Tề Mộ cất điện thoại, trong lòng là một mảnh dương quang sáng lạn.
Hứa Tiểu Minh tinh mắt nhìn thấy cậu, sáp lại gần nói: “Ai ui, bộ đồ hôm nay của anh Mộ đẹp quá”
Đại Sơn là người sống trên núi, nhưng thẩm mỹ của Kiều nữ sĩ lại mang tầm vóc quốc tế. Bà tự tay phối đồ cho con trai bảo bối của mình thì sao có thể không đẹp được. Truyện Full
Tề Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Mẹ tớ mà”
Nếu tống Hứa Gà Con này về thời cổ đại thì không thành thái giám cũng sẽ là nịnh thần: “Chủ yếu vẫn là do cậu vốn dĩ đã ưa nhìn rồi, dáng dấp lại đẹp trai vô cùng”
Tề Mộ còn lâu mới thèm đớp thính của nó, hỏi: “Ba cậu đâu?”
Hứa Tiểu Minh bĩu môi: “Hôm nay anh trai dẫn tớ đến, ba tớ không tới”
Hứa Tiểu Minh là đứa nhỏ lúc lớn tuổi mới sinh, cách anh nó tận 16-17 tuổi. Bây giờ nó mới có 14 mà anh trai đã 30, gần như phải chống đỡ một mình. Cũng chính bởi vì có người anh trai như thế nên Hứa Tiểu Minh mới có thể phóng túng, ham chơi, thích gì làm nấy.
Tề Mộ nói: “Anh Hứa hình như đang hơi mệt” Cậu biết Hứa Thịnh Nguyên, mặc dù chưa nói chuyện bao giờ nhưng quen biết Tiểu Minh lâu như vậy rồi nên đối với anh nó cũng không phải xa lạ gì nữa.
Hứa Tiểu Minh lẩm bẩm nói: “Có quỷ mới biết anh ấy đang làm gì. Mấy hôm trước cũng chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn trong công ty mà cãi nhau với ba tớ một trận không khuyên can được”
Tề Mộ lên tiếng: “Cậu đúng là đứng nói chuyện không đau lưng (*).”
(*Ý chỉ những người nói thì hay nhưng không chịu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ)
Hứa Tiểu Minh thở dài đáp: “Ba tớ vất vả cả nửa đời người rồi, thế mà anh tớ lại chuẩn bị noi gương ba đi mở công ty gì đó”
Tề Mộ nghiêng đầu nhìn nó: “Không nhờ ba và anh cậu thì liệu cậu có ngày hôm nay không?”
Hứa Tiểu Minh lí nhí: “Nhận tiền lương của gia đình cũng rất sung sướng mà”
Tề Mộ vốn muốn phản bác lại ý kiến của nó nhưng ngẫm lại Tề Đại Sơn cũng hay về nhà trễ và Doãn Chính Công chẳng bao giờ xuất hiện ở nhà, thì cũng không nói được gì nữa.
Hứa Tiểu Minh buồn không quá ba giây, lại nói: “Phắc, Trúc Tử nhà cậu thật là tuyệt, như hai người khác hoàn toàn ấy”
Tề Mộ nghiền ngẫm mấy câu này liền cảm thấy có gì đó sai sai. Trúc Tử nhà cậu nghe lọt tai đó nhưng sao cái từ đầu tiên lại thấy khó chịu thế nhỉ.
Tề Mộ nhìn nó chằm chằm: “Cậu muốn phắc ai cơ?”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Tề Mộ cho nó một phát đấm. Hứa Tiểu Minh có khả năng diễn xuất siêu việt, làm như đang sốc lắm: “Tớ nói đó là thán từ, không phải động từ mà!”
Tề Mộ không vui: “Thán từ cũng không được.”
Hứa Tiểu Minh oan ức: “Tớ có thể làm thật…”
Nó còn chưa nói dứt câu, Tề Mộ đã nhướn lông mày. Nó bèn nín thinh, kéo khóa miệng: “Ok ok ok, Doãn công tử ngọc thụ lâm phong, không thể vấy bẩn.”
Tề Mộ vẫn thấy không được thoải mái cho lắm, có loại xúc động mãnh liệt muốn rửa sạch miệng thằng nhóc này.
Hứa Tiểu Minh thấy tình thế không ổn, giả bộ chim cút.
Tề Mộ không để ý đến nó nữa, bởi vì Doãn Tu Trúc đang đi tới.
Doãn gia là chủ trì của yến tiệc, đương nhiên Doãn Tu Trúc sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, đi tới chỗ nào cũng đều có người chào hỏi hắn.
Tề Mộ đợi chốc lát, thấy hắn rốt cục lướt qua người khác đến đây.
Doãn Tu Trúc vừa thấy hắn liền cười, so với nụ cười lúc đối đãi với khách thì khác biệt hoàn toàn, vô cùng thật lòng. Tựa như đem sao trên trời hái xuống để tô điểm cho con ngươi màu đen.
Tề Mộ tâm tình rất tốt, sớm đem Hứa Tiểu Minh đạp ra khỏi chín tầng mây.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Cậu tới khi nào?”
Tề Mộ: “Vừa mới đây thôi.”
Doãn Tu Trúc tới gần, nhẹ giọng nói: “Cho cậu.”
“Hả?” Tề Mộ chìa tay ra, phát hiện một cái hộp nhỏ được đặt vào lòng bàn tay. Cậu cúi đầu, vừa nhìn là vui vẻ lên tiếng: “Sô cô la?”
Doãn Tu Trúc mặt mày toàn là ý cười “Hôm nay có nhiều trẻ con tới, loại này ăn ngon nhất nên đều bị lấy cả rồi…”
Nếu là gia yến thì đồ vật dùng để dỗ đám trẻ con có không ít. Có thể cũng sẽ không chỉ bày một loại, mấy đứa nhỏ đều rất tinh mắt, biết cái nào ngon thì đều nhanh chóng càn quét hết.
Tề Mộ tới nơi không tính là sớm, bởi vì không quen biết ai cho nên luôn đứng bên ngoài. Doãn Tu Trúc lại rất tri kỷ mà để dành cho cậu.
Trong lòng Tề Mộ vô cùng đắc ý nhưng ngoài miệng lại nói: “Tớ có nhiều rồi mà, cậu cầm mãi thế không thấy mệt à?” Nghĩ đến cảnh tượng thiếu niên tay cầm hộp sô cô la ở trong đám người trò chuyện vui vẻ là cậu lại không nhịn được cười.
Doãn Tu Trúc đáp: “Không, tiếc là chẳng thể lấy nhiều thêm một chút”
Tề Mộ chớp chớp mắt: “Không sao, trong kho nhà cậu chắc chắn vẫn còn, hôm khác tớ sẽ ngồi ở đó ăn.”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười: “Được, cuối tuần này tớ chờ cậu”
Đồng chí Hứa Tiểu Minh nãy giờ vẫn còn đứng bên cạnh không kìm được mà lên tiếng: “Cái đó…”
Tề Mộ tỏ vẻ ghét bỏ: “Hả?”
Hứa Tiểu Minh oan oan ức ức: “Tớ không có sô cô la thì thôi đi, nhưng các cậu cũng đừng coi tớ như không khí thế chứ!” Đãi ngộ này cũng chênh lệch quá rồi. Người ta vẫn còn là tiểu bảo bảo đó, người ta cũng muốn có người lén lút lấy đồ ăn ngon cho mình mà!
Tề Mộ & Doãn Tu Trúc: “…”
Khụ, đúng là đã quên mất đồng chí Hứa Gà Con.
Doãn Tu Trúc không có cách nào ở chỗ này quá lâu, nói mấy câu xong liền đi.
Hắn vừa rời khỏi, Hứa Tiểu Minh liền sáp lại gần, nhìn không chớp mắt vào sô cô la trên tay Tề Mộ.
Tề Mộ nhìn nó: “Ăn không?”
Bình thường Hứa Tiểu Minh một mẩu sô cô la thôi cũng lười ăn, nhưng vào giờ phút này nó lại rất thèm, gật đầu điên cuồng: “Ăn!”
Cứ tưởng rằng anh Mộ sẽ cho nó một miếng, dù sao cũng là một hộp sô cô la nhỏ, bên trong chắc hẳn sẽ có 7-8 miếng.
Ai ngờ đâu Tề Mộ lại nắm chặt, chắc nịch nói: “Không cho.”
Hứa Tiểu Minh: “???” Wtf, đây là anh Mộ giả à! Ba cậu có tài sản kếch xù, tiền của nhà cậu nhiều đến nỗi có thể đem đi lấp biển được mà bây giờ cậu thậm chí còn không nỡ cho anh em một miếng sô cô la sao!
Hứa Tiểu Minh đau lòng, không muốn đi theo Tề đại ca nữa. Nó bi thương quay đầu, muốn qua chỗ Phương mập khóc huhu một trận.
Tề Mộ vui cười hớn hở, một chút xấu hổ cũng đều không có: Đùa gì vậy. Cho cái tên Hứa Tiểu Minh chẳng biết gì về sô cô la không phải phung phí của trời à!
Sau đó Doãn Tu Trúc đều không tìm được cơ hội tới chỗ cậu, trái lại Tề Đại Sơn dẫn Tề Mộ đi gặp Doãn Chính Công, đôi bên hàn huyên lẫn khoe khoang một hồi. Lần đầu tiên Tề Mộ mặt đối mặt với Doãn Chính Công (*) dưới tình huống như vậy nên cảm thấy rất ngạc nhiên, răng nanh nhỏ sáng bừng, giấu cũng không giấu được.
(*Chỗ này raw ghi là Doãn Tu Trúc nhưng mình thấy phải là Doãn Chính Công mới đúng nên tự sửa lại)
Lại là chuyện xã giao của người lớn, Tề Mộ nghe đến phát chán bèn lén chạy ra ngoài.
Cậu vốn muốn đi tìm Hứa Tiểu Minh —— cái tên này không biết đi chỗ nào lêu lổng rồi.
Kết quả đi tới suối phun cũng không thấy bóng dáng Hứa Gà Con. Thằng chóa này lăn đi đâu rồi ta? Tề Mộ đợi đến hơi lạnh, thật sự là rất lạnh, cũng không phải do sợ ma! Do đó, Tề đại ca muốn về nhà.
Khi cậu quay người lại thì bỗng phát hiện có gì đó khác thường.
Có vài người trời sinh đã có 5 giác quan nhạy bén, bất kể là thính giác, thị giác hay xúc giác đều tốt hơn người bình thường một chút. Hơn nữa “Thân kinh bách chiến” rèn luyện ra trực giác, cho nên Tề Mộ hay có linh cảm đối với loại chuyện khiêu khích này.
Đầu không cử động, cậu nghiêng người tránh thoát nắm đấm đang xông tới.
Tề Mộ 4-5 tuổi đã luyện tập bài bản cùng với Tề Đại Sơn, sau còn đi theo thầy học võ. Những năm gần đây ngoại trừ lần cậu bị bắt cóc là không biết tại sao lai ngủ thiếp đi thì chưa từng sơ suất bao giờ.
Muốn đánh lén cậu sao, còn non và xanh lắm! Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Tề Mộ vừa xoay người vừa vung nắm đấm lên. Tư thế cực kì chuẩn, sức vô cùng mạnh, thoáng cái đã tặng cho người kia một bên mắt gấu trúc.
“Đệt!” Người nọ chửi thô tục một câu, bị đau mà lui về sau.
Tề Mộ nghe tiếng thấy không phải người quen, đang có chút buồn bực là ai muốn chơi mình nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhận ra đối phương ngay.
Vương Trác.
Một học sinh lớp 9 bị cậu hồi lớp 7 đánh tới mức phải chuyển trường.
Tề Mộ nheo mắt lại: “Vương Trác, mày có ý gì đây?”
Vương Trác hận cậu đến nghiến răng nghiến lợi. Đời này nó chưa từng phải chịu oan ức như vậy bao giờ—— học sinh lớp 9 bị một học sinh mới lớp 7 đánh cho răng rơi đầy đất. Nghĩ lại liền thấy phẫn uất, hận Tề Mộ thấu xương!
Khi đó sự việc này ồn ào rất lớn, Vương Trác tức không nhịn nổi, bảo cha nó tạo áp lực cho trường để đuổi học Tề Mộ. Nhưng Vương Trác không nghĩ tới chính là, núi cao còn có núi cao hơn.
Ban giám hiệu nhà trường liên lạc với Tề Đại Sơn, Tề Đại Sơn nói một không hai quyên góp cho nhà trường tòa nhà dạy học, làm gì có trường nào dám tùy tùy tiện tiện đuổi học con trai ông được.
Ý ban giám hiệu là muốn để Tề Đại Sơn và Vương Nguyễn Lâm âm thầm hòa giải, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tề Đại Sơn hỏi rõ ngọn nguồn sau đó nói: “Chuyện của mấy đứa nhỏ thì để chúng tự giải quyết, chúng ta là người lớn đừng nên nhúng tay vào đúng không Vương tổng.”
Vương Nguyễn Lâm run rẩy khóe miệng, ông đâu biết được con trai mình lại chọc tới thằng nhỏ nhà Tề Đại Sơn. Tề Đại Sơn không ngại va chạm, đụng phải ai cũng dám oán, đừng nói là Vương Nguyễn Lâm ngay cả em rể Doãn Chính Công của ông cũng phải nể đối phương mất phần.
Vương Nguyễn Lâm chỉ có thể trả lời: “Vâng, chuyện của mấy đứa nhỏ chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Vương Trác bối rối. Nó ỷ vào trong nhà có tiền có thế, mẹ của nó còn mang họ Doãn, ngông cuồng quen rồi, đời nào lại phải chịu ủy khuất như thế? Nó khóc lóc tìm mẹ nhưng cha lại cho một câu: “Còn có mặt mũi mà khóc sao? Không chịu nổi thì chuyển trường đi!”
Vương Trác không phục nên vẫn còn muốn hành Tề Mộ, kết quả là n lần đều bị đánh đến sưng cả mặt mũi răng rơi đầy đất. Nó bị đánh thì đi tố cáo, giáo viên cũng rất bất đắc dĩ: “Em đừng có gây sự với bạn nữa”
Trong lòng Vương Trác bực bội muốn chết, nghĩ tất cả biện pháp cũng không trị được Tề Mộ. Cuối cùng cha nó sợ mất mặt bèn cho nó chuyển trường.
Tề Mộ có được uy danh hiển hách trong trường như vậy là nhờ công Vương Trác.
Vương Trác cho là đời này cũng sẽ không gặp lại được Tề Mộ nữa, thế mà không ngờ hôm nay lại thấy được.
Mẹ của nó chính là chị họ Doãn Chính Công. Mặc dù không phải ruột thịt nhưng từ nhỏ Doãn Chính Công đã chơi cùng bà đến lớn, quan hệ rất thân, có thể so với chị em ruột cũng được. Vương Nguyễn Lâm ỷ vào gia thế nhà họ Doãn, những năm này bươn chải không tệ cho nên Vương Trác mới dám kiêu ngạo như vậy.
Trước đây nó bắt nạt Doãn Tu Trúc rất nhiều, sao có thể để người ngoài vào trong mắt được?
Hôm nay từ xa đã nhìn thấy Tề Mộ đi đến, nó tự coi đây là địa bàn của mình, suy nghĩ đến việc trừng trị cậu một chút.
Sau lưng Vương Trác có người, nó khoanh tay lại bảo rằng: “Đánh chết nó. Nếu xảy ra vấn đề gì tao sẽ chịu trách nhiệm”
Nó đã lên cấp 3, kết giao với một đám người trong xã hội nên càng ác hơn nữa. Mấy người đi theo nó cũng hết cách, mặc dù Tề Mộ là ai họ cũng không biết nhưng cha chúng đều phải dựa dẫm vào Vương Nguyễn Lâm nên bọn họ đành phải trở thành tay sai mà nghe lời Vương Trác. Thêm nữa, Vương Trác ở Doãn gia hô mưa gọi gió, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng sao cả.
Bọn họ dữ tợn xông lên.
Nếu là bốn người lớn thì Tề Mộ còn kiêng kỵ chút, nhưng trước mặt lại là 4 tên oắt con, cậu không thèm để vào mắt.
Tề Mộ nói: “Vương Trác, mày đúng là thằng hèn.” Dứt lời liền vứt áo khoác đi, vung nắm đấm tiếp chiêu.
Thời bấy giờ nhỏ hay lớn đều đã từng kinh qua lớp học tự chọn: cái gì mà Tae Kwon Do rồi Judo hay cả võ thuật nữa, ít nhiều cũng đã từng học qua, nhưng cái võ mèo cào này làm sao có thể so với Tề Mộ được?
Một tuổi xưng bá khắp xóm, ba tuổi thống trị trường mẫu giáo. Hồi đó đã là đại ca một phương thì lớp tự chọn là cái gì cơ chứ?
Thật ra Tề đại ca cũng là người chuộng hình thức, nhưng cho tới bây giờ Tề Đại Sơn vẫn theo chủ nghĩa thực dụng: một là không học, hai là đã học thì phải nghiêm túc.
Mắt thấy 4-5 thiếu niên bị đánh đến nỗi không dám tiến lên, Vương Trác cả giận: “Cái đám phế vật này!” Dứt lời nó nhặt cây gậy gỗ gần đó lao về phía Tề Mộ.
Tề Mộ giơ tay lên đỡ, nhìn nó chăm chú: “Vương Trác, mày thực sự là nhớ ăn không nhớ đòn” Vừa dứt câu, nắm đấm đã trúng thẳng vào mũi nó, khiến máu chảy ròng ròng.
Vương Trác làm sao có thể nghĩ đến việc mình có nhiều người như vậy mà vẫn đánh không lại một học sinh sơ trung, nó giận muốn điên lên: “Mày đánh tao! Con mẹ nó Tề Mộ mày lại dám đánh tao!”
“Đánh mày thì làm sao?” Tề Mộ liền tát nó một cái “Lúc mày gây sự với tao không nghĩ đến việc sẽ bị đánh à?”
Vương Trác bị đau, miệng đầy lời thô tục: “Đù má mày, mày…”
Tề Mộ không thích nghe nhất là mấy câu tục tĩu này. Mắt cậu trầm xuống, thăm hỏi không phải bằng tay mà bằng nắm đấm.
“… Anh Trác, anh làm sao thế?”
Nghe thấy có người, Vương Trác vội vàng lên tiếng: “Phương Tuấn Kỳ mau tới đây. Nếu mày đánh thằng này cho tao thì tao sẽ nói đỡ với ba tao đảm bảo cho nhà mày”
Tề Mộ sững sờ, nắm đấm không rơi xuống nước.
Người đến đúng thật là Phương Tuấn Kỳ. Nó ở ngoài sáng, Tề Mộ và Vương Trác ở trong bóng tối, Tề Mộ đưa lưng về phía nó, Phương Tuấn Kỳ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt sưng phù lên của Vương Trác.
Phương Tuấn Kỳ trực tiếp đi tới, từng tiếng bước chân vang vọng trong đêm.
Tề Mộ ngừng tay, không quay đầu lại.
Tình hình bên này ồn ào như vậy, vệ sĩ đã sớm nghe thấy một chuỗi tiếng kêu thán. Bọn họ đều là người có kinh nghiệm, vừa nhìn để chắc chắn không có chuyện gì xảy ra vừa đi gọi người. Loại chuyện đùa giỡn giữa đám trẻ con này, bọn họ xông ra thì chỉ loạn thêm, vẫn đi gọi phụ huynh tới thì hơn.
Một đám người ào ào tiến đến, dẫn đầu chính là Doãn Chính Công.
Doãn Tu Trúc ở phía sau y, vốn dĩ hắn đang rất bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy Tề Mộ, biểu tình của hắn trong nháy mắt trở nên cứng đờ, khóe miệng hạ xuống, bên trong con ngươi là một mảnh đen kịt.
Vương Trác thấy người lớn đến là bắt đầu bán thảm: “Cậu ơi, sao chúng ta có thể mới loại khách thế này đến được? Nó thực sự là rất quá đáng, Tiểu Phi chỉ lỡ đụng vào nó chút thôi nó đã đánh người ta. Cháu tới can thì nó còn đánh cả cháu nữa, như thằng điên ấy!”
Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước? Vương Trác chơi đã thành thói rồi.
Bất thình lình nhìn thấy cục diện này cũng thật khó nói đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước đánh nhau có tận bốn năm người, nhưng bởi vì sợ phiền phức nên đều chuồn cả, chỉ còn lại một người gọi Tiểu Phi và Vương Trác. Hai người bọn họ đều bị thương nằm trên đất, chỉ có Tề Mộ vẫn đứng vững, dưới chân còn đặt một cây gậy gỗ.
Vương Trác thấy tình thế có lợi với mình bèn nói tiếp: “Phương Tuấn Kỳ đều chứng kiến hết, mọi người có thể hỏi cậu ta” Vừa nói hắn vừa thở hắt ra, thật sự đang bị đau.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ lại coi như không thấy cả Tề Mộ lẫn Vương Trác. Nó bình tĩnh đáp: “Cháu vừa tới nên không nhìn thấy bất cứ thứ gì ạ”
Nó vừa dứt câu, Vương Trác liền híp mắt lại đầy uy hiếp.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Tuy cháu không thấy nhưng ở đây có camera, kiểm tra một chút là biết ngay.”
Vương Trác kinh hãi đến biến sắc, Tề Mộ khóe miệng nhếch lên, làm một khẩu ngữ với Vương Trác: Đồ hèn hạ, mất não.
Vương Trác tức giận đến mức suýt thì liều mạng mà nhào tới.
Vương Nguyễn Lâm cũng chạy đến. Y vừa nhìn liền đoán ra ngay chuyện gì xảy ra, nếu đi xem camera thật thì đúng là xấu hổ chết mất! Y hoa giải nói: “Mấy đứa nhỏ nô đùa không biết chừng mực, nên…”
Tề Đại Sơn lên tiếng: “Vương tổng nói đúng. Trẻ con không biết chừng mực vạn nhất bị thương thì không hay cho lắm, chúng ta vẫn nên đi kiểm tra camera thì hơn”
Vương Nguyễn Lâm bị ông làm cho nghẹn họng.
Doãn Chính Công cũng hiểu tính tình Vương Trác, biết việc này tám phần mười là nó gây sự trước. Bất quá Tề Đại Sơn đã lên tiếng, hiển nhiên là không muốn để cho con trai phải chịu oan ức. Y trừng mắt nhìn Vương Trác: “Còn không mau xin lỗi đi? Cháu cũng 17-18 tuổi rồi, bắt nạt một đứa con nít không cảm thấy xấu hổ à?”
Vương Trác sững sờ.
Vương Nguyễn Lâm tiến lên cho nó một cái tát: “Thằng mất dạy, bình thường cứ luôn nuông chiều mày nên mới lắm tật xấu thế này đây!”
Vương Trác lơ mơ để bị đánh, khó mà tin nổi: “Ba, con…”
Vương Nguyễn Lâm chỉ lo nó lại làm y mất mặt nữa liền tát nó thêm một phát.
Tề Mộ không hề liếc mắt nhìn nó, đi tới lên tiếng: “Làm phiền chú Doãn rồi ạ” Nói rồi cậu liền nhìn về phía Tề Đại Sơn “Ba, con muốn về nhà”
Cậu chỉ cần hai câu đã thể hiện rõ sự oan ức và rộng lượng của mình ra, quả thực là khác Vương Trác một trời một vực.
Doãn Chính Công vội vàng đáp: “Đi thay bộ đồ khác đi” Nói rồi y liếc về phía Doãn Tu Trúc “Mau dẫn Tề Mộ lên nhà tắm rửa”
Doãn Tu Trúc cụp mắt, thu lại ánh nhìn nham hiểm: “Vâng”
Tề Mộ chú ý đến Doãn Tu Trúc, không muốn nháo quá mức bèn đồng ý.
Hai người bọn họ vừa đi, mọi người cũng giải tán. Doãn Chính Công nhìn Vương Nguyễn Lâm, Vương Nguyễn Lâm liền nhận lỗi với Tề Đại Sơn cả tối.
Thật ra Tề Đại Sơn cũng không tức giận. Việc này ông vừa thấy liền hiểu ngay, cũng biết thực lực của con trai mình khẳng định không phải chịu thiệt gì, Vương Trác chính là vì thiếu đòn mà tìm tới thôi.
Bất quá Tề Mộ vẫn là bị ức hiếp trước. Với tư cách là một người cha ông đương nhiên là sẽ đến đòi lại công bằng cho con mình.
Chuyện của các bận phụ huynh đơn giản không đề cập tới nữa. Nói đến Tề Mộ, tách khỏi người lớn cậu bèn nói với Doãn Tu Trúc: “Không sao, tớ có bao giờ bị thua khi đánh nhau đâu”
Doãn Tu Trúc siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt: “Xin lỗi.”
Tim Tề Mộ mềm nhũn, cậu đáp: “Có liên quan gì đến cậu hả? Sao chuyện gì cũng ôm đồm vào người thế.”
Doãn Tu Trúc đột nhiên quay đầu, ánh mắt hắn lạnh lẽo, mây đen che phủ dày đặc: “Ở nhà tớ, ngay trước mặt tớ, tại nơi mà tớ duỗi tay là có thể chạm tới vậy mà lại để cậu bị bắt nạt!” Hắn hận Vương Trác càng hận sự bất lực của chính mình hơn!
Tề Mộ bị dáng vẻ ấy của hắn dọa sợ, cậu luống cuống tay chân nói: “Tớ, tớ không bị bắt nạt mà” Tề Mộ cậu đây có lúc nào bị rơi vào hoàn cảnh đó đâu chứ!
Doãn Tu Trúc bỗng nhiên nắm chắc vai cậu, môi mỏng run run, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Tề Mộ căng thẳng, gấp gáp lên tiếng: “Doãn Tu Trúc, tớ…”
“Đậu má!” Hứa Tiểu Minh kêu la chạy tới, nhìn Tề Mộ từ trên xuống dưới một lượt “Anh Mộ không sao chứ? Thằng chó Vương Trác vậy mà dám phục kích cậu!”
Nó vừa xuất hiện đã đánh tan bầu không khí quỷ dị trước đó. Tề Mộ liếc nhìn Doãn Tu Trúc, phát hiện hắn đã bình tĩnh lại đôi chút.
Hứa Tiểu Minh giận đến nghiến răng, nói với Doãn Tu Trúc: “Ông anh họ kia của cậu đúng là chẳng ra cái thá gì. Hồi lớp 7 hắn ở trong trường nói xấu cậu bị Tề Mộ tóm lấy đánh cho một trận, từ đấy liền y như bọ chét nhảy qua nhảy lại không ngừng!”
Tề Mộ muốn cắt lời đã không còn kịp nữa rồi: “Cậu ngậm miệng lại đi Hứa Tiểu Minh!”
Hứa Tiểu Minh lại cố ý nói ra: “Cậu không biết là trong thời gian cậu tạm nghỉ học một năm, anh Mộ đã vì cậu mà trả giá thế nào đâu”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người. Âm u, tàn ác và cố chấp đang trào lên trong lòng hắn nháy mắt bị ép xuống.
Hắn nhìn về phía Tề Mộ, viền mắt đỏ hoe: “… Chuyện gì xảy ra?”
Tề Mộ đỡ trán, ảo não lên tiếng: “Cậu có thể quản cái miệng của mình được không Hứa Tiểu Minh?”
Hứa Tiểu Minh nhịn không nổi, nó hếch mặt lên trời thực sự là trông giống hệt một chú gà con: “Có cái gì mà phải giấu, chẳng nhẽ Doãn Tu Trúc không biết à?”