Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 23: Phong lưu nhàn khước




Minh Hồn đặt Dạ Xoa lên giường, nhanh chóng cho hắn uống một viên linh dược để giảm đau, nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của hắn không nói gì thêm.
“Sao ngươi lại cứu ta?” Dạ Xoa hỏi, giọng hắn không run lên vì đau đớn, mà vẫn dứt khoát như bình thường.
“Tại sao lại không cứu?”
“Ta chết không phải ngươi sẽ vui mừng lắm sao?”
Minh Hồn cười nhạt, hỏi: “ ai nói ta muốn ngươi chết?”
Những điều có thể làm cho Dạ Xoa hắn đều đã làm cả rồi, đồng môn năm trăm năm với nhau những lời hắn nói với Dạ Xoa, nói đến mòn cả miệng, nhưng đổi lại chỉ là sự khinh bỉ và thù hận. Hắn vì Dạ Xoa mới tới Ma giới, chỉ muốn cứu vớt linh hồn của Dạ Xoa, để Dạ Xoa giảm bớt được nghiệp chướng. Đáng tiếc dù y thuật của hắn có cao minh, nhưng thủ đoạn giết người của Dạ Xoa ngày càng tàn độc, chỉ một chiêu là mất mạng.
Thực ra mỗi lần thất vọng, tức giận ra tay xong, Minh Hồn trở về với vết thương trên người luôn cảm thấy rất hối hận, chán nản về bản thân không nên vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ra tay với hắn.
Hắn luôn tự hỏi bản thân: tội gì phải vậy? Kìm nén cơn giận dữ của bản thân khó vậy sao? Nhưng sự thật thì là rất khó!
“Xoa, ngươi chưa từng gọi ta một tiếng sư huynh, nhưng trong lòng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn coi ngươi là sư đệ của ta”. Hắn ngừng một lát, nhìn Dạ Xoa im lặng, rồi đột nhiên nói: “ Ta rất muốn biết, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến ngươi căm ghét ta như vậy…Nếu năm đó ngươi nói cho ta biết tình cảm của mình đối với Lạc Sa, sự việc sẽ không rơi vào tình cảnh như thế…nếu ta biết ngươi thích Lạc Sa, nhất định sẽ nhường cho ngươi…”
“Tại sao?” Dạ Xoa ngập ngừng hỏi.
“Bởi vì năm đó sư phụ giao ngươi cho ta, ta phải có trách nhiệm với ngươi, sao có thể để một nữ nhân hủy hoại cả cuộc đời ngươi…”
“Ta không có”. Dạ Xoa dứt khoát đáp lại, thấy Minh Hồn không giải thích tiếp mà nhìn mình, liền nói: “ ta không hề nói ta thích nàng ta”.
“Vậy tại sao ngươi…” hắn luôn cho rằng Dạ Xoa vì thích Lạc Sa nên mới căm ghét hắn như vậy, nếu như không vì nữ nhân đó, hắn thực sự không hiểu được tại sao Dạ Xoa lại căm hận hắn đến tận xương tủy, không thèm đếm xỉa tới hắn.
“Việc qua rồi ta không muốn nhắc lại…vừa rồi hắn ta nói ngươi phản bội sư môn là sao? Ngươi không phải vì bị ta liên lụy, mới bị sư phụ đuổi khỏi sư môn sao?”
“Có gì khác biệt sao?”
“Đương nhiên là có khác biệt, ta không hiểu được, ngươi luôn được sư phụ coi trọng, sao có thể chỉ vì một chuyện cỏn con mà bị đuổi đi. Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Dạ Xoa vì vội vã muốn hỏi cho ra lẽ, làm ảnh hưởng tới vết thương, đau đớn rên rỉ. Minh Hồn trông thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vã xoa thuốc giảm đau lên miệng vết thương bị bỏng của hắn.
“Năm đó ta vì chuyện của Lạc Sa khiến ngươi bị đuổi khỏi sư môn, ta hối hận không kịp. Ta nhận được sự ủy thác của sư phụ, những việc ngươi làm sai cũng là do ta quản giáo không nghiêm mà ra, ngươi không đáng bị đuổi đi… Ta dùng mọi cách tìm ngươi, sau đó nghe nói ngươi ra nhập Ma vực, ta càng thêm hối hận.
Do ta nhất thời nóng giận nói ra nhưng lời sai trái, khiến năm trăm tu luyện của ngươi bị hủy chỉ trong một ngày…để bù đắp lại những sai lầm, ta liền tới Ma vực, hy vọng có thể ở bên cạnh ngươi, cứu vớt ngươi.
Ngươi cho rằng ta cứu người mà ngươi muốn giết là vì muốn đối đầu với ngươi sao? Không phải, ta chỉ là không muốn ngươi phạm quá nhiều nghiệp chướng, rơi vào cảnh hồn bay phách lạc, cho nên ta dùng hết sức có thể để giúp ngươi. Nhưng ngươi lại càng làm ta thất vọng hơn, thủ đoạn tàn độc khiến ta thêm đau lòng”.
Đôi môi Dạ Xoa run run hồi lâu, mới thì thầm gọi một tiếng: “sư huynh!”
Hai chữ sư huynh này hắn đã chờ đợi một nghìn năm, nhưng chỉ cần đợi được, một nghìn năm này cũng không là gì. Minh Hồn cười nói: “ lần đầu nghe thấy ngươi gọi như vậy, nếu như ngay từ đầu quan hệ giữa hai ta không có khúc mắc, e rằng cũng không có ngày hôm nay”.
Hắn thấy Dạ Xoa lại im lặng, lẩm bẩm một mình: “ ta nói bao nhiêu như vậy còn ngươi chỉ nói ra được vẻn vẹn có bốn câu, nghĩ lại thật là ngốc nghếch nực cười…Xoa, ngươi có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì khiến ngươi căm ghét ta đến vậy?”
Dạ Xoa giật mình mặt trắng bệch, đáp lại dứt khoát: “ Không được”.
Quay người nhắm mắt lại, như không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn…
Cảnh ngộ như vậy Minh Hồn sớm đã quen rồi, cảm giác khó xử đã hoàn toàn không còn nữa.
Thấy Dạ Xoa ngủ rồi, hắn không còn việc gì, ngồi đó quan sát phòng của Dạ Xoa.
Trong phòng không bày biện đồ gì quý giá, một chiếc giường thạch ngọc tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo, có lẽ vì muốn nhanh chóng gia tăng công lực mà Dạ Xoa mới cố tình chọn chiếc giường hàn khí không hề dễ chịu này.
Ngoài ra, chỉ có một chiếc bàn một chiếc ghế, không đặt ở vị trí giữa phòng như thường lệ, mà lại đặt gần cửa sổ. Bàn ghế được làm từ bạch ngọc, đường nét chạm khắc giống như tính cách cương nghị của Dạ Xoa, chỉ là màu trắng xem ra không hợp với hắn. Một Dạ Xoa luôn chỉ thích đen tối lại chọn bàn ghế trắng thuần khiết như vậy, thật khiến Minh Hồn không có cách nào lý giải được.
Minh Hồn không muốn rời đi, một mình ngồi trước cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm cảnh vật bên ngoài. Thật không ngờ từ đây lại nhìn thấy đình viện mà hắn yêu thích nhất, là nơi đá có hình dạng kỳ lạ mọc lởm chởm, cây thương bách mọc thành từng cụm, trong bóng tối có một khoảng hoang vu thú vị riêng.
Nhớ mỗi lúc hắn thấy cô đơn ở Ma vực, đều sẽ tới chỗ những hòn đá kỳ lạ ngồi trong đó, sẽ giúp hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa, những hòn đá kỳ lạ này giống như một người luôn âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh hắn…
Thật không ngờ Dạ Xoa còn biết tận hưởng hơn hắn.
Thánh điện ở Ma Vực
Vương ngồi uy nghiêm trên vương vị, âm u lạnh lẽo bao trùm thánh điện rộng lớn.
“Dạ Xoa, vết thương của ngươi sao rồi?”
Dạ Xoa cúi người nói: “ Đã đỡ nhiều rồi, Vương còn gì dặn dò không ạ?”
“Tạm thời không có, ngươi yên tâm dưỡng thương đi”. Vương lạnh lùng nhìn Minh Hồn, hỏi: “ Hàn kim có thật đã đâm trúng hắn?”
“Vâng, từ sắc mặt đau đớn của hắn cho thấy, kim này đích thực có thể xuyên qua thần công bảo vệ của hắn”. Minh Hồn đáp.
Sắc mặt Vương không có một chút phấn khởi, khẽ nói: “ xuyên qua thần công của hắn không phải là hàn kim, mà là Tiểu Vân…không ngờ hắn thật sự ra tay, biết rõ Dạ Xoa là người của ta, hắn vẫn dám ra tay…Hừ! Thần tiên…”
Minh Hồn không khỏi kinh ngạc, hóa ra tất cả đều do Vương sắp đặt trước, vì để thăm dò xem tình cảm của Hi Hiên đối với Tiểu Vân là thật hay giả, tại sao lần việc lần này này hắn không hề hay biết.
Vương lại hỏi: “ Hắn trúng hàn kim có thật là rất đau đớn không?”
“Đúng vậy, công lực bị tiêu tan”. Minh Hồn cung kính đáp: “ Vương, hàn kim sao lại lợi hại như vậy, dường như được đặc biệt làm ra để áp chế hắn”.
“Không sai, do ta đặc biệt chế tạo ra nó để dành cho hắn. Khắc chế được ngọn lửa trên cơ thể hắn chỉ có hàn băng…”
Vương do dự một lúc, đột nhiên hỏi: “ Minh Hồn, Tiểu Vân ở y quán sống tốt chứ?”
“Rất tốt, nếu Vương nhớ tới nàng, ta sẽ đem nàng về Ma Vực”.
“Không cần. Lúc thần ma giao tranh, ta không muốn nàng bị cuốn vào. Ở trần gian vẫn tốt hơn, rời xa đau khổ và thù hận, cho dù có ngày Ma Vực bị hủy diệt, cũng sẽ không bị liên lụy…Minh Hồn, ta không tiện ra vào Ma Vực, ngươi có thời gian hãy chăm sóc cho nàng”. Nhắc tới Tiểu Vân, khuôn mặt u ám của Vương lại hiện lên những lo âu và buồn phiền.
“Vương không cần lo lắng, ở Ma giới nàng khó có thể tự bảo vệ mình với pháp lực kém cỏi như vậy, nhưng ở trần gian dựa vào pháp lực đó của nàng cũng đủ để sống tốt”.
“Vậy thì tốt, chỉ cần nàng thấy vui vẻ là được”. Vương thở dài một tiếng, đứng dậy: “ các ngươi lui đi”.
Ra khỏi thánh điện, Minh Hồn không kiềm chế được tức giận nói: “ Xoa, là Vương đã sắp xếp trước để ngươi hành động theo phải không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy sao ngươi còn nói những lời như vậy?” hắn hỏi đầy giận dữ.
Dạ Xoa nhìn hắn, hỏi ngược lại: “ bản thân ngươi không tự hiểu sao?”
“Ta?” Hắn rùng mình ớn lạnh trong lòng: “ những lời đó cũng là Vương bảo ngươi nói sao?”
“Đúng vậy! Ta sớm đã nhắc nhở ngươi, nàng ta là nữ nhân của Vương… Vương tin tưởng lòng trung thành của ngươi, nhưng không có nghĩa một người đàn ông dụng tâm sâu xa như Vương lại không có chút đề phòng nào…may có người ra tay nhanh hơn ngươi”. Dạ Xoa nói xong, lách qua hắn đi về phía phòng của mình.
“Ngươi nói ta chỉ cho nàng cách dùng cái chết để uy hiếp trên thánh điện, đó cũng là điều Vương bảo ngươi hỏi sao?”
“Đúng…” Dạ Xoa dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại: “ bớt tính phong lưu của ngươi đi, chịu tổn thương không chỉ có nữ nhân thôi đâu…”
Tức khắc, Minh Hồn cảm thấy bóng tối đang bao vây quanh hắn, yêu một người chả nhẽ lại có thể điên cuồng đến vậy? Hắn theo Vương trải qua hàng trăm trận chiến, ra sinh vào tử, lại vì một nữ nhân mà bị hoài nghi.
Là do Vương quá đa nghi, hay hắn vốn dĩ không hiểu được tình yêu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.