Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Chương 14: Hoàng hậu xử nữ




Thái Hậu sẽ lải nhải không ngừng ở bên tai con dâu như thế này sao được, phế nó đi, phế nó đi……Hoàng hậu sẽ vênh váo tự đắc tuyên bố rằng: phế ta đi ,phế ta đi……Cái chữ “phế” này……Hiện tại làm cũng hơi chút khó khăn.Không chỉ nói đến ý chỉ của tiên đế, mà là hiện nay hắn cũng hiểu được hoàng hậu này rất thú vị.Hắn thật sự không nghĩ sẽ phế.Thượng Quan Mặc thở dài ở trong lòng.Làm nam nhân khó…… Làm hoàng đế càng khó…… Làm hoàng đế hai mặt khó lại càng thêm khó.Hắn giương mắt nhìn nhìn Tố Vân cùng Ế Vân.Sau đó nói: “Các ngươi lui ra đi.”Tố Vân rất do dự.Ế Vân thì chần chờ.Trong lòng có một sự dự báo rất mãnh liệt……Chuyện này thực là không ổn.Tuy rằng hoàng đế ở cùng hoàng hậu là một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn…… Thế nhưng mà hiện nay nương nương nhà các nàng đối với hoàng đế bệ hạ vô cùng chán ghét, lại còn hoàng đế bệ hạ đối với nương nương nhà các nàng thái độ khó hiểu…… Để cho hai người bọn họ ở cùng một nơi quả thực là một chuyện rất nguy hiểm.Vì thế, Tố Vân cùng Ế Vân đồng thanh kêu lên: “Bệ hạ, nương nương đã từng phân phó là lúc người say rượu chúng nô tỳ phải hầu hạ ở bên người.”Cho nên……Không phải các nàng không muốn rời đi, mà là hoàng hậu nương nương không chịu nha……Dù sao rời đi là chết, không đi cũng là chết.Rời đi xong, ngày hôm sau hoàng hậu nương nương sẽ oán hận các nàng cho đến chết……Không đi, chính là biểu hiện kháng chỉ!Nếu thế nào cũng chết như vậy thì các nàng muốn chết ở Phượng Khôn Cung!“Hừm?” Hoàng đế rất khí thế nhíu mày, này một tiếng “Hừm” Có thể nói bao hàm cực hạn uy nghiêm.Cho nên, Tố Vân cùng Ế Vân không có khí phách đem hoàng hậu nương nương đang say mèm mồm vẫn còn lẩm nhẩm “cử đầu vọng minh nguyệt…” nhét vào lòng hoàng đế bệ hạ.“Nô tỳ xin cáo lui trước……”Dứt lời xong liền nhanh chân biến đi ra ngoài.Nương nương, ngài tự mình cầu phúc đi nha……Thượng Quan Mặc không khỏi bật cười.Này Cung nữ Phượng Khôn Cung tính tình cũng quả thật là rất thú vị, không biết có phải là ở cùng với hoàng hậu lâu ngày sinh ra ngốc nghếch không.Giờ này khắc này, trong điện Phượng Khôn Cung chỉ còn lại hai người Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Mặc.Rất an tĩnh, rất an tĩnh.Bầu không khi chung quanh cũng thật là yên tĩnh.Thượng Quan Mặc nghe mùi rượu thoảng bay, trong lòng dâng lên xao động.Kỳ thật là hắn cũng không hiểu được.Vì cái gì sau khi hoàn tất công việc xong, việc thứ nhất hắn làm dĩ nhiên lại là chạy đến cung điện Phượng Khôn Cung?Hắn cũng không hiểu được tại sao một đống mỹ nhân nhu thuận nghe nhất nhất nghe lời hắn không gặp mà hết lần này đến lần khác đến gặp đàn bà tinh quái và chanh chua!Đúng, đồ đàn bà chanh chua! (bát phụ: đàn bà chanh chua đanh đá)Lúc trước bị hoàng hậu đá một đá làm hắn phải nghỉ ngơi mất mấy ngày……Những ngày không thể sinh hoạt vợ chồng, quả thực thống khổ vô cùng.Cho nên hôm nay hắn ngoài việc muốn gặp đanh đá hoàng hậu ra còn muốn thuận tiện ooxx một phen……Nếu như nói hắn nhớ không lầm thì hắn còn chưa từng cùng hoàng hậu ooxx.Nghĩ như vậy, hoàng đế Thượng Quan Mặc thực hưng phấn.Nam nhân đối xử nữ luôn luôn có một loại cố chấp hứng thú .Mà Thượng Quan Mặc lại càng là loại người có hứng thú này.Trong hoàng cung nữ nhân rất nhiều.Xử nữ cũng không thiếu.Nhưng đây là xử nữ hoàng hậu, hai cái từ này cùng tổ hợp lại một chỗ lại là làm cho hắn sinh ra kiều diễm mơ màng.Thượng Quan Mặc thấy người bắt đầu khẩn cấp.Hắn ôm ngang Tô Tiểu Tiểu đang say rượu mơ mơ màng màng, bước chân nam tử thật dài hướng tẩm cung đi đến.Trong cung nữ nhân xác thực rất nhiều, hắn cũng từng cùng rất nhiều cái nữ nhân ooxx. Cùng Hoàng quý phi ooxx, trên giường Hoàng quý phi giống như là một con cá chết, động tác rất có nề nếp, ngay cả tiếng rên cũng không biết làm, việc này thực làm hoàng đế dục hỏa đầy người khó mà phát tiết.Mà Vân Quý nhân lúc trên giường tuy nói là không phải không thú vị, nhưng là tổng quát vẫn cảm thấy thiếu điểm ở mặt tình cảm. Vân Chiêu Nghi đối với việc giường chiếu vẫn còn ngượng ngùng như thế lại khiến cho hắn yêu thương. Mà đôi tỷ muội này sở dĩ được sủng ái ngoài trừ ngoại hình bên ngoài còn có yếu tố chính là hai chữ “Mới mẻ”.Hai tỷ muội này cùng hầu hạ một lượt trên giường với hắn.Cái loại cực khoái muốn lên tiên muốn xuống địa ngục này thực đã làm hắn mở rộng tầm nhìn.Cái này còn gọi là 3P.Trân phi ở trên giường rất hiểu ý, biết hùa theo hứng thú của hắn, nữ nhân này thế nhưng rất kỳ lạ, hắn cảm thấy có thể quên đi nàng, nhưng mà cuối cùng vẫn quên không được, cứ như vậy cho đến hôm nay Trân phi mới có địa vị như vậy.Cái gọi là hậu cung tam cung lục viện bảy mươi hai phi của Hoàng đế, trên thực tế cũng không nhiều như vậy.Hoàng đế cũng là người.Là người thì sẽ có nhu cầu sinh lý, nhưng mà sinh lý đòi hỏi thì đó chính là sinh lý cần……Thượng Quan Mặc cũng là nam nhân bình thường.Hắn cũng không trọng dục.Cho nên hậu cung nữ nhân tuy nhiều, nhưng hắn chân chính lâm hạnh thì cũng không nhiều, mà lâm hạnh có sắc phong thì lại càng ít người.Vì thế, Trường Nhạc vương triều hoàng đế bệ hạ có nhiều phi tử như vậy.Mà trong đám phi tử này, hoàng đế thích nhất là Thục phi.Thục phi đến từ dân gian.Dân gian nữ tử thực nóng bỏng.Công phu trên giường của Thục phi làm cho hắn mở rộng tầm mắt, cũng thập phần kinh diễm.Hắn yêu đến muốn chết việc lên giường với Thục phi.Nhưng mà Thục phi tên gọi là gì, hoàng đế kỳ thật cũng đã quên. Nữ nhân nhiều như vậy, muốn hắn nhớ tên từng người từng người thì đến ngày tháng năm nào mới hết? Cho nên, được sủng ái kêu ái phi, không được sủng cũng kêu ái phi……Chi cần là phi tử như vậy đều là ái phi.Vì thế, hoàng hậu lúc này đặc biệt đối lập tách riêng ra.Hoàng hậu họ Đoan Mộc, tên Lang Hoàn.Cái tên này phức tạp đến cực điểm, hoàng đế nhìn thoáng qua, liền nhớ kỹ.Nguyên nhân của việc này chỉ có một.Ái hậuVì tên này được viết trên thánh chỉ chết tiệt kia!Sau khi hắn đăng cơ, nghĩ không ra rằng phụ thân của chính mình lại dùng thủ đoạn trả lại ình……Cho nên sau khi hắn nhận được đạo thánh chỉ sắc phong Đoan Mộc Lang Hoàn làm hoàng hậu, đêm đó ngồi dưới ánh trăng sáng, tay trái bầu rượu, tay phải thánh chỉ, mắt cứ nhìn trân trân như vậy suốt cả một đêm.Sau khi cưới hoàng hậu vào cung, hắn chưa bao giờ lâm hạnh qua hoàng hậu.Nhưng đồng thời tên hoàng hậu lại rất rõ ràng rành mạch ở trong đầu, đến chết cũng quên không được.Mỗi khi trăng sáng, hắn nhớ đến thời điểm mình mặc áo long bào ngồi trên tảng đá lớn méo miệng ngu ngốc nhẩm cái tên khó đọc này suốt một đêm.Còn có một nguyên nhân khác!Hoàng hậu không phải phi tử!!!Không thể kêu ái phi!!!Chung quy cũng không thể kêu ái hậu đi!Cho nên, Đoan Mộc Lang Hoàn bốn chữ liền thật sâu khắc ở hoàng đế trong đầu, phỏng chừng đến chết cũng không thể xóa đi.Thượng Quan Mặc đá văng cửa ra, thực thô lỗ đem hoàng hậu sắc mặt hồng nhuận ném lên trên giường.Hắn nghĩ đến rất rõ ràng.Nếu không thể xóa đi thì hưởng thụ nhiều vào!Mặc kệ tiên đế nói cái gì, mặc kệ hoàng hậu làm càng quậy phá cái gì…… Tóm lại, đêm nay hắn sẽ phá trinh hoàng hậu!Hoàng hậu nha hoàng hậu, ngươi nên sớm bỏ mộng đẹp ra cung tìm tiểu quan đi.Thượng Quan Mặc cúi xuống thân thể bên dưới, tay túm một cái……Dựa vào kinh nghiệm cởi đồ của bao nhiêu nữ nhân, quần áo dễ dàng bị bóc ra rớt trên đất.Tô Tiểu Tiểu tính rượu ở trong người, nhất thời cảm thấy toàn thân đều khô nóng, sau khi quần áo trên người bị cởi bỏ, nàng cảm giác cả người thật mát mẻ. Nàng hì hì cười, giơ tay ôm lấy cổ Thượng Quan Mặc, nhân tiện hôn lên miệng Thượng Quan Mặc.“Hì hì, Ngôn Ngôn, ngươi thật tốt.”Thượng Quan Mặc hí hí mắt, trong lòng dâng lên một thứ dự cảm xấu.Hắn bỗng nhiên nhớ tới cách đây không lâu hoàng hậu ngâm câu thơ kia –“ Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai”. (ngẩng đầu ngắm ánh trăng, một nhành hồng hạnh leo qua tường)Chẳng lẽ Đoan Mộc Lang Hoàn này thật sự cho hoành hoành tráng tráng cắm sừng hắn?Thượng Quan Mặc cắn vành tai Tô Tiểu Tiểu, “Ngôn Ngôn là ai?”Tô Tiểu Tiểu như trước cười ngây ngô nói, “Cái đầu này ha ha, Ngôn Ngôn là ai? Ngôn Ngôn ngươi uống say rồi, ngươi lại hỏi ta ngươi là ai? Hôm nay ngươi bị lão bản mắng đến người ngu ra sao?”Ngôn Ngôn, tên nguyên là Trần Tu Ngôn, chính là bạn trai duy nhất của Tô Tiểu Tiểu thời hiện đại.Hai người sống với nhau tám năm, cảm tình cũng như nghĩa tình đang từ từ nhân lên……Mà tình nhân thì cũng làm việc tình nhân nên làm.Vì thế, đó chính là cái tên nam nhân Tô Tiểu Tiểu gọi…… Nếu như đi hỏi Tô bá phụ cùng Tô bá mẫu, bọn họ không nghi ai khác ngoài hắn, một mực chắc chắn nói: “Nếu như khuê nữ nhà ta dám ở trên giường gọi tên nam nhân khác ngoài Trần Tu Ngôn, ta là người đầu tiên cầm dao chém. nó.”Tô Tiểu Tiểu xuyên qua đến nơi đây, tuy rằng chưa bao giờ biểu hiện nhớ nhung Trần Tu Ngôn, nhưng nói đến ngọn ngành thì nàng đối với nam nhân chiếm đóng thời gian tám năm khó có thể quên được.“Ngôn Ngôn, ngươi có nhớ ta không……”“Ngôn Ngôn, tuy rằng ta bình thường yêu có hơi khó chịu, nhưng mà ta thực sự rất yêu, rất yêu ngươi……”“Ngôn Ngôn, không gặp ta, ngươi có nhớ ta không……”“Ngôn Ngôn, ngươi là không phải lập tức xóa bỏ, quên đi ……”“Ngôn Ngôn, ngươi chờ ta……”“Ngôn Ngôn, ta nhất định sẽ trở về……”“Ngôn Ngôn, ngươi đã nói ngươi phải làm một người chồng tốt như Hôi Thái Lang mà……” (灰太狼: một nhân vật trong phim hoạt hình rất chiều vợ yêu con)“Ngôn Ngôn……”“Ngôn Ngôn……”“……”Thượng Quan Mặc gân xanh nổi đầy mặt.Hắn là đánh chết cũng không nghĩ là Đoan Mộc Lang Hoàn này thế nhưng…… Thế nhưng…… sau lưng hắn tìm nam nhân!Hai mắt hắn bốc hỏa!Ngôn Ngôn, nam nhân này, hắn nhất định tìm ra.Nữ nhân này thực không tuân thủ nghiêm ngặt “nữ tắc”!!!!!!!Thượng Quan Mặc cắn mạnh vành tai Tô Tiểu Tiểu, sau đó môi chậm rãi tiến xuống phía dưới.Đôi môi hắn hôn lên người nàng cách chỉ mỗi cái yếm.Tô Tiểu Tiểu sợ nhột, lập tức cười khanh khách.“Nhột.”Thượng Quan Mặc một tay cầm chỗ tròn trịa dưới cái yếm, hắn hí mắt hỏi: “Hoàng hậu, ngươi vẫn là xử nữ sao?”Tô Tiểu Tiểu say, nhưng vẫn có ý thức.Nghe được hai chữ “Hoàng hậu”, lập tức hiểu rằng người trên cơ thể mình đang hỏi tình trạng trinh tiết của cái thân thể này.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu tự vấn kỹ càng rồi mới đáp: “Đúng vậy.”Cái người quái dị hoàng đế kia tựa hồ như không có chạm qua Đoan Mộc Lang Hoàn……Cho nên, đáp án chính là Đoan Mộc Lang Hoàn là một hoàng hậu còn xử nữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.