Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 43:




Bất động thanh sắc mà chế trụ Si Ảnh trên giường, đôi tay hữu lực ôm chặt lấy eo hắn, khiến cho lưng Si Ảnh dán chặt lấy nệm, hậu đình rõ ràng hiển lộ trước mặt y.
“Ngươi…” Thanh âm Si Ảnh có chút run rẩy.
Tư thế chật vật thế này, lại bị người ta nhìn thẳng vào nơi tư mật làm cho hắn cảm thấy khuất nhục đến mức muốn khóc, tay không thể tự khống chế mà đưa ra sau, ý đồ muốn che dấu huyệt khẩu đã sưng đỏ của mình…
“Đừng cử động!” Tễ Linh Nhạc nhanh tay lẹ mắt bắt được tay hắn, sau đó dùng một ngón tay đâm vào thân thể Si Ảnh…
“A!” Kích thích bất ngờ làm cho Si Ảnh hít một ngụm khí lạnh, nội bích cũng vì khẩn trương mà nhanh chóng co rút lại, “Đừng…”
Huyệt khẩu vì mới bị xâm phạm nên hơi mở ra, từng dòng dịch trắng từ trong chảy ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết đó là gì, Tễ Linh Nhạc cau mặt lại nhưng ngón tay vẫn không ngừng hướng phía trong tìm kiếm.
Hai tay Si Ảnh nắm chặt lấy tấm chăn ở dưới thân, cắn chặt môi cố không phát ra thanh âm khiến cho mình hổ thẹn, lệ cũng đong đầy nơi khóe mắt, nhưng hắn cố ngăn không cho rơi xuống!
Không muốn để người này nhìn thấy bộ dáng vô sỉ thế này của mình, không muốn ở trước mặt y để lộ ra sự mềm yếu, lại càng không muốn có bất cứ ý niệm gì với y, bây giờ nhất định phải cố gắng nhẫn nại… Si Ảnh cứ như thế tự cổ vũ bản thân.
Nhưng thân thể mẫn cảm lại phản bội ý chí của chủ nhân, theo sự xâm nhập không ngừng của Tễ Linh Nhạc, còn có dịch trắng đang không ngừng chảy ra kia khiến cho hắn vô cùng kích thích khó chịu, tiền đoan cũng không tự giác mà đã có chút cương lên… Có lẽ là không cam lòng với chính mình, có thể là khinh bỉ với thân thể *** đãng, hoặc cũng có lẽ là căm hận cả hai, nước mắt Si Ảnh đã không ngăn nổi mà rơi lã chã!
“Ư…” Si Ảnh chôn mặt vào trong chăn, từ bên trong truyền ra những tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Tễ Linh Nhạc nghe tiếng liền ngẩng đầu, vươn người đè lên thân thể Si Ảnh… Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trên mặt vẫn còn vương những dòng lệ ngân, lúc Tễ Linh Nhạc nhìn thấy, ánh mắt nhất thời hiện lên một tia tức giận.
Hắn hận mình, là mình đã quá phận sao? Những lời nói lúc trước đã đả kích hắn đến vậy sao? Tễ Linh Nhạc không ngừng chất vấn chính mình.
Toàn bộ thân thể bị Tễ Linh Nhạc thu hết vào tầm mắt, Si Ảnh cảm thấy khó mà chịu nổi. Hắn nghiêng mặt di, hai tay cũng cố che dấu phân thân đã gắng gượng đứng thẳng, cố gắng dùng thanh âm vững vàng nói: “Xin Vương gia hãy buông ta ra, nếu Vương gia muốn có thể đi tìm một thanh quan hầu hạ. Thân thể nhơ bẩn đến không chịu nổi thế này sợ rằng sẽ làm ô uế mắt của Vương gia!”
Tễ Linh Nhạc không trả lời, thật sự từ trên người hắn rời đi.
Động tác ấy lại càng làm tổn thương trái tim đã vỡ nát của Si Ảnh, thế nhưng có lẽ đó mới là kết cục tốt nhất… Si Ảnh thầm nhủ chính mình, cứ thế nằm trên giường không muốn nhúc nhích chút nào.
Mà Tễ Linh Nhạc lại chuyển hướng sang chậu nước nằm bên cạnh, đem khăn lông nhúng vào nước nóng rồi vắt khô, sau đó quay lại nhìn gương mặt Si Ảnh, đoạn lại ngồi xuống bên cạnh hắn…
“A… !” Cảm nhận được hạ thể có sự khác thường, Si Ảnh kinh hách đến độ suýt nữa nhảy dựng lên, khi hắn thấy rõ động tác của Tễ Linh Nhạc thì lại càng thêm sợ hãi, chỉ cố gắng liều mạng thối lui về phía sau, “Ngươi muốn làm cái gì? Này… Đừng!”
Vương gia dùng khăn lông hướng về phía hậu đình Si Ảnh, chỉ là muốn lau sạch sẽ cái vết bẩn màu trắng kia đi, nhưng Si Ảnh kịch liệt giãy giụa làm cho công việc trở nên khó khăn hơn rất nhiều, “Này, ngươi đừng cử động nữa được không?!”
Khẩu khí vô cùng nghiêm khắc khiến toàn thân Si Ảnh run rẩy không ngừng, tiền đoan mới hơi ngẩng đầu do những kích thích vừa rồi giờ cũng đã mềm xuống. Hắn dùng đôi mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn Tễ Linh Nhạc, “Đừng… Cha, đừng như vậy… Đừng đối với ta như vậy…”
Khăn lông ấm áp bao trùm hạ thể, đao quang lãnh liệt trước mắt không ngừng lóe ra, hai tay thô bạo của nam nhân, *** ngôn uế ngữ không ngừng bên tai luẩn quẩn, cơn ác mộng vẫn đeo bám hắn hàng đêm lại bắt đầu tái diễn…
“Hắc hắc, tiểu tử, ngoan nào… Nếu không khiến ngươi bị thương hoặc bị tàn phế thì cái được chẳng thể nào bù nổi cái mất rồi!”
Mũi nhọn sắc bén của con dao nhỏ dí sát vào nơi hạ thân mẫn cảm của nam hài, khiến nó sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, “Đừng… Phụ thân… đừng mà…”
“Ngoan, như vậy ngươi mới có thể nhịn không bắn ra sớm, ta cũng không muốn đưa ngươi vào cung làm tiểu thái giám đâu!” Nam nhân như thể đang nói giỡn, từ trên nhìn xuống nam hài như nhìn một thứ sâu bọ mà cười nhạo.
“Không… Oa oa, phụ thân, đau quá… Tha cho ta đi… Van cầu người… buông tha ta đi… Ô ô…” Thứ to lớn tượng trưng cho nam tính đã lập tức tiến vào dũng đạo, cơn đau đớn như chết đi sống lại khiến cho nam hài khóc thét lên.
“Ôi, thật là chặt!” Nam nhân trên thân thể non nớt không ngừng trừu động, rồi đột nhiên y lùi lại, mũi dao cũng đưa ra xa, “Ai nha, nguyên lai ngươi còn có vết bớt bẩm sinh này… Thật sự rất xinh đẹp, rất giống một con rồng a… Có điều nó không xứng với ngươi… Ha ha, không xứng hay cũng có thể nói là không nên giữ lại…”
“Cái… A A A!” Còn chưa kịp phản ứng, nam hài đã cảm nhận được một cơn đau đớn kịch liệt ở phía sau.
Trong khoảnh khắc, huyết hoa văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chiếc chăn đơn tuyết trắng, cũng nhuộm đỏ cả đôi mắt của nam hài…
“Không nên…” Si Ảnh sợ hãi kêu to, “Van cầu người, buông tha cho ta… Cha, ta không phải cố ý… A A… Buông tha cho ta đi mà…”
Tễ Linh Nhạc cũng từng một lần thấy tình trạng hắn mất đi lý trí như vậy, lần trước là bởi vì nhìn thấy người của Triển gia, nhưng lần này y đã chạm tới nỗi đau nào của hắn chứ? Thật đau đầu…
“Si Ảnh, tỉnh táo lại! Si Ảnh!” Tễ Linh Nhạc ôm chặt lấy hắn, chỉ sợ hắn dưới tình thế cấp bách mà làm thương tổn chính mình, đành cố gắng chế trụ hai tay đang không ngừng vùng vẫy của người trong lòng, dùng sức nặng thân thể y để trói buộc toàn thân Si Ảnh, “Cái tên đáng chết kia…” Chỉ có những lúc thế này, y mới chân chính cảm giác được tên Triển Hào Kiệt kia đã chết quá sớm, nếu không y sẽ đem hắn ra lăng trì tới chết mới thôi!
“Ô a… đừng… Lưng đau quá, đừng tìm nữa… Ta không có vết bớt hình rồng nào… Cha, tha cho ta…” Si Ảnh lúc này căn bản không nghe được bất cứ điều gì, vẫn điên cuồng xin tha như trước, chỉ kém có nước quỳ xuống dập đầu nữa mà thôi.
Lưng ư? Vốn là vết thương kia sao… Tễ Linh Nhạc tựa hồ đã hiểu ra, y nhẹ nhàng lấy tay vỗ về vuốt ve sống lưng Si Ảnh, sau đó áp mặt lên đó, thỉnh thoảng lại thì thầm những lời an ủi: “Không ai có thể thương tổn ngươi, đừng sợ, nhìn kỹ bốn phía xem… Cái gì cũng không có, tỉnh táo lại đi, không có việc gì đâu!”
“A, không phải đâu… Máu, khắp nơi đều là máu… Trên tay… … trên người… Tất cả đều là… ” Si Ảnh ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn thẳng vào mắt Tễ Linh Nhạc, “Hồng hồng đen đen… Thật bẩn… Đừng tới gần ta… ta rất bẩn thỉu…” Nói rồi lại bắt đầu liều mạng né tránh sự đụng chạm của Tễ Linh Nhạc.
“Chúng ta rất giống nhau…” Ngữ khí Tễ Linh Nhạc vẫn vững vàng mà đưa tay về phía hắn, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trước mặt Si Ảnh, “Ngươi xem, cũng hồng… cũng đen… Chúng ta đều thế! Cho nên không cần sợ hãi ta… cũng không cần rời bỏ ta.”
Si Ảnh cúi đầu nhìn đôi tay, ánh mắt lần nữa mê võng mà ngẩng đầu, “Giống nhau ư? Không có khả năng…”
“Cái gì không có khả năng… ” Hai tay Tễ Linh Nhạc ôm chặt lấy hắn, ánh mắt ôn nhu tới gần Si Ảnh, “Chúng ta rất giống nhau… đều là đao phủ hai tay nhiễm đầy máu tươi, ta đã nói rồi!” Vừa nói vừa mang theo nụ cười, dùng đôi môi phong trụ cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang hé mở…
… … … … … … … … … …
“Ư…” Không biết vì cái gì, Si Ảnh đột nhiên cảm thấy nửa bên mặt của mình lành lạnh, một cỗ hàn ý này đã lôi hắn từ trong mộng mà tỉnh lại, “Ngô… Nơi này… Ta xảy ra chuyện gì?”
Đúng như sở liệu của Tễ Linh Nhạc, Si Ảnh đã hoàn toàn quên mất sự tình vừa rồi của chính mình, có phải vì cái dạng này nên hắn mới mở lòng đem bí mật của mình báo cho y biết hay không? Hay là…
“Ngươi tỉnh rồi?” Tễ Linh Nhạc như không có việc gì, vẫn tiếp tục cõng hắn đi trên đường lớn.
“Là ngươi?!” Vừa nhìn thấy gương mặt của Tễ Linh Nhạc, cơn buồn ngủ của Si Ảnh nhất thời tiêu thất hoàn toàn, kinh ngạc mà thẳng người dậy, “Này… Ngươi muốn mang ta đi đâu hả?”
Nhìn y đang cõng mình trên lưng thế này, không hiểu sao Si Ảnh lại có một tia cảm động, nhưng lý trí lại bảo hắn phải cự tuyệt Tễ Linh Nhạc! “Ngươi thả ta xuống đi, ta sẽ đi thật xa, sẽ không tiết lộ rằng hoàng tộc các ngươi từng có quan hệ với một nam kỹ như ta, ngươi cứ yên tâm!”
“Nguyện vọng của ngươi… là điều gì?” Tễ Linh Nhạc không đầu không cuối hỏi, “Một mái nhà? Một người? Hay là… tình yêu?”
Si Ảnh hơi mấp máy môi, nhưng liền quật cường đáp lại, “Đây không phải chuyện của ngươi!”
“Ta có thể giúp ngươi thực hiện… Ta là Vương gia, ngươi muốn một mái nhà, muốn có người yêu ngươi… ta đều có thể giúp ngươi làm được… Ngươi không khát vọng sao?” Tễ Linh Nhạc mang theo hắn hướng về phía Vương phủ.
“Ngươi mà ta thích, hắn cả đời cũng không có khả năng yêu ta… cần gì phải hao tổn tâm tư cơ chứ?” Si Ảnh tự giễu, “Ta đích xác cũng từng mơ ước một mái nhà, có ái nhân, có hài tử… Nhưng hôm nay những thứ này với ta mà nói cũng là mơ ước viễn vông, nhân sinh cho đến lúc này, chỉ trừ việc bình bình đạm đạm sống cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ra, Si Ảnh cũng không còn viện cầu gì nữa!”
“… Là vậy sao, như vậy nguyện vọng này ta cũng có thể thay ngươi thực hiện, cùng ta quay về vương phủ đi! Hãy cùng trải qua những ngày tháng sau này ở nơi đó…” Nói rồi, Tễ Linh Nhạc lại bắt đầu đẩy nhanh cước bộ.
“Chuyện này ta nghĩ lúc trước hai chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, không phải sao? ” Si Ảnh thật sự hoài nghi vị Vương gia này rốt cuộc có cẩn thận nghe những gì hắn nói không.
“Ừm, ta cũng đã rất rõ ràng rồi, vô luận như thế nào, ta tuyệt đối cũng sẽ không để ai thay thế vị trí của ngươi!” Hoặc cũng có thể nói, không thể có cái ngày y sẽ có tân hoan tân sủng được. Như vậy là được rồi đúng không?
“… Ngươi vì cái gì mà dám khẳng định như vậy?” Người này thật là vương gia sao? Sao hắn lại tự tin như vậy chứ?
“Không vì cái gì cả! Là ta dám khẳng định…” Không sai, ý nghĩ chính là như vậy liền tự nhiên thốt ra thôi.
“… Lão xử nam, ngươi có biết hay không, có đôi khi ngươi nói những lời rất vô trách nhiệm!” Si Ảnh bật cười mà khôi phục cách xưng hô.
“Có sao? Bản thân ta cảm thấy khi nói chuyện với ngươi rất bị lép vế!” Vương gia vẫn như thường phản bác.
“… Lão xử nam chết tiệt, tương lai ngươi nhất định tìm không được lão bà!”
“Tiểu tử thối, tương lai nếu ta thật sự tìm không được, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“…”
“Sao không mắng nữa?”
“Lão xử nam…”
“Ừ?”
“Nếu như ngươi không phải là Vương gia thì tốt biết bao…”
“… Có lẽ vậy…”
Nếu như ngươi không phải là Vương gia, mà ta cũng không phải là nam kỹ, vậy ngươi có thể yêu ta không? Nếu như thân thể của ta là trong sạch, ngươi sẽ lấy ta chứ? Nếu như tương lai ta già đi, ngươi liệu có còn liếc mắt tới ta một cái? Nếu như… Ha ha… Nghĩ có nhiều hơn đi chăng nữa, nhân sinh cũng không thể có được mấy chữ “nếu như”…
Si Ảnh yếu ớt một lần nữa nằm yên trên lưng Tễ Linh Nhạc, áp chặt tai vào sống lưng y, để nghe được tiếng tim đập đều đều, lúc nào cũng hữu lực như vậy, tràn đầy sức sống như vậy, cả hai không ai nói thêm bất cứ điều gì, rồi cứ thế cùng nhau bước đi dưới ánh hoàng hôn, cùng tiến về Vương phủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.