Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Chương 103: Nam nhân mặc thanh sam




Ngay tại thời điểm nàng trù trừ không biết làm thế nào cho phải, trong đám người bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo. “Ta có thể chứng minh vị cô nương này không có đánh đổ son của Vương bà.” Câu nói này ở trong đám người thanh âm ồn ào có vẻ như là hạc trong bầy gà. Mọi người nhất thời liền ngừng lại. Liền ngay cả Tô Tiểu Tiểu cũng là sửng sốt một chút, nàng hướng tới nơi phát ra tiếng nói nhìn lại. Là một người nam nhân. Một cái nam nhân mặc thanh sam. Hắn đội một cái khăn màu xanh đen, cầm trên tay một cái chiết phiến (cái quạt đó), có vẻ phong độ, ngọc thụ lâm phong. Là một nam nhân có dáng vẻ thư sinh Mọi người thực tự giác làm một con đường cho hắn đi qua Nam tử mặc thanh sam mang dáng vẻ thư sinh chậm rãi đi ra, sau đó đứng bên người Tô Tiểu Tiểu, trong mắt lóe ý cười, nhìn Tô Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt trở về trên người Vương bà. “Mới vừa rồi ta ở ngay sạp hàng bên cạnh chọn lựa ngọc bội, trùng hợp nghe cuộc nói chuyện của Vương bà cùng vị cô nương này. Vương bà nói vị cô nương này dùng son, cô nương không thừa nhận, xoay người bỏ đi, mà vị Vương bà này giận quá, liền thuận tay đem son ở cửa hàng mình đổ xuống. Sau đó liền hô to kêu to khiến ọi người chú ý, chuyện tiếp theo đã xảy ra, mọi người cũng thấy được. Nếu mọi người không tin lời của tối, lão bản sạp cách vách cũng có thể chứng minh.” Một người lão nhân cũng theo đám người đứng dậy. Mang theo rõ ràng khẩu âm địa phương nói: “Đúng nha đúng nha. Này Vương bà chắc là hỏng rồi, nàng yêu nhất khi dễ tiểu cô nương như vậy.” Lời này vừa ra, mọi người nhất thời đều tin không nghi ngờ. Trong kinh thành, tối có thể tin đó là thư sinh, hơn nữa, nay lão bá đều mở miệng, còn có cái gì là không thể tin đâu? “Thật không biết xấu hổ đâu.” “Mau chút đi thôi.” “Chính là chính là, như thế nào có thể oan uổng người ta một tiểu cô nương đâu.” “Chậc chậc, Vương bà ngươi nhưng đừng cậy già lên mặt.” …… …… Vương bà thấy thế, nhất thời hé ra khuôn mặt đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, sau đó thu thập đồ đạc ở quán của mình, nhanh chóng ly khai nơi này. Đám người vây quanh, cũng dần dần tan. Tô Tiểu Tiểu chính chính sắc, thế này mới đối với vị công tử bên người cảm tạ nói: “Đa tạ vị công tử này tương trợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.