Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 16:




Doãn Tu Trúc không có cách nào trực tiếp đưa ra yêu cầu với Doãn Chính Công. Hắn không giống khi còn bé phải cố tỏ ra chăm chỉ nữa, chỉ cần có thể đạt mục đích là được.
Trước tiên Doãn Tu Trúc tìm Hứa Tiểu Minh, dạy nó phải nói thế nào.
Về phần Hứa Tiểu Minh tại sao lại nghe lời như thế: Thứ nhất là sau tối hôm đó nó cũng có chút kinh sợ Doãn Tu Trúc; thứ hai, bạn học Tiểu Minh là một học tra, so với Tề Mộ thì đúng là vô phương cứu chữa.
Doãn Tu Trúc không giúp nó gian lận, chỉ là trước khi thi thì giúp nó đoán đề.
Ban đầu Hứa Tiểu Minh bày ra một mặt nghi ngờ, sau đó phát hiện hắn đoán đề trúng đến 80% thì liền tâm phục khẩu phục, tình nguyện làm tùy tùng cho học bá.
Doãn Tu Trúc dạy nó nói cũng không khó, chủ yếu là phải chọn đúng dịp.
Hứa Tiểu Minh nhân lúc cha mình và Doãn tổng đều ở đây bàn xong chính sự thì chạy tới, xin cha cho đi trại hè, bởi vì thấy chú Doãn nên tiện thể nhắc đến Doãn Tu Trúc luôn.
Doãn Chính Công trong lòng lạnh nhạt với Doãn Tu Trúc thế nào đi chăng nữa thì ngoài mặt vẫn cư xử bình thường. Hứa Tiểu Minh ở trước mặt y nói như thế thì y chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Doãn Tu Trúc nhận được một cú điện thoại từ trợ lý của cha báo về chuyện đi trại hè.
Hết thảy đều thuận lý thành chương, không có kẽ hở.
Lúc Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, tâm tình bình tĩnh, không mong đợi cũng không có thất vọng. So với cái vị là cha trên danh nghĩa của hắn kia thì hắn càng quan tâm tới người chân chính đối tốt với hắn hơn.
Bởi vì lí do này nên Hứa Tiểu Minh không thể không đi, nhưng nó buồn lắm, nhìn Doãn Tu Trúc rồi lại nhìn sang Tề đại ca, nó nhất thời cảm thấy bản thân mình như một lá cải thìa bị kẹp ở giữa bơ vơ không nơi nương tựa.
Chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, Hứa Tiểu Minh đi cả tối đến Phương gia, ở trong phòng Phương Tuấn Kỳ vừa khóc vừa nháo còn suýt thì thắt cổ.
Trong lòng Phương Tiểu Mập không muốn đi, nhưng nó không có nhiều bạn đến mức có thể tuyệt giao với Hứa Tiểu Minh, vì vậy lòng không cam tình không nguyện theo đến.
Tề Mộ ghét bỏ hai đứa con ghẻ của mình, lại cũng không biết con ghẻ cũng đang ghét bỏ cậu!
Trời nóng nực, ở nhà chơi game không tốt sao, đi ra ngoài tắm nắng như một đám não tàn làm gì cơ chứ!
Cân nhắc đến vấn đề an toàn nên không xuất ngoại, chỉ chọn một hải đảo nhỏ được khai phá không tệ, mặc dù vậy nhưng vẫn cách thành phố B khá xa, phải bay tận hai, ba tiếng.
Bốn cậu thiếu niên cùng đi đổi vé máy bay, xong xuôi Tề Mộ nhìn xuống chỗ ngồi.
Hứa Tiểu Minh là 1A, Doãn Tu Trúc là 1C, Tề Mộ là 1D, Phương Tuấn Kỳ là 1F.
Khoang hạng nhất một hàng có bốn chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh và Doãn Tu Trúc ngồi cùng nhau ở một bên, Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ ở phía còn lại, Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cách nhau một dãy lối đi.
Tề Mộ nhìn chằm chằm một lát, xác nhận thêm “Tớ và Phương Tuấn Kỳ ngồi cùng nhau?”
Hứa Tiểu Minh cũng nhìn thấy, mặt biến sắc —— Nó và Doãn Tu Trúc phải ở cạnh nhau tận 3 tiếng đồng hồ? Nhảy dù vẫn tốt hơn!
“Chúng ta đổi chỗ!” Hứa Tiểu Minh phăm phăm tiến về trước nói với Tề Mộ.
Tề Mộ: “Chỗ của cậu rất tốt nha, được dựa vào cửa sổ đấy.”
Hứa Tiểu Minh: “Tớ không thích ngồi gần cửa sổ.”
Phương Tuấn Kỳ vô cùng chuyên nghiệp mà lật tẩy nó: “Lần trước chúng ta đi đảo Tế Châu (*) không phải cậu sống chết cũng muốn ngồi sát cửa sổ sao? Còn nói không được dựa vào cửa sổ thì sẽ chết trên máy bay.”
(* Đảo Tế Châu chính là đảo Jeju của Hàn Quốc)
Hứa Tiểu Minh: “…” Tên béo chết bầm kia mi nói ít đi một tí không được à!
Phương Tuấn Kỳ bắt gặp ánh mắt của nó, liền ngậm miệng.
Tề Mộ liếc nhìn Hứa Tiểu Minh một cái, Hứa Tiểu Minh run sợ, không biết mình chọc phải chỗ nào của vị đại ca này.
“Được thôi.” Âm thanh lành lạnh của Tề Mộ vang lên “Bọn mình đổi chỗ.”
Hứa Tiểu Minh kinh hồn bạt vía, thực sự không rõ bản thân sai ở chỗ nào.
Doãn Tu Trúc cũng nhận ra, hắn nhìn về phía Tề Mộ.
Tề Mộ nhanh chân về phía trước, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh.
Hứa Tiểu Minh kéo Phương Tuấn Kỳ ra sau líu ra líu ríu: “Cậu muốn hại chết tớ à!”
Vẻ mặt Phương Tiểu Mập vô tội: “Tớ chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Hứa Tiểu Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ăn ngay nói thật em gái cậu ấy!”
Phương Tuấn Kỳ: “Tớ không có em gái.”
Hứa Tiểu Minh: “Bảo mẹ cậu sinh thêm một đứa đi!”
Phương Tuấn Kỳ: “Sinh ra để cậu mắng em tớ à?”
Hứa Tiểu Minh: Móa nó, đôi lúc thật không hiểu rõ tên mập mạp chết bầm này là ngốc thật hay chỉ giả vờ nữa!
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh bọn họ đến sảnh chờ máy bay, đầu óc Phương Tiểu Mập mới load kịp: “Tề Mộ giận cậu hả?”
Phí lời, giờ chỉ còn thiếu mỗi viết chữ “tức giận” lên trán nữa thôi! Tới sảnh chờ máy bay rồi, Hứa Tiểu Minh rót một cốc cocacola đem đi lấy lòng Tề đại ca. Tề Mộ không thèm liếc mắt nhìn, tự mình rót một cốc nước chanh.
Hứa Tiểu Minh chủ động đem điều khiển từ xa cho cậu, Tề Mộ cũng không phản ứng, nghiêm túc uống nước chanh cắn hạt dưa.
Hứa Tiểu Minh thấp thỏm bất an, quay đầu nhìn Phương mập đang cầm hai cái hamburger, ba cái chân gà nướng và bốn cái vé máy bay, tức giận nói: “Cậu là quỷ chết đói đầu thai à!”
Phương Tuấn Kỳ: “Buổi sáng ra khỏi nhà sớm quá tớ chưa kịp ăn.”
Hứa Tiểu Minh: “…” Thật là muốn chết quách cho rồi, mới bắt đầu mà đã gặp rắc rối thế này thì 6 ngày 7 đêm tới thì biết sống sao đây!
Tề Mộ cảm thấy khó chịu đương nhiên không thể gạt được Doãn Tu Trúc, bất quá Doãn Tu Trúc giống với Hứa Tiểu Minh, không rõ tại sao cậu lại tức giận.
Muốn nói nguyên do vì sao thì chính là chuyện đổi chỗ ngồi.
Lẽ nào Tề Mộ không muốn ngồi cạnh hắn sao? Trong lòng Doãn Tu Trúc căng thẳng, không được phép suy nghĩ nhiều.
Ngoài vấn đề này ra thì làm gì còn nguyên nhân nào khác nữa.
Sau khi lên máy bay, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc ngồi ở phía trước, Tề Mộ hỏi: “Cậu có muốn ngồi gần cửa sổ không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: “Tớ ngồi đây là được rồi.”
Tề Mộ đi vào trước ngồi xuống vị trí ban đầu của Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng vào bên trong. Tuy nói là cách một lối đi nhưng đều là một hàng cả, ai nói chuyện thì người xung quanh cũng nghe thấy được hết.
Doãn Tu Trúc vẫn hỏi: “Cậu không muốn ngồi cạnh tớ à?”
Âm thanh của hắn lúc nói lời này rất nhẹ, cũng không nhìn Tề Mộ, rũ mắt xuống che đi sự run rẩy.
Tề Mộ nhìn vào mắt hắn, cảm thấy vô cùng đau lòng, không khỏi ném cho Hứa Tiểu Minh một ánh nhìn dữ dằn.
Hứa Tiểu Minh: “!” Dời ơi, đến cùng là con đã làm sai điều gì.
Tề Mộ đáp: “Tớ chỉ đang tức Hứa Tiểu Minh.”
Doãn Tu Trúc sửng sốt một chút, Hứa Tiểu Minh cũng vểnh tai lên nghe, muốn biết vì sao bản thân lại bị tuyên án tử hình.
Tề Mộ ra vẻ hùng hồn nói: “Cậu ta dựa vào cái gì lại không muốn ngồi cạnh cậu? Chúng ta là bạn học đã nhiều năm như vậy, ngồi gần nhau thì có làm sao? Cậu ta vừa thấy thế liền đề nghị đổi chỗ với tớ thì coi thế nào được?”
Doãn Tu Trúc triệt để ngây dại.
Hứa Tiểu Minh & Phương Tuấn Kỳ: “…”
Tề Mộ căm phẫn bổ sung: “Uổng công tớ coi cậu ta là bạn bè mà cậu ta lại đối xử với cậu như thế, sau này không cần để ý đến cậu ta nữa”
Oan uổng quá mà! Hứa Tiểu Minh kêu lên thảm thiết “Tớ không có, tớ không phải, tớ…”
Tề Mộ lướt qua Doãn Tu Trúc nhìn nó: “Thế chẳng lẽ là do tớ bắt ép cậu đổi chỗ?”
Hứa Tiểu Minh: “…” Đúng là nó đề nghị trước, đậu má, như này thì giải thích thế nào giờ!
Sau khi hai người ầm ĩ một trận, rốt cuộc Doãn Tu Trúc mới phục hồi tinh thần lại, hắn nắm chặt tay Tề Mộ, âm thanh phải cực lực áp chế mới có thể trông thật bình tĩnh: “Không sao đâu.”
Tề Mộ bị hắn nắm đến ngẩn ra: Lực mạnh ghê nha, quả nhiên vẫn còn buồn sao?
Cậu không ầm ĩ cãi nhau với Hứa Tiểu Minh nữa, trở tay nắm chặt Doãn Tu Trúc, nói rằng: “Nếu trong lòng cậu cảm thấy oan ức thì phải nói ngay, cứ nín nhịn như thế thì mới bị người khác bắt nạt” Nói xong liền trừng mắt nhìn Hứa Tiểu Minh.
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng rát, chỗ bị Tề Mộ chạm vào giống như là đang thiêu đốt hắn. Đốm lửa trong lòng kia đang hận không thể đem lục phủ ngũ tạng hắn hóa thành tro, hắn không biết phải hình dung tâm tình hiện giờ của mình như thế nào, sự vui sướng lớn lao thế này, thân thể của hắn không thể chứa nổi.
“Không ai bắt nạt tớ hết.” Doãn Tu Trúc cố gắng để cho bản thân trở nên bình tĩnh đáp, “Chỉ cần có cậu ở đây thì không ai có thể bắt nạt tớ.”
Hắn nói một câu mang hai ý nghĩa này với giọng rất thấp, ngoại trừ Tề Mộ ra, không ai nghe thấy được.
Hứa Tiểu Minh cũng không có tâm tình nhét thêm cái gì vào tai nữa, nó đang bị oan vô cùng mà, oan như Đậu Nga luôn (*) nó oan ức đến độ sắp nhảy máy bay tới nơi rồi đây!
(*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vở kịch được cho là sự đặt định về khái niệm người tốt người xấu và nhân quả báo ứng trong cuộc sống không bao giờ sai)
Phương Tuấn Kỳ hỏi nó: “Tụi mình đổi chỗ nhé?”
Hứa Tiểu Minh cảm kích đến rớt nước mắt: “A Mập, vẫn là cậu tốt với tớ.”
Phương Tuấn Kỳ: “Tớ sợ cậu chết trên máy bay thật”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Tề Mộ là kiểu người nói xong liền thôi, đặc biệt là khi toàn bộ chuyến đi trong mắt Doãn Tu Trúc đều mang ý cười. Cậu thấy hắn dường như thật sự không có chịu ủy khuất nên cũng tha cho Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh đem bát đựng trái cây của mình “cúng” cho cậu.
Tề Mộ không cần, chỉ nói: “Cậu đối xử tốt với Doãn Tu Trúc thì chúng ta vẫn sẽ là bạn”
Hứa Tiểu Minh nghĩ thầm: Cậu ta có chỗ nào cần tui đối xử tốt đâu!
Đương nhiên nó không dám nói câu này ra mà chỉ có thể gật đầu liên tục, Tề Mộ đem bát đựng trái cây có dưa hấu của mình cho nó —— Hứa Tiểu Minh thích ăn dưa hấu nhất.
Hành trình ba tiếng trôi qua rất nhanh.
Một tiếng đầu tiên ngồi cãi nhau, một tiếng sau đó là xem phim, cuối cùng lại ngủ quên mất.
Doãn Tu Trúc ngủ không được. Hắn không nỡ lòng ngủ một chút nào.
Tất cả mọi người đều ngủ cả rồi nên tiếp viên hàng không cũng không tới quấy rầy, Doãn Tu Trúc liền không kiêng kị gì mà nhìn Tề Mộ.
Hắn lúc này cũng không biết tâm tình chính mình như thế nào, cũng không biết ngọn lửa trong lòng đang dần lan rộng ra này có nghĩa là gì
Hắn chỉ là muốn nhìn Tề Mộ, chỉ là cực kỳ trân trọng cậu, trân trọng người đã cho hắn tất cả ánh sáng ấm áp.
Đến nơi, thầy giáo tiếp đón sắp xếp bọn họ ở trong một ngôi biệt thự cạnh biển.
Trại hè ngày mai mới bắt đầu, tổng cộng có bảy, tám người, hạng mục cũng tương đối nhẹ nhàng: đầu tiên là tham quan bảo tàng hải dượng học, tìm hiểu một chút về bánh khoa đại dương, sau đó sẽ được hỗ trợ lặn xuống biển, còn có đi tham quan tàu ngầm hải quân gì đó…
Hôm nay là ngày tập hợp, không có hoạt động gì, chủ yếu chỉ sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Biệt thự không lớn, điều kiện cũng không thể nói là quá tốt được, chỉ có hai phòng ngủ. Lúc chia phòng, tinh thần cầu sinh của Hứa Tiểu Minh trỗi dậy: “Tớ coi các cậu như anh em ruột của mình nên ngủ cùng ai cũng được!”
Tề Mộ liếc hắn một cái, vẻ mặt ôn hòa: Này còn tạm được.
Hứa Tiểu Minh: “…” Tuyệt đối đừng thật sự ở cùng một phòng với Doãn Tu Trúc đấy nhé, buổi tối nó sẽ gặp ác mộng mất!
Doãn Tu Trúc còn không muốn ở chung với nó đâu. Kết quả chia phòng sau đó tự nhiên lại giống với chỗ ngồi trên máy bay.
Doãn Tu Trúc và Tề Mộ một phòng, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ một phòng.
Bọn họ cùng lên lầu, thấy được hai căn phòng ngủ cạnh nhau.
Hai căn phòng ngủ đều có cửa sổ nhìn ra biển, bố cục cũng không khác nhau chút nào, bất đồng duy nhất chính là căn phòng đầu có một chiếc giường lớn, căn phòng thứ hai thì có hai chiếc giường đơn.
Chuyện này…
Hứa Tiểu Minh vội vàng nói: “Xin các cậu đấy, hãy thương tớ mà nhường tớ ở phòng đôi đi. Nếu tớ và Phương mập nằm cùng một cái giường thì một đêm tớ phải bị đạp xuống giường 10 lần mất”
Tề Mộ: “…”
Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Có mười lần thôi á? Tớ nhớ lần trước cậu ngủ dưới sàn nhà cả đêm luôn mà.”
Hứa Tiểu Minh mặt đầy bi phẫn: “Cậu còn không biết xấu hổ nói ra nữa à!”
Tề Mộ mở lòng từ bi: “Được rồi, các cậu ở phòng đôi, tớ và Doãn Tu Trúc ở phòng đơn vậy”
Hứa Tiểu Minh vui mừng hớn hở trở về phòng.
Tề Mộ và Doãn Tu Trúc cũng kéo hành lý vào trong, Tề Mộ ném valy xuống nhân tiện nói: “Nóng chết mất, tớ đi tắm nước lạnh trước đây.”
Dứt lời liền vén quần áo lên, bắt đầu cởi.
Đòi mạng chính là, cái áo ngắn tay của cậu có cổ áo sơ mi, chỗ đó có hai hàng nút. Cậu quen mặc áo phông, giờ lại quên không tháo ra đã cởi nên áo bị kẹt trên cổ.
Tề Mộ ảo não kêu: “Giúp tớ một chút, cởi không được!” Cái áo của nợ này, lần sau cóc thèm mặc nữa.
 Tác giả có lời muốn nói: thầm mến không đáng sợ.
    Đáng sợ chính là thầm mến một tên chuyên môn thích thả bả, chậc chậc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.