Tô Tiểu Tiểu “Nha” một tiếng … Bất chợt sau đó, Thập Nương chìa bàn tay trắng nõn dài và nhỏ, chuẩn bị hướng trên vai Thượng Quan Thanh … Mà Thượng Quan Thanh nhanh chóng tránh được. Hắn nhìn Thập Nương, nói: “Ngươi đang làm cái gì.” Trên mặt đã muốn mơ hồ là không vui. Thập Nương lại nhìn coi Thượng Quan Thanh cùng Tô Tiểu Tiểu nắm tay nhau, có chút xấu hổ nhìn bàn tay đang sững sờ giữa không trung của mình, nàng cười nói: “Ta nghĩ đến bệnh sợ nữ nhân của ngươi khỏi rồi.” Thượng Quan Thanh lắc lắc đầu: “Không …” Thập Nương nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu, bỗng nhiên tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, nàng thở dài: “Ai, Tiểu Tiểu, ngươi thực may mắn.” Một tiếng than thở này, Thập Nương kỳ thật cũng không biết mình đang than thở cái gì. Bất quá ngay sau đó, nàng đã khôi phục bình thường, nàng cười hì hì nói: “Ai, Thượng Quan Thanh nha, không nghĩ tới ngươi thật sự là gặp được một nữ nhân như vậy. Ta cùng Tam ca đều nghĩ đến đời này ngươi xác định vững chắc chỉ có thể trở thành đoạn tụ.” Thượng Quan Thanh trừng mắt nhìn Thập Nương: “Nói linh tinh cái gì đó.” Thập Nương lại ha ha cười: “Không nói không nói, mỗi lần ngươi quay về Bình thành nhất định phải đến chỗ ta ăn chút gì đó. Ngày hôm nay còn dẫn theo phu nhân đến, nào đến, Thập Nương ta mời khách, các ngươi muốn ăn thứ gì, cứ việc nói cứ việc nói.” Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc: “Ta nghĩ ăn vân nuốt …” Thượng Quan Thanh cũng nói: “Ân, ta cũng ăn vân nuốt.” Thập Nương nghe xong, nhướng mày cười, cầm cái xẻng liền đi vào. “Các ngươi chờ, Thập Nương ta nhất định sẽ làm cho các ngươi vân nuốt ăn ngon nhất.” Chờ đợi Thập Nương trở ra, Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh ngồi xuống một cái bàn ngay bên cạnh. Tô Tiểu Tiểu nhìn nhìn cửa hàng này, lại nhìn nhìn Thượng Quan Thanh … Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, sau đó nói. “Thanh, ta đột nhiên cảm thấy được tương lai thật xa vời.” Tựa như lúc vừa mới nhìn thấy Thập Nương. Người mà nàng không quen biết. Mà kế tiếp Bình thành, là địa phương mà nàng xa lạ. Thượng Quan Thanh cầm tay nàng: “Sao lại nghĩ vậy?” Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mà dựa vào bên người Thượng Quan Thanh: “Người mà chàng quen biết, ta cũng không nhận ra. Sau khi đến Bình thành, ta không có bất kỳ một người quen biết nào.” Hết thảy đều xa lạ cực kỳ. Cái gì cũng đều xa lạ.