Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 7: Hòa vân bán nguyệt




Trong màn đêm, Hoa Sơn càng trở nên bao la rộng lớn, đứng trên đỉnh cao nhất có cảm giác dường như những vì sao đang ở ngay trước mắt mình, không thuộc về thiên địa mà chỉ thuộc về hai người họ.
“Nếu như Hoa Sơn không cao thế này, nếu ta cũng có thể bay lên được thì tuyệt biết bao!” Tiểu Vân ngồi kề vai Hiên bên vách núi, tuy dưới chân nàng là tầng sương mờ sâu vạn trượng nhưng nàng lại có cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có.
“Nếu nàng thích, ta có thể đưa nàng đến bất cứ lúc nào.”
“Nếu có một ngày ta cũng có thể ở nơi này tan xương nát thịt, hồn bay phách tán thì ta nhất định sẽ cảm tạ ông trời, cảm tạ những vị thần cao cao tại thượng kia!” Lời nàng nói là thật, đây là nơi đẹp nhất mà nàng từng thấy, cũng là nơi có hồi ức vui vẻ nhất của nàng.
“Đừng nói lung tung, cẩn thận kẻo bị các vị thần trên trời nghe thấy được lại cho nàng được toại nguyện điều vừa nãy.” Hiên nhẹ giọng nói như thể sợ bị người khác nghe thấy.
“Thôi đi, những ông bà lão sắt đá đó sao có thể để ý đến một tiểu yêu bé nhỏ như ta chứ? Chàng đừng ngây thơ nữa!” Nàng dẩu môi bất cần, than thở với vầng trăng tròn che lấp sau áng mây trắng suốt: “Đêm nay trăng tròn quá! Ánh trăng thật đẹp...”
“Cô ta mới chính là kẻ vô tình vô nghĩa, lạnh lùng băng đá.”
“Chàng đang nói ai vậy?”/
“Một người phụ nữ bị báo ứng.” Hiên nói ra vài từ âm trầm qua kẽ răng, đôi tay siết chặt, nổi đầy gân xanh.
Tiểu Vân cảm nhận được rõ ràng một mối hận thù đáng sợ, nàng rụt rè hỏi: “Là một người phụ nữ từng làm tổn thương chàng sao? Có phải em đã nói sai điều gì gợi lại vết thương lòng của chàng không?”
“Không phải... có những thù hận không cần gợi lại, cũng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.”
Cả đêm Hiên không nói lời nào ngồi đó, ý hận trong lòng đã vơi dần, thay vào đó là một cảm giác đau thương, không có nước mắt, không một biểu cảm nhưng Tiểu Vân có thể cảm nhận được sự bi thương phát ra từ tận trong tâm can chàng. Cảm giác bi thương đó rất mãnh liệt, giống như một nỗi đau âm ỉ.
Nàng không biết dùng lời lẽ nào để an ủi Hiên, chỉ biết ngồi đó bên cạnh chàng. Dần dần cơn buồn ngủ đánh gục ý chí của nàng, khiến nàng chìm vào giấc mơ. Trong mơ nàng lại trở về thế giới trời đất băng lạnh 300 năm trước, nàng kéo theo thi thể cứng đờ của mẫu thân, bước từng bước về phía trước giữa trời tuyết lạnh, cho đến khi rất mệt rất mệt mới dựa vào một nơi ấm áp mềm mại yên tĩnh chìm vào cái chết...
Một tia sáng chiếu vào đôi mắt còn đang ngái ngủ của cô, đánh thức cô dậy. Cô giơ tay che ánh nắng chiếu vào mắt mình, chớp chớp vài cái mới phát giác ra mình đang dựa vào vai Hiên, còn chàng vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn từ hôm qua đến giờ.
“Chào buổi sáng!” Chàng cười nói.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất.” Nàng lúng túng trả lời.
Đối diện với nụ cười của chàng ở khoảng cách gần như vậy, nàng không khỏi nghĩ dến nụ cười của Ma Vương ngày hôm qua, nghĩ lại sự dao động trong tim. Không phải là nàng đã thích Hiên rồi chứ? Ý nghĩ chợt thoáng qua đó khiến nàng ngồi bật dậy, hàng trăm ngàn giả thiết và kết cục lướt qua trong đầu nàng, chỉ là không hề có kết cục nào là hạnh phúc vẹn tròn.
Bản thân đã không thể nắm giữ được vận mệnh của mình thì sao lại đi hại thêm một người vô tội nữa chứ?
“Tỉnh dậy rồi? Nàng muốn đi đâu chơi?” Hiên mỉm cười hỏi nàng.
“Đi chơi?”
“Phải, ta đưa nàng xuống phàm trần... à, ý ta nói là đi đến thế giới của con người xem xem đi.”
“Được, em muốn đi ăn, nghe nhạc, còn nữa...”
Nàng cười chớp chớp mắt nhìn vầng thái dương, hôm nay nàng nhất định phải chơi cho thật vui, qua ngày hôm nay nàng sẽ quên đi con người này, quên đi những vui vẻ mà hai người từng có, trở về nơi mà sinh mệnh nàng đã được định đoạt trước...
...............
Bước vào chợ, đi xuyên qua những dòng người, Tiểu Vân đứng trước một quầy bán kẹo hình người hứng khởi kêu lên.
“Mau lên, chàng xem kẹo hình người này có vẻ rất ngon.”
“Cô nương, mua một cây đi.” Ông chủ quầy hàng cười cầm lấy một cây kẹo nặn hình tiên nữ đưa cho nàng.
Tiểu Vân nhận lấy, liếm mạnh một cái, đưa cho Hiên bên cạnh. “Rất ngon đấy, chàng ăn thử xem.”
Hiên cẩn trọng liếm một miếng, biểu cảm hết sức đau khổ, đẩy bàn tay cầm kẹo người ra: “Sao mùi vị lại kỳ lạ vậy?”
“Kỳ lạ? Rất ngọt mà! Xem ra vị giác của chàng có vấn đề.” Nàng vừa nói vừa ăn, ánh mắt lại bắt đầu nhìn ngắm mọi vật xung quanh.
“Công tử, một đồng tiền!” Ông chủ hàng xòe bàn tay dính đầy đường ra trước mặt Hiên lúc này đang định rời đi.
“Ồ, ngân lượng.” Chàng đột nhiên bừng tỉnh kéo kéo Tiểu Vân bên cạnh. “Nàng có đem theo ngân lượng không?”
“Ngân lượng? Là gì vậy?”
Tiểu Vân ngơ ngác hỏi, nhìn thấy đằng kia có người lôi ra hai lượng bạc mới sực tỉnh, nói: “Có, có, đợi một lát!”
Nói xong nàng lục tìm hồi lâu bên trong tay áo, lấy ra một đồng tiền đưa cho ông chủ, sau đó vội vàng kéo tay Hiên đi qua bên đường.
“Sao đi nhanh vậy?” Chàng hồ nghi hỏi.
“Trên người em làm gì có tiền chứ? Vừa nãy em đưa cho ông ấy chiếc khăn tay, pháp lực của em yếu xìu, nói không chừng rất nhanh sẽ trở về nguyên hình.”
“Gì cơ? Nàng không có tiền sao không nói sớm, ta có thể biến được mà.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Pháp lực ta mạnh hơn nàng!” Hiên “tốt bụng” nhắc nhở cô gái đang khinh bỉ nhìn chàng.
“Chẳng phải đều là ảo ảnh sao, chỉ là giữ được thời gian ngắn hay dài khác nhau mà thôi.”
(Bọn họ đều không ngờ được rằng chiếc khăn tay bằng lụa thêu hoa của Tiểu Vân đổi lấy 10 cây kẹo còn thừa, về đến nhà ông chủ mừng đến nỗi cười không khép được miệng lại.)
Hiên lắc đầu đầy bất lực, nghiêm chỉnh lại rồi nói. “Đưa tay đây, ta cho nàng biết thế nào là pháp thuật thực sự.”
Tiểu Vân đưa hai tay ra, chỉ thấy vài đĩnh bạc bay vào lòng bàn tay nàng nhanh như điện xẹt, ít cũng phải mười mấy lạng.
“Còn tưởng chàng lợi hại thế nào, hóa ra là lấy trộm.”
Hiên nói giọng đầy bất bình. “Trộm? Ta lấy từ trong miếu ra đấy.”
Biểu hiện rõ rằng chàng không thể chấp nhận được lời này của Tiểu Vân.
“Trong miếu? Sao em không nghĩ ra nơi đó nhỉ, chúng ta đi đến đó chơi đi.” Tiểu Vân đột nhiên nghĩ đến nơi đó liền quên mất luôn cả sự thật rằng mình là yêu tinh.
“Nàng đi đến miếu? Nàng chán sống rồi à?”
“Xem chàng nhát chưa kìa, sợ gì chứ? Đó chỉ là mấy pho tượng điêu khắc mà thôi... Chàng có biết miếu tự gần đây nhất là ở đâu không?”
“Đi hết con đường này rồi rẽ phải, rẽ phải nữa liền thấy một căn miếu nhỏ.”
“Đi thôi.” Tiểu Vân háo hức không đợi được nữa đi về phía cuối con đường. “Haha, em thật muốn biết những vị thần tiên đó mặt mũi thế quái nào.”
“Thần tiên và yêu quái sao có thể giống nhau được chứ.” Hiên đi đằng sau, mặt nhăn nhó lại, “thế quái nào?” chàng không thể chấp nhận nổi cái từ này.
Bất luận thế gian tốt xấu ra sao thì miếu tự luôn được hương khói rất thịnh, thiện nam tín nữ luôn có những tâm nguyện không bao giờ là đủ cùng những nỗi khổ không kể hết cho được. Bọn họ khao khát sự cứu độ của thần tiên mà không hay biết rằng thần tiên vĩnh viễn không bao giờ đáp ứng những lời thỉnh cầu xa xỉ tham lam vô độ của họ.
Vừa bước vào trong miếu, Tiểu Vân liền lập tức lao vào chính đường, ngắm nhìn những vị thần tiên đang được thờ phụng.
“Pho tượng này nhất định là Thái Thượng Đạo Quân, sao ông ấy già đến mức phải ngồi trên lưng lừa rồi mà vẫn chưa chết vậy?” Nàng quả nhiên là phát ngôn câu nào gây sốc câu đấy, khiến Hiên vừa bước chân qua bậc cửa suýt nữa thì ngã nhào.
“Nàng có thể không nói nữa được không?”
“Sao lại không được nói chứ? Ông lão này là ai nhỉ? Sao trán ông to thế nhỉ? Trông xấu chết đi được.” Nàng nghiêm túc lục tìm trong trí nhớ những kiến thức ít ỏi đến đáng thương để đoán vị thần thứ hai bên trái.
“Thái Bạch Kim Tinh.”
Nàng nhìn sang Hiên lúc này đang cố để không cười, bèn nói tỉnh như ruồi. “Muốn cười thì cười đi, không phải sợ bọn họ. Ầy! Sao Vương cũng được thờ ở đây vậy...”
Câu nói tiếp theo của Tiểu Vân khiến Hiên lập tức bịt miệng nàng, ngăn lại. “Nàng chán sống rồi à? Đó là Tử Vi Chân Quân, mắt nàng mọc kiểu gì vậy?”
Nàng dùng sức gạt tay Hiên ra, nói tiếp. “Rõ ràng là có chút giống, chỉ có miệng là nhỏ hơn Vương một chút thôi.”
Tiếp đó, nàng lại hứng khởi chỉ vào pho tượng Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, kêu lên: “Người này em biết, Quan Âm Bồ Tát. Khuôn mặt bà ấy đúng là có chút từ bi hiền hậu thật.”
“Cuối cùng thì nàng cũng nói được vài câu ra hồn.”
“Đây là ai vậy?” Nàng chỉ vào vị thần thứ hai bên phải.
“Ngọc Thanh Chân Vương.”
“A? Đó chính là Ngọc Thanh Chân Vương? Tiểu Mai nói ông ta chính là người có tướng mạo anh tuấn nhất trong tất cả thần tiên.”
“Vẫn là Tiểu Mai học rộng biết nhiều.” Hiên nghiêm túc gật gù, bộ dạng cảm động đến rơi lệ.
“Thôi đi, chàng xem mắt ông ta cao hơn cả đỉnh, vừa nhìn là biết chính là đồ ngốc luôn tự cao tự đại.”
“Cái gì?” Hiên hít sâu vào một hơi, rồi nói: “Có lẽ là vì pho tượng này hơi cao quá thôi.”
“Mắt lờ đờ như mắt cá chết, chẳng có chút ánh sáng nào, vừa nhìn là biết không não rồi. Gò má cao như vậy là điển hình của tâm tính tàn độc; còn nữa...”
“Còn gì nữa?”
“Môi mỏng không thấy răng đâu, nhất định là người hay thích nói bừa, tiểu nhân. Chàng xem cái dáng khuôn mặt này nhất định là người khắc nghiệt! Còn tóc ông ta nữa...”
“Được rồi, đừng có tóc nữa, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Nói xong, Hiên không nói không rằng kéo tay Tiểu Vân đang thao thao bất tuyệt ra khỏi miếu.
Ra đến cửa, chàng bực bội nói: “Ta thấy nàng đừng đi hút hồn người nữa, đổi sang làm thầy tướng đi.”
“Em xem tướng rất chuẩn đấy.”
“Nếu nàng dành tâm trí để hoàn thiện thêm thứ đằng sau vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn kia thì cũng không đến nỗi đến một linh hồn cũng không hút được.”
“Đằng sau vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn là gì chứ?” Nàng quay lại nhìn, nổi giận đùng đùng. “Chàng dám mắng em không có não sao? Dù gì cũng hơn chàng, sống 800 năm rồi còn nhát như thỏ đế.”
“Nàng nói ta nhát?”
“Đúng vậy, nhìn xem bộ dạng chàng sợ sệt ở trong miếu đi, thần tiên thì có gì giỏi chứ? Pháp lực cao cường liền có thể cao cao tại thượng được người đời tế bái sao? Chỉ biết nghe lời xu nịnh, mắng người cay nghiệt? Chàng mới ngốc, cho dù chàng có khom lưng quỳ gối thì bọn họ cũng sẽ không thèm nhìn chàng thêm một cái đâu.”
“Ta khom lưng quỳ gối?” Hiên chỉ vào mình, không nhịn được cười. “Ta không phải vì nàng thì... thôi đi, căn bản không thể nói chuyện được với yêu tinh ngốc như nàng.”
“Ai cần nói chuyện với chàng chứ, nếu không phải ngay từ đầu chàng cản trở ta tu luyện pháp thuật thì nói không chừng giờ công lực ta đã tăng thêm nhiều rồi, ta còn chưa trách chàng thì thôi...”
“Trách ta? Nàng còn suốt ngày nghĩ cách hại người? Thật hết thuốc chữa!”
“Liên quan gì đến chàng? Chính chàng không có chuyện gì cũng lởn vởn bên cạnh ta cả ngày...”
“Nàng?”
“Chàng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”/
“Nàng!” Hiên nghiến chặt răng, không nói thêm được gì nữa, hồi lâu sau mới tức giận nói: “Lần sau ta sẽ không quản nàng nữa, đầu óc bã đậu!”
Nói xong chàng không ngoảnh đầu lại, lập tức biến mất trong không trung...
...................
Nữ chính có phải rất vô lý không? Hình như là vậy ý!
(Hihi! Tiểu nữ tử ta cơ bản là đều rất vô lý đấy!!! Phụ nữ mà ^_^!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.