Đỗ Nhiên cảm thấy rằng Khương Minh Tích trước và sau khi thành thân chả có gì khác biệt.
Nếu muốn đề cập đến điểm khác, có lẽ chính là…
Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ xong, suốt cả tuần sau đó Khương Minh Tích sẽ chẳng có tinh thần gì, y cứ vùi mình trong Vấn Kiếm Các mà không chịu ra ngoài, ngay cả mở miệng nói cũng hết sức miễn cưỡng.
Đến mức mỗi lần chạy ra khỏi Vấn Kiếm Các, Khương Minh Tích đều y như chó hoang thoát khỏi dây cương, kéo gã chạy hết giang hồ.
Có điều đến cuối năm, Khương Minh Tích đột nhiên thông suốt.
“Đỗ Nhiên, dẫn ta đi chợ mua thức ăn, ta muốn đích thân xuống bếp vào đêm giao thừa.” Khương Minh Tích cầm lấy bản kế hoạch đêm giao thừa của bản thân và nói.
Đỗ Nhiên nhìn Khương Minh Tích ngày càng hiểu chuyện, cảm thán không thôi.
Ừm, ngày càng hiểu chuyện.
Bước đầu tiên, mua thức ăn.
Tại phiên chợ ở ngoại ô kinh thành, Khương tiểu Thiếu chủ quần áo lụa là dừng ở trước sạp trái cây ngẩng người.
“Đây là cái gì?” Khương Minh Tích hỏi.
Người bán hàng vội đáp: “Bẩm Thiếu gia, đây là củ cải ạ.”
“Đỗ Nhiên, củ cải mọc trên cây hay dưới đất?” Khương Minh Tích hỏi.
Đỗ Nhiên: “… Trên cây đó, ngài có thường thức không vậy.”
Người bán hàng tái mặt.
Bước thứ hai, nấu ăn.
Gần đến giao thừa, ngày nào Thương Khanh Vũ cũng đi tìm Khương Minh Tích ở khắp cung, lúc đi ngang Ngự Thiện Phòng sẽ nghe được một vài tiếng động không giống ngày thường.
Hắn từ xa xa nhìn vào Ngự Thiện Phòng, Khương Minh Tích đang túm đầu của một con gà sống ấn vào trong nồi nước.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của gà còn có tiếng gọi tha thiết của Đỗ Nhiên: “Thiếu chủ, ngài thả ra, ngài đang làm gì vậy chứ!”
“Hầm gà.” Khương Minh Tích nghiêm túc nói, “Ăn gì bổ nấy*.”
(*) tạm hiểu ăn gà bổ ciu (kê)
“Ngài cứ hầm như vậy ư?” Đỗ Nhiên lệ nóng doanh tròng: “Là ta có lỗi với ngài, thân là bạn chí cốt của ngài, lúc trước ta không nên để ngài gả cho hắn, đây là trên giường bị uất ức bao nhiêu mới nghĩ đến chuyện dùng đồ ăn trả thù chứ…”
“Ngươi câm miệng, ngươi là óc chó à?” Khương Minh Tích không kiên nhẫn: “Thật sự ta chỉ muốn hầm gà, đừng có mà chỉ chỉ trỏ trỏ, Thương Khanh Vũ sẽ thích thôi.”
Cung nhân đứng bên cạnh đều luống cuống tay chân nhưng lại sợ tính tình của Khương tiểu Thiếu chủ nên không dám nhiều lời.
Thương Khanh Vũ đứng ngoài cửa: “…” Năm nay không muốn ở nhà ăn tết lắm.
Bước thứ ba, ăn Tết.
Giao thừa đã đến, cả kinh thành đắm chìm trong bầu không khí vui sướng tưng bừng nhưng trong cung lại có chút đình trệ.
Trước khi ăn cơm, Thẩm phu nhân tìm một lý do bỏ ra ngoài, đồng thời còn tiện tay dẫn theo Lâu chủ Vô Cương Lâu – người đã sớm nôn nóng bất an, vẻ mặt hoảng hốt.
Thái hậu cũng tinh mắt, tìm cớ ra ngoài hóng gió rồi cũng không về nữa.
Toàn bộ đại điện chỉ còn lại hai người là Khương Minh Tích và Thương Khanh Vũ.
Đỗ Nhiên thì trước đó một ngày đã hưởng qua canh gà do Khương Minh Tích tự làm, có lẽ năm nay không qua nổi giao thừa.
Thương Khanh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua canh trong chén, yên lặng thật lâu.
Bề ngoài cũng không tệ, trong canh còn có mấy sợ lông gà xinh đẹp tung bay.
“Minh Tích.” Thương Khanh Vũ nói, “Em có cảm thấy canh gà này không quá giống với ngày thường chúng ta hay uống không.”
“Ngươi cảm giác được ư!” Khương Minh Tích kinh ngạc vui mừng, “Bổn Thiếu chủ tự mình làm, đương nhiên không giống.”
Thương Khanh Vũ: “…” Được thôi, đợi giao thừa đi qua, ngày mai lại tính sổ.
Nhưng mà sang hôm sau Thương Khanh Vũ cũng không thể xử Khương Minh Tích vì y uống canh gà do chính mình làm, sau đó bị bệnh và nằm trên giường một tuần, phát huy bản chất Thiếu chủ vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cái bát này của ngươi có cái nào lớn hơn chút không, cái này lung linh quá, không, không muốn cái đó, cái đó quá lớn, có cái nào nhỏ hơn chút là được, trông tinh xảo tí, trong cung nghèo đến nỗi không có chén à!”
“Cái thìa này, có thể đổi màu khác không, ta muốn loại màu đen rực rỡ, có được không.”
“Mùi thuốc này không đúng lắm, muốn ngọt một tí rồi lại đắng một tí, cái này quá đắng, mang đi đi.”
Thương Khanh Vũ cắn răng làm theo.
Suốt một tuần này, trên đài luận kiếm, người bị Các chủ Vấn Kiếm các đánh bị thương nhiều vô số kể.
Một tuần sau, Thương Khanh Vũ đặt Khương Minh Tích trên giường lớn ở tẩm cung, thành công đòi hết cả vốn lẫn lời.
Cũng như thế, gián tiếp đạt được mục đích ăn gì bổ nấy.