Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 2: Trời cao mây trắng




Giữa những dãy núi trùng trùng điệp điệp là dòng suối trong vắt nhìn thấy tận đáy chảy uốn quanh, một cô thiếu nữ thanh thuần hơn cả dòng nước đó đang ngồi bên bờ suối, hai chân nàng thoải mái quẫy đạp trong nước, hất lên những giọt nước trong veo, có vài giọt rơi xuống lớp vải mỏng trên người nàng, vài giọt lại men theo mái tóc dài như tơ của nàng rơi xuống.
Dưới ánh nắng ban mai, vẻ đẹp của nàng như mây trắng lúc ẩn lúc hiện, tinh khiết mà nhẹ nhàng mềm mại, lại mang theo cả một chút quyến rũ dụ hoặc.
Nụ cười của nàng như một tia sáng lóe lên trong đêm tối, có thể chiếu rọi đến cả nơi góc khuất tăm tối nhất thế gian...
..................
“Thế giới này thật sự quá đẹp!” Tiểu Vân ngẩng lên nhìn núi xanh sông biếc tít tắp vô bờ, nàng hít hà hương thơm thoang thoảng ngây ngất lòng người, nhìn vào hình ảnh mình hiện lên trên mặt nước da trắng hơn tuyết, mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng như ngọc, vẻ đẹp tuyệt mỹ thanh lệ của mình mà nói: “Ta cũng đẹp nữa!”
“Tiểu Vân của chúng ta đương nhiên là đẹp rồi, nếu không Vương sao có thể mê mệt cô đến hồn bay phách lạc vậy chứ.”
Tiểu Vân đang mải mê ngắm nghía thì bỗng một giọng nói kỳ ảo như tiếng vọng từ trong núi vang lên, nàng lập tức cười và đứng dậy, gọi: “Tiểu Mai, mau ra đây, ta biết là cô rồi.”
Một con hồ ly trắng từ rừng cây trong núi chạy ra, thoắt một cái nhanh như chớp biến thành một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Y phục mỏng màu tím nhạt vốn đã trong suốt, Tiểu Mai lại không mặc chỉnh tề mà để lộ bờ vai ra khiến người ta khó mà rời mắt đi được. Trang điểm hơi đậm khiến khuôn mặt thanh tú của cô càng thêm gợi cảm, đến sự lạnh lùng trong mắt cô cũng bị che bớt đi phần nào.
Tiểu Mai bước lại gần nàng, nói: “Vương không phải gọi cô đi gặp ngài sao, sao cô còn ngồi chơi ở đây chứ?”
“Gặp ông ta? Cô tha cho ta đi, ta trốn còn không kịp nữa là.” Tiểu Vân vội vàng xua xua tay, vừa nghĩ đến Ma Vương tu luyện ngàn năm rồi mà ngũ quan vẫn chưa tu luyện được cho ngay ngắn đó là tâm trạng đang vui của nàng bỗng tan biến chẳng còn chút nào.
“Trốn được một lúc, liệu có trốn được cả đời không? Sớm muộn gì thì cô cũng vẫn phải hầu hạ ngài ấy.” Giọng Tiểu Mai trước giờ vẫn luôn lãnh đạm như hàn băng không bao giờ tan trong mắt cô vậy.
Nghe những lời Tiểu Mai nói xong, đầu Tiểu Vân choáng váng, cảm giác như trời đất quay cuồng, khuôn mặt nhăn nhúm của Ma Vương cùng mái tóc bết dính của ông ta đã xua tan cảnh đẹp như thơ trước mắt cô mà xông vào trong đầu cô khiến thế giới trước mặt cô đều biến thành một màu u ám.
“Ông ta rốt cuộc thích ta ở điểm nào chứ? Ta thấy 7 vị phu nhân của ông ta, ai cũng đều xinh đẹp hơn ta, pháp lực cao hơn ta, thông minh hơn ta nữa. Hay dây thần kinh nào đó của ông ta bị chập rồi, không sao lại chấm ta chứ.”
“Suy nghĩ của Vương ai có thể nhìn thấu được chứ, cô hãy chấp nhận số phận đi!” Tiểu Mai nói.
“Trời ạ, bắt ta hầu hạ ông ấy thì ta thà tiếp tục làm một tiểu hồ ly, ngày ngày bị thợ săn truy đuổi còn hơn.”
Nàng tự thấy trước giờ mình chưa làm điều xấu gì, chỉ là một tiểu hồ ly không tranh với đời mà thôi, trước đây bị thợ săn truy đuổi đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, từ ngày biết tu tiên có thể không chết liền bất chấp tất cả cùng Tiểu Mai bắt đầu tu luyện.
Ai mà biết được khổ luyện 300 năm mới hay rằng chuyển thế đầu thai còn có thể được làm người, giờ chỉ có thể làm yêu mà còn là một tiểu yêu tinh vô dụng nhất.
Trong Ma giới, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu đạo hạnh thấp nhất, ai cũng có thể bắt nạt được. Luôn bị gọi là “hồ ly tinh, hồ ly tinh” đã đủ phiền lắm rồi, lại còn bị lão Ma Vương đó ngày ngày đeo bám, lúc nào cũng dùng cái đôi mắt lờ đờ đó mà ngắm nhìn nàng.
Tất nhiên, bị ngắm nhìn cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng 7 vị phu nhân kia của Vương đâu phải là những vị chủ tử dễ dàng để yên như vậy, chỉ cần dùng ánh mắt thôi cũng đã đủ khiến cho nàng ngày ngày phải sống trong lo sợ rồi.
“Thần tiên ơi, xin hãy cứu lấy con – tiểu hồ ly đáng thương nhất trên cõi đời này đi!” Tiểu Vân ngẩng mặt lên trời cầu khấn.
“Thôi đi, gọi đến lại không đánh cho cô hồn lìa khỏi phách ý chứ...” Tiểu Mai dùng lực gõ lên cái đầu đang chếnh choáng của nàng, gõ lìa chút ảo tưởng cuối cùng của nàng. “Đợi cô gọi được vị thần tên là Ngọc Thanh đó đến, tôi xem xem cô có còn mơ mộng được nữa không?”
“Cô đã từng gặp ngài ấy chưa? Nghe nói ngài ấy vô cùng đáng sợ...” Nhắc đến Ngọc Thanh, Tiểu Vân không khỏi rùng mình, trong Yêu giới, hai chữ “Ngọc Thanh” này có nghĩa không khác gì diệt vong. Truyền thuyết kể 1000 năm trước một mình ngài đã san bằng Ma giới, tiêu diệt gần một vạn yêu tinh, cái tên gọi này là ma chú đáng sợ nhất Yêu giới. Tất cả mọi yêu ma chỉ cần nghe thấy cái tên này đều sẽ lạnh toát sống lưng, tim đập chân run, sợ hãi y như người phàm thấy ma quỷ vậy.
Tiểu Mai liếc cô một cái, nói: “Hỏi thừa, nếu ta gặp rồi thì giờ này còn đứng đây mà nói chuyện được chắc?”
“Thật sự đáng sợ đến vậy sao? Thần tiên không phải luôn nói rằng có lòng từ bi hỉ xả đó sao?”
“Cái này mà cô cũng tin sao? Đó chỉ là những lời lừa gạt người phàm thế không biết gì thôi, ta chưa từng thấy con yêu tinh nào đứng trước mặt Ngọc Thanh Chân Vương mà thoát được khỏi định số diệt vong cả.” Tiểu Mai vừa nói lại vừa gõ một cái vào đầu nàng.
Tiểu Vân mím môi xoa xoa cái đầu bị Tiểu Mai gõ cho càng mơ hồ hơn của mình, thật là, cầu thần bái phật cũng không được, ông trời lẽ nào không thể cho nàng một con đường sống hay sao? Thật sự trong lòng không cam tâm.
“Tất nhiên là ta biết rồi, tìm một chỗ dựa về tinh thần cũng không được sao? Có một mơ ước nho nhỏ cũng không được à?” Nàng khẽ lẩm bẩm.
“Mơ ước? Nếu cô không muốn chấp nhận số phận thì chi bằng đi hút thêm hồn phách của người phàm, tranh thủ thời gian tu luyện, tuy rằng khả năng cô có thể tuy luyện được pháp lực cao hơn Vương là vô cùng thấp, à không, là gần như không thể, nhưng vậy còn hơn là ngồi đây mơ mộng viển vông.”
“Hút hồn phách của con người có khó không?” Tiểu Vân nghe vậy càng nhíu mày suy tư, nàng cũng không muốn hại người, chỉ là nàng thương người thì ai thương nàng cơ chứ.
“Tất nhiên là không khó rồi, trước đây không phải cô đã từng thấy ta làm rồi hay sao?”
“Đúng là từng nhìn thấy, chỉ là dựa vào thân người phàm một chút, nằm xuống liền dùng lực hút lấy, có phải vậy không?” Nàng cố gắng nhớ lại cảnh tượng lần trước từng nhìn thấy, xem ra có vẻ không khó.
“Đúng vậy! Yên tâm, với dung mạo xinh đẹp này của cô thì một ngày tìm được 8 đến 10 người không có gì khó.”
“10 người?” Cô giơ ngón tay ra nhẩm tính. “10 người bằng với 1 năm công lực, 100 người chính là 10 năm công lực, muốn có ngàn năm công lực, ôi trời! Vậy chỉ cần 3 năm là đủ rồi sao?”
“Ầy!” Tiểu Mai ủ dột nhìn lên bầu trời. “3 năm? Thôi đi, cô tưởng tất cả người phàm đều có công hiệu mạnh vậy sao? Lần trước ta gặp được một người vô cùng tốt, còn là một thanh niên trẻ. Nói thật cho cô biết nhé, đó thật sự là trăm năm khó gặp một lần đó...”
“Trăm năm một lần?” Nàng lập tức ngồi xuống đất bỏ cuộc, một hồi lâu sau mới lảo đảo đứng dậy, ủ rũ nói: “Ta thấy hay là thôi, đi vào rừng mà khổ luyện vậy.”
“Tiểu Vân, vừa nãy ta quên mất không bảo cô...” Tiểu Mai gọi nàng lại.
“Gì vậy?”
“Lúc ta đến, Vương bảo ta hỏi cô, có đồng ý làm bát phu nhân của ngài không?” Tiểu Mai mỉm cười nói.
“Ôi trời, lại nữa rồi!” Nàng bịt tai lại, nói to: “Giờ ta sẽ đi tìm ngay người đàn ông trăm năm khó gặp một lần đó ăn luôn...”
Nói xong, bóng dáng diễm lệ đó lập tức biến mất giữa sông nước...
..............
Trong rừng, Tiểu Vân chuyên tâm rút xoay dải lụa trắng, vừa luyện lại những động tác Tiểu Mai từng làm, vừa lẩm nhẩm khẩu quyết vừa học thuộc.
“Thiếu gia, không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi... không phải, là sắc trời không còn sớm nữa...”
Đúng lúc nàng đang tập trung tinh thần chuẩn bị thì đằng xa truyền đến một giọng nói.
“Nhanh vậy đã đến rồi.” Nàng vội vàng chỉnh trang lại lớp vải mỏng vừa bị kéo khỏi vai, nhìn ra bốn phía xung quanh. Lần đầu tiên không tránh khỏi hồi hộp, tim đập nhanh hơn. Nàng thầm cầu nguyện: Xin đừng là một lão già, trên người tốt nhất đừng có mùi khó chịu, nếu là một thanh niên thư sinh tuấn tú thì càng tốt...
Tuy ánh chiều tà vẫn còn lưu lại một chút ánh sáng nhưng dưới tán cây rậm rạp chỉ còn lại bóng tối.
Trong bóng tối, nàng mờ mờ nhìn thấy một bóng người từ từ bước đến.
“Đến rồi, đến rồi...” Nàng kinh ngạc, hồi hộp đến mức dẫm phải chân váy, trong lòng thầm mắng: “Cái váy đáng ghét này sao lại dài như vậy chứ? Về nhất định phải sửa ngắn hơn mới được.”
Nhìn thấy người đó ngày càng đến gần, Tiểu Vân kinh hoàng ngồi xuống dưới gốc cây, hai tay khẽ vuốt vuốt mái tóc dài được buộc bằng một dải lụa trắng buông thõng sau lưng của mình, bày ra một tư thế mà nàng cho rằng rất quyến rũ của mình, chớp chớp đôi mắt to long lanh, đương nhiên nàng cũng không quên nhìn trộm “con mồi” đang từng bước tiến lại gần.
Vì thiếu ánh sáng nên nàng không nhìn rõ tướng mạo người đó nhưng dựa vào bước chân vững chắc, nàng đoán đó là một thanh niên, nghĩ vậy trong lòng không khỏi mừng thầm, ngọt ngào cất tiếng gọi: “Công tử...”
Bị nàng gọi như vậy, người đó khẽ giật mình một cái, kinh ngạc đến mức lùi lại một bước, hồi lâu không nói nên lời.
“Công tử!” Thấy người đó bị dọa cho sợ hãi, không thể triển khai bước tiếp theo được, nàng đành thu lại tư thế gượng gạo này, tự mình bò dậy, tựa người về phía hắn, nhỏ nhẹ nói: “Muộn thế này rồi, chàng định đi đâu vậy?”
Đang nói thì bỗng nhiên mùi một hương thơm lạ lùng xông lên mũi, nàng hít sâu vào một hơi sau đó không nhịn được mà lại hít thêm một hơi nữa. Thật kỳ lạ, người phàm không phải đều hôi sao? Tại sao trên người hắn ta lại thơm như vậy? Không phải mùi hương hoa cũng không phải mùi thơm ngọt mà là một mùi thơm nhẹ như ảo như mơ khiến nàng hít vào liền có cảm giác bay bay lơ lửng.
“Có chút chuyện cần làm.” Người đó không đẩy nàng ra mà dùng một ánh mắt trầm tĩnh lẳng lặng nhìn nàng như dò xét.
“Chuyện gì vậy?” Muộn như vậy rồi còn đi gấp trong đêm, chắc không phải là thương gia chứ? Tốt nhất không phải là thương gia, nghe Tiểu Mai nói linh hồn của thương gia đều rất chua.
Nàng không kìm được lại hỏi: “Chàng làm nghề gì vậy?”
“Cô đoán xem?”
Lại còn thích hỏi như vậy chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đoán: “Thư sinh!”
“Tại sao?”
“Vì chàng rất thơm, Tiểu Mai nói người đọc sách trên cơ thể đều có mùi của sách, linh hồn cũng vô cùng...” Nàng lập tức bịt miệng lại, cười nói một cách hồn nhiên. “Ý em nói là người cũng rất tốt.”
Nàng vừa tham lam hít ngửi mùi thơm của hắn, vừa vui vẻ đoán mò xem linh hồn của hắn có thể gia tăng bao nhiêu phần công lực cho mình, không lẽ là nhanh như vậy đã gặp được người tốt trăm năm khó gặp một lần đấy chứ?
“Ồ.” Hắn gật gật đầu, trầm giọng nói: “Cô nương, phiền nàng đứng hẳn hoi lại được không?”
“Hả?” Nàng đột nhiên đứng vững, sờ sờ lên mặt mình đầy hoài nghi, trong lòng thầm nghĩ. “Không phải chứ, lẽ nào ta không xinh đẹp bằng Tiểu Mai sao?”
Sao phản ứng của hắn lại khác hẳn với những gã đàn ông khác như vậy? Ngẫm nghĩ một lúc nàng đoán là người đọc sách có lẽ thích làm bộ làm tịch chăng?
“Công tử...” Nàng lại một lần nữa gọi.
“Được rồi, đừng gọi nữa!” Người đó lập tức đưa tay ra cản nàng, nói: “Ta tên Hiên.”
“Hiên? Ừm, em tên Mộ Vân, mọi người đều gọi em là Tiểu Vân.” Tuy bề ngoài nàng vẫn làm bộ dạng quyến rũ động lòng người nhưng trong lòng đã bắt đầu nản rồi, chỉ là nhớ đến 4 chữ “trăm năm khó gặp” này mà lập tức nén sự bất mãn trong lòng lại, áp người vào người hắn, cố gắng hết sức để thả thính quyến rũ hắn (nếu chớp mắt lia lịa cũng được coi là một dạng quyến rũ...)
“Hiên, em thấy trời cũng tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm đi...”
“Nghỉ ngơi?” Thư sinh tên Hiên đó vừa nghe thấy liền lập tức đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Cô nương, xin hãy tự trọng!”
“Ta...” Lần này nàng hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi, to tiếng nói: “Ta thích vậy thì liên quan gì đến ngươi chứ? Đọc mấy quyển sách nát mà tự cho rằng mình tài giỏi hay sao, ai thèm chứ?”
“Có liêm sỉ hay không không liên quan gì đến việc đọc sách.”
“Ngươi...” Thật là khiến nàng tức chết, đúng không hổ là thư sinh, mở miệng ra là nói lý lẽ.
Nếu không phải giết người không giúp ích được gì cho việc tăng công lực thì nàng nhất định sẽ bóp chết hắn, uống máu hắn, còn xé lưỡi hắn thì mới hả giận.
Nhưng mệnh người này cũng không tệ. Cách đó không xa truyền đến âm thanh, trong chốc lát hoàn toàn di dời sự chú ý của nàng.
Lẽ nào lại có người đến nữa? Nghe tiếng giống như băng qua cỏ vậy, lúc này nàng không rảnh để đôi co với tên thư sinh đó nữa.
Nàng nhanh chóng chạy về phía có âm thanh phát ra đó, thời gian quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhìn mặt trời sắp xuống núi rồi mà nàng còn chưa hút được linh hồn nào.
Quả nhiên có một người đàn ông thân hình vạm vỡ lưng gùi vài khúc gỗ đang khó nhọc bước xuống núi.
“Quan gia...” Nàng ngọt giọng bước lên, ai ngờ không cẩn thận lại dẫm phải chân váy dài, cả người đổ ụp xuống. Đúng lúc nàng đang ảo não vì mình lại thất bại lần nữa thì một cánh tay rắn chắc nắm chặt lấy tấm lưng eo thon của nàng...
Hóa ra không phải tất cả đàn ông đều khó dụ như vậy, lần này nàng gặp phải người ân cần, vừa nhìn thấy nàng ngã liền lập tức đỡ nàng. Giờ hắn còn đứng như khúc gỗ ngẩn người ra đó, nhìn nàng không chớp mắt, bộ dạng như thể muốn ăn thịt nàng đến nơi.
Nàng đưa tay ra ôm chặt lấy bờ vai to rộng của hắn, cả thân người đều dựa vào cơ thể rắn chắc của hắn, mềm giọng nói: “Đa tạ...”
“Đừng khách khí.” Gã đàn ông không hề có ý định bỏ nàng ra, đôi mắt không an phận đó nhìn lướt qua lướt lại trên người nàng.
Hóa ra thực sự rất dễ dàng, nàng không chậm trễ nắm lấy cơ hội, đưa đôi môi hồng quyến rũ của mình ra. Mặc dù mùi mồ hôi hôi hám của hắn khiến nàng suýt nôn nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể gia tăng công lực là nàng lại nén nhịn.
Không ngờ đúng vào thời khắc then chốt này thì tên thư sinh lớn tiếng nói: “Mau buông ra!” Phá hỏng thời cơ tốt nhất của nàng, gã đàn ông vừa ngây người ra lúc nãy nhìn tên thư sinh chầm chậm bước đến với ánh mắt kỳ dị rồi lại cúi đầu nhìn Tiểu Vân trong lòng mình, lập tức buông tay. Hắn ngại ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Tôi... vừa nãy cô nương này không cẩn thận ngã, vì vậy...”
Thấy tình cảnh này, nàng tức giận quay sang nói với gã thư sinh vừa phá hỏng kế hoạch của mình: “Ngươi kêu cái gì hả?”
“Sao cô có thể... không biết quý trọng bản thân như vậy chứ?”
“Ngươi đợi đấy...” Suýt nữa thì nàng đã xông đến cắn chết hắn rồi, nhưng nghĩ đến việc mình phải hút được hồn phách, nàng hít sâu vào một hơi, nói: “Giờ ta không có thời gian, đợi lúc nữa ta sẽ thu phục ngươi...” Tức chết đi được, nàng thật sự bị tên mọt sách thích lo chuyện bao đồng này làm cho tức điên lên mất.
Thu lại vẻ giận dữ trên mặt, nàng cười đầy quyến rũ với gã vạm vỡ: “Chàng đừng hiểu lầm, em chẳng quen biết gì hắn cả.”
Gã ta nhìn sang thư sinh rồi lại nhìn nàng đầy phân vân, càng không biết nên làm gì cho phải.
Nàng đang định từ từ “giải thích” một chút thì tên thư sinh bỗng quay sang nói với gã vạm vỡ đang ngẩn người ra. “Nhìn cái gì? Còn không mau đi đi? Đợi chết không toàn thây à?”
Gã vạm vỡ kia vừa nghe vậy liền chạy đi còn nhanh hơn thỏ...
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng gã ta biến mất, trông hắn cao to lực lưỡng vậy mà sao nhát gan đến đáng thương. Một tên thư sinh trói gà không chặt mà có thể dọa hắn sợ đến như vậy? Tuy rằng câu nói “chết không toàn thây” của tên thư sinh đó đúng là lạnh lùng thật.
“Này, ngươi làm vậy là ý gì hả?” Nàng dậm chân nói.
“Tuy rằng hắn chết cũng đáng đời nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy hắn chôn thây ở nơi này.”
“Sao ngươi biết ta sẽ hại hắn?” Tiểu Vân hồ nghi nhìn thư sinh.
“Phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra được, ở nơi rừng núi hoang vu này, ngươi chỉ có một mình, y phục không dính bụi, đầu tóc không rối bời, áo sống không che hết cơ thể, là người thường thì mới lạ đấy.”
“Vậy sao?” Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, hình như đúng là không bình thường thật, xem ra kinh nghiệm của mình vẫn chưa đủ, cần phải chú ý đầu tư nhiều công sức hơn mới được.
“Còn nữa, một cô gái xinh đẹp như ngươi, cho dù có dâm đãng phóng túng cũng không đến mức trực tiếp vậy chứ? Nói chưa đến 3 câu đã muốn... không phải người điên thì chính là yêu quái. Nhìn ngươi không giống người điên, vậy nhất định là yêu quái rồi.”
“A? Nhìn một cái đã biết ngay là yêu quái sao? Thật là thất bại.” Nàng thật sự cạn lời rồi, còn tưởng rằng hút hồn phách của người rất đơn giản, hóa ra lại khó như vậy, xem ra nàng không có năng khiếu với chuyện này rồi.
“Chứ sao nữa, xin cô lần sau ra tay thì chí ít cũng phải chuẩn bị cho đàng hoàng, nếu muốn lừa người ở trong vùng núi hoang vu này thì ít nhất cũng phải làm bộ bị trọng thương, sức tàn lực kiệt hoặc vừa bị đạo tặc cướp bóc gì đó...” Vì trời tối, ánh sáng mờ mờ nên nàng không nhìn rõ nét mặt của hắn ta, chỉ là từ giọng nói đó có thể cảm nhận được ở hắn sự điềm tĩnh đến siêu phàm thoát tục.
Nàng bước lại gần hắn, gương mặt đầy sự ngưỡng mộ sùng bái với mong muốn học hỏi vô bờ. “Nói cũng có lý, còn gì nữa không?”
“Nếu muốn quyến rũ người thì ăn mặc chỉ cần y phục xộc xệch là được, rách rưới trầy xát chút cũng được, đằng này ngươi mặc đẹp như vậy, vừa nhìn là biết ngay hồ ly tinh.”
“Đúng vậy mà! Ta nói y phục của Tiểu Mai thật sự không chấp nhận được, ngươi xem này, còn dài như vậy nữa, hại ta dẫm phải chân váy mấy lần liền.” Vừa nói nàng vừa nhấc váy lên với bộ dạng khẳng định chắc nịch như thể chí lớn gặp nhau.
Thư sinh khẽ hèm giọng, ánh mắt nhìn lướt qua đôi chân nhỏ dài trắng muốt của nàng, rồi nhìn ra thảm cỏ xa xa, tiếp tục nói: “Nếu không tìm một nơi sơ sài nào đó, cải trang thành cô gái cô độc không nơi nương tựa... còn nữa, nói ít đi vài câu, nếu có nói thì cũng nên uyển chuyển một chút...”
Tiểu Vân chăm chú lắng nghe hết những lời khuyên của hắn ta, không kìm được mà tán thưởng. “Thật lợi hại, người đọc sách đúng là biết nhiều thật.”
“Chỉ là biết nhiều hơn cô một chút thôi.”
“Nể tình ngươi chỉ bảo cho ta nhiều như vậy, ta tha cho ngươi đấy, ngươi hãy đi đi.” Không phải nàng tốt bụng tha cho hắn mà là nàng thực sự không cách nào hút được hồn phách của hắn, hà cớ gì lãng phí thời gian thêm nữa.
“Vậy cảm ơn.”
Tiểu Vân nhìn thấy hắn đi về hướng lúc trước cứ tỉnh bơ như không, nàng thật sự cảm thấy nghi hoặc không hiểu nổi.
Từ khi nào mà đến cả mọt sách cũng trở nên gan dạ như vậy, nhìn thấy yêu tinh cũng mỉm cười tiêu sái như không?
Thế gian này đúng là thay đổi thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.