Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 35: Bi hận tương kế




Một cơn đau dữ dội, khiến Hi Hiên trở về hiện thực từ trong giấc mộng phủ đầy bụi đã lâu. Chàng nhìn thấy một Ma Vương lạnh lùng cùng tả hữu hộ pháp một sáng một tối của Ma Vực, đã hiểu ra mình đang ở đâu.
“Bất ngờ chứ? Đây chính là mũi tên nghìn năm trước vốn thuộc về ngươi, hôm nay ta tặng lại cho ngươi”. Ma Vương cười lạnh lẽo nói với chàng.
“Là …mũi tên của Hậu Nghệ?” Chàng sờ vào đầu mũi tên sắc bén trong suốt, cười gượng: “Thật không ngờ…ta vẫn không tránh được”.
“Ta đã hao tốn bao công sức mới tìm được nó cho ngươi. Nghe nói mũi tên này ban đầu do Thái Tôn dùng hàn băng vạn năm để đúc ra nó, chuyên dùng để trừng trị sự kiêu ngạo ngông cuồng tự đại của các ngươi.
“Mùi vị dễ chịu chứ?”
Chàng khẽ gật đầu: “Dễ chịu, dễ chịu hơn rất nhiều việc phải tiếp tục sống năm đó”.
Hi Hiên thấy Ma Vương cười thỏa mãn bỏ đi, kìm nén cơn đau trong lồng ngực, hét lên: “Đợi đã…Ta muốn gặp Hỏa Lân, để hắn đến gặp ta…”
Ma Vương đột nhiên quay người lại, ánh mắt còn khủng khiếp u ám hơn Ma Vực: “Hỏa Lân? Ngươi vẫn còn nhớ tới người sao?”
“Hừ! Ta sao có thể quên được tên nghiệp chướng đó, cho hắn đến gặp ta ngay”.
“Được, ta dẫn ngươi đi gặp người!” nói xong, Ma Vương kéo cơ thể đang dần băng giá của chàng đi tới căn phòng bí mật phía sau thánh điện, ném chàng xuống trước bức tranh của một quái thú rất to lớn, thét lên: “Chính là đây!”
Hi Hiên nghi ngờ nhìn bài vị trước bức tranh, hỏi: “Hắn…chết rồi sao?”
Ma Vương nghe thấy căm phẫn đạp vào vết thương của chàng, lúc nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn từ miệng chàng thốt ra, nghiến chặt răng nói: “Người đã bị ngươi đánh chết rồi, ngươi thỏa mãn chưa?”
“Hắn chết rồi! Không ngờ hắn đã chết rồi”. Hi Hiên đau khổ rên rỉ, không phải vì mũi tên trong tim, mà là bởi vì một vết thương vô hình khác ở trong tim.
“Còn giả vờ, rõ ràng chính ngươi đã giết người”.
“Ta không có…” Hi Hiên yếu ớt lắc đầu.
“Năm trăm năm trước…chả nhẽ ngươi quên rồi sao?” Ma Vương phẫn nộ lôi Hi Hiên dậy, hung dữ lôi mũi tên trên ngực chàng ra, rồi đẩy chàng ngã xuống trước bức tranh.
Thấy Hi Hiên yếu đuối không chút sức lực quỳ trước bức tranh, mọi thù hận trong tim Ma Vương mới lắng xuống đôi chút, hướng mặt về bức tranh nói: “Phụ Vương, cuối cùng con cũng đem được hắn tới trước mặt người, người có thể an tâm rồi…”
“Ta nói rồi, ta không giết hắn! Ta đường đường là một vị thần đi lừa gạt một yêu ma như người làm gì?”
“Năm đó người vì muốn giảng hòa với ngươi, hi vọng Ma Giới và Thần tiên có thể cùng chung sống, mới tới Hoa Sơn tìm ngươi…” Ma Vương nhìn vào mắt chàng, lúc hắn nhìn thấy ánh mắt của Hi Hiên nghiêm nghị chính trực, trong tim có chút kinh ngạc, hỏi: “Vậy tại sao lúc người lâm chung, không ngừng gọi tên của ngươi?”
Hi Hiên ngẩn người nhìn bức tranh trên tường của Hỏa Lân, nắm chặt lồng ngực lẩm bẩm: “Hắn…lúc lâm chung hắn vẫn gọi tên ta sao? Tại sao? Hỏa Lân, rốt cuộc ngươi là vì cái gì?”
“Là ta đang hỏi ngươi tại sao?” Ma Vương gào thét.
Hi Hiên đau khổ tột cùng ngẩng đầu nhìn hắn: “Hắn có nói với ngươi về quan hệ của ta và hắn không?”
“Quan hệ của hai người?”
“Hỏa Lân là vật cưỡi của ta, lúc ta còn rất nhỏ hắn luôn ở bên cạnh ta… Hai nghìn năm, ta xem hắn như tri kỷ, người thân, làm bạn chân thành. Nhưng thật không ngờ nghìn năm trước lúc ta và vương của Ma Giới quyết chiến, hắn đã lấy trộm cốc Kính Nguyệt của ta rồi trốn xuống trần gian, xây dựng lên Ma Vực.
Năm trăm năm trước hắn có tới đỉnh Hoa Sơn tìm ta, khẩn cầu ta niệm tình chủ tớ, tha thứ cho hắn, để hắn được quay lại thiên đình. Ta không giết hắn, cũng không bắt hắn về thiên đình. Cho dù hắn đối xử với ta thế nào, ta cũng đều không nhẫn tâm nhìn hắn bị thiên đình trừng phạt…”
Nhắc tới chuyện này, lại động vào một vết sẹo khác trong trái tim chàng. Một nghìn năm trước, sự phản bội của Hỏa Lân khiến chàng thất bại thảm hại trong cuộc quyết chiến với ma giới, chàng cũng vì đánh mất bảo vật của tiên giới mà bị phụ mẫu mà chàng vô cùng căm hận giam cầm dưới đầm băng. Nhưng trong mắt chàng, điều đau khổ nhất là thứ duy nhất còn có thể tin tưởng dựa dẫm được sau hai nghìn năm lạnh lẽo đó, lại vô tình phản bội chàng, khiến chàng mất tất cả.
“Ngươi thật sự không giết người sao?”
Hiên nhắm hai mắt lại, khẽ lắc đầu: “Ta nói rồi, ta vẫn không cần phải nói dối một yêu ma như ngươi”.
Chàng cảm thấy nỗi đau ở tim đã ngừng lại, cơ thể nhẹ nhõm. Chàng tự biết linh hồn đang muốn rời xa chân thân, nếu trong vòng mười hai tiếng, linh hồn không còn gì để dựa vào mọi thứ sẽ tiêu tan. Mà ở Ma Vực này, chàng không thể thấy được mặt trời.
Ma Vương thấy vậy, không kìm được vẻ xúc động nói: “Tại sao không cầu xin ta tha cho ngươi?”
“Ngươi sẽ làm thế sao? Hai giới thần ma xưa nay như nước với lửa không có cách nào dung hòa được, ngươi hao tâm tổn trí để giết ta, sẽ dễ dàng tha cho ta được sao?” Chàng hơi nhếch mép, lộ ra nụ cười nho nhã: “Giúp ta chăm sóc tốt cho Tiểu Vân, ta nợ nàng quá nhiều…”
Ma Vương rời đi, bỏ lại chàng ở lại căn phòng âm u tối tăm, nhìn lại cuộc đời dài đằng đẵng của chàng.
Chàng không hiểu bản thân mình còn lại được gì, có lẽ chỉ còn lại nữ nhân vẫn ngốc nghếch ngồi bên khe suối chờ đợi chàng.
Nhớ tới Tiểu Vân, chàng nở một nụ cười ngọt ngào. Nàng thật ngốc, biết rõ không nên, không thể yêu chàng, nhưng vẫn cứ cố chấp như vậy. Nhưng thế giới này có biết bao người có thể thông minh mà đối mặt với tình yêu? Có ai hiểu được lúc nào nên kiên cường, lúc nào nên buông tay? Nếu chàng thông minh, sao biết rõ là cạm bẫy mà vẫn cứ nhảy vào.
Ý thức của chàng bắt đầu phân tán dần, mơ hồ trong những kí ức buồn đau triền miên. Lúc này, tiếng bước chân tiến tới đã gọi thần chí chàng quay về.
“Tiểu Vân…” Chàng mở to mắt vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Vân, nhưng chỉ thấy bốn bức tường đen kịt.
Tiếng Tiểu Vân truyền tới từ sau bức tường: “Vương! Ta về rồi “.
Chàng dùng chút sức lực cuối cùng tiến sát lại bức tường, dựa vào bức tường lắng nghe giọng nói dịu dàng mà chàng luôn thương nhớ.
“Đợi được chưa?”
“Không có…” Giọng Tiểu Vân ngừng lại hồi lâu, mới nói tiếp: “ Ta nghĩ chàng sẽ không quay lại nữa, ta chắc sẽ không đợi nữa…”
“Cuối cũng nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, quyết tâm từ bỏ sao?”
“Đúng vậy!”
Hi Hiên nghe đến đây, thở hắt ra một tiếng. Cũng tốt, như vậy chàng có thể yên tâm ra đi.
“Vương, ta nhớ ngài từng nói: Chỉ cần ta đồng ý gả cho ngài, ngài có thể làm mọi thứ cho ta”.
“Đúng vậy!” Ma Vương không chút do dự trả lời nàng, trong tiếng nói đó có sự vui mừng.
“Được, vậy ta đồng ý!”
“Nàng nói thật chứ?”
Tiểu Vân đáp lại dứt khoát: “Là thật”.
Hi Hiên rất muốn mừng cho Tiểu Vân, mãn nguyện vì nàng đã chọn lựa hạnh phúc thật sự. Nhưng chàng không vui nổi. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nghe được nữ nhân mà mình yêu đồng ý gả cho người khác, ai có thể cười được chứ.
Chàng bắt đầu hoài nghi, nàng là nữ nhân luôn miệng nói với chàng: cùng sinh cùng tử sao? Là nữ nhân nói với chàng thịt nát xương tan cũng vẫn muốn yêu chàng sao? Là sự ngây thơ của chàng trêu đùa chàng, hay là chàng đã tưởng tượng tình yêu quá đẹp.
Đây chính là số mệnh của chàng sao? Nữ Oa Nương Nương mãi mãi rời đi, các ca ca bị diệt hình thần, phụ mẫu không có chút yêu thương, Hỏa Lân cũng chết rồi, giờ đến nữ nhân chàng yêu nhất cũng muốn trở thành thê tử của người khác. Mà chàng chỉ còn lại một nỗi đau trong tim.
Cơn đau ngừng lại trong tim giờ lại tiếp tục…
Chàng vốn cho rằng Ma Vương sẽ rất vui vẻ, nhưng chàng đột nhiên không nghe thấy điều gì. Một khoảng trầm lắng rất lâu, chàng nghe thấy Ma Vương khẽ nói: “Tại sao lại đột nhiên muốn gả cho ta? Nàng…muốn ta làm gì cho nàng?”
“Ta muốn gặp chàng, ta muốn gặp chàng lần cuối”. Lời nói của Tiểu Vân khiến bàn tay chàng không ngừng run rẩy, từ sự trầm mặc của Ma Vương, chàng cũng cảm thấy một sự run rẩy như vậy. Nữ nhân ngốc nghếch này, nàng rốt cuộc có biết bản thân đang nói gì không, có biết những lời nói đó đối với hai người đàn ông có mùi vị như thế nào không.
“Nàng nói là…”
“Vị thần đó sắp chết”.
Ma Vương tức giận: “Ai nói cho nàng biết?”
“Cái này ngài không cần biết, ta hỏi ngài lần cuối: có phải ta đồng ý gả cho ngài, ngài có thể làm mọi thứ cho ta không”.
Một lúc lâu im hơi lặng tiếng khiến Hi Hiên dường như nghẹt thở, nhưng chàng vẫn nắm chặt đôi tay lạnh ngắt, giữ lại hơi thở cuối cùng, đợi đáp án của Ma Vương.
“Đúng!”
Lúc chàng nghe thấy câu trả lời này, toàn thân cứng đơ đổ xuống nền đá lạnh lẽo. Một câu “Đúng” đồng nghĩa chàng có thể gặp Tiểu Vân lần cuối cùng, cũng có nghĩa Tiểu Vân đã dùng chính bản thân mình để ra điều kiện.
Chàng không biết nên vui mừng hay là nên đau buồn.
Tiếng bức tường chuyển động ầm ầm thật chói tai, khiến mỗi dây thần kinh của chàng đều bị kích động, tiếp đó chàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt lạnh ngắt của chàng.
Chàng cố gắng sức chống tay ngồi dậy, mỉm cười như không có chuyện gì nói: “ Nàng nên mừng vì giờ ta không còn chút sức lực nào, nếu không ta thật sự muốn bóp chết nàng”.
“Có phải chàng nghĩ ta thật ngốc?”
“Không phải ngốc, mà là ngu xuẩn, ta sống ba nghìn năm nay chưa bao giờ gặp muộn nữ nhân ngu xuẩn như nàng”. Chàng lạnh nhạt đáp lại.
“Vậy sao? Không phải chàng nói, ta không biết gì cả chàng lớn hơn ta rất nhiều”. Tiểu Vân cười, mặc dù nụ cười thật gượng gạo, nhưng nàng vẫn cười: “Chả trách chúng ta không hợp nhau, hóa ra chàng đã lớn tuổi rồi!”
“Đúng vậy, đúng là già quá rồi, cho nên chết cũng không có gì đáng tiếc”. Chàng cười nhìn Ma Vương đang đứng bên cạnh trừng mắt lên, nói: “Gả cho hắn cũng không quá tệ, ta sớm đã nói, nàng có thể làm bát phu nhân của Vương ở Ma giới đã rất may mắn rồi…”
Chàng đang nói, Tiểu Vân đột nhiên hôn lên môi chàng.
Khoảnh khắc đó, chàng không cần gì cả, cũng không thể giả vờ giữ điềm tĩnh được nữa. Chàng ôm chặt nàng trong vòng tay, hôn nàng mãnh liệt, môi và lưỡi hòa quyện khó tách rời, dùng cả linh hồn này để hôn nàng.

Sau khi Tiểu Vân rời đi, chàng mới phát hiện trên mặt chàng đầy những vệt nước mắt, trong miệng đầy những viên tiên đan nóng rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.