nhìn từ trên cao xuống rồi nhìn Khương Minh Tích đang vùi trong đệm chăn, hắn gỡ chiếc mặt nạ bạc trên mặt mình xuống, cong khóe miệng rồi lại giật tấm lụa đỏ mỏng trước người y ra.
“Ngươi làm gì đó?” Khương Minh Tích hoảng sợ nói, y giãy giụa thì lại bị đối phương túm về lại trên giường.
Toi rồi, đánh không lại.
“Muốn tự tay xác nhận một chuyện,” Cảm giác được xúc cảm bằng phẳng đến từ ngực đối phương, ý cười giữa chân mày Thương Khanh Vũ càng sâu, hắn thò tay vào trong vạt áo của Khương Minh Tích và trượt đi xuống, cho đến khi chạm vào đồ vật mà phái nữ không thể nào có ở giữa hai chân y.
Sau khi cảm nhận được rằng dường như đối phương còn chưa thấy đủ mà bóp lấy tiểu Minh Tích, Khương Minh Tích hét lên một tiếng, dùng cả tay chân nhào xuống giường, y không để ý rằng nếu giờ mình nhảy xuống thì váy đỏ đang treo lỏng lẻo trên người sẽ tuột hết.
Khương Minh Tích lại hét thảm một tiếng.
Vừa rồi Khương Minh Tích làm rớt bể cả một bàn đầy bình lọ, chất lỏng trơn ướt chảy đầy đất nên khi y nhảy xuống giường thì bị trượt chân té ngã.
Thương Khanh Vũ: “…”
Đỗ Nhiên đứng trên đầu tường Trầm Ương Viên cách đó không xe nghe tiếng kêu thảm thiết của Thiếu chủ, gã càng thêm cảm thấy rằng Các chủ Vấn Kiếm Các sâu không lường được.
Một lát sau, Thương Khanh Vũ đòi nợ không có kết quả nên dùng áo ngoài quấn lấy Khương Minh Tích rồi ôm y ra ngoài.
“Thiếu chủ, ngài vẫn ổn chứ Thiếu chủ.” Đỗ Nhiên đuổi kịp bước chân của Thương Khanh Vũ, hết sức quan tâm hỏi han Thiếu chủ nhà mình.
Đỗ Nhiên: “Thiếu chủ, ngài đau chỗ nào vậy?”
Đỗ Nhiên: “Thiếu chủ, ngài đau thì đừng cố nhịn, ai lần đầu cũng thế cả, sau này sẽ hết đau thôi, ngoan nào.”
Đỗ Nhiên: “Thiếu chủ ngài nói một câu đi Thiếu chủ, không sao hết, sớm muộn gì cũng xảy ra, Thiếu chủ cười một cái.”
“Câm miệng! Ngươi nói nhiều thế hả?” Khương Minh Tích cố nén đau chân, đỏ mắt, cả giận nói.
Đỗ Nhiên: “…”