Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 47:




“Này, ngươi! Lại đây!” Một quan binh cầm bức họa trong tay, túm lấy một người đi đường mà bắt đầu so sánh.
“Quan gia… Có… có chuyện gì sao?” Nam tử cầm bao quần áo trong tay, có chút hoảng sợ hỏi.
Quan binh nhìn xuống bức họa rồi nhìn lên, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Vốn là người hoàng thành này sao?”
Nam tử kia liều mạng lắc đầu, “Tiểu nhân năm nay mười tám, đến hoàng thành… tìm người thân…”
“Tìm người thân?” Quan binh kia có chút hoài nghi, nhưng có thể thấy được hắn còn quá nhỏ, so với người trong tranh cũng có chút sai biệt liền thả hắn ra, “Thôi, lần sau vào những lúc như thế này đừng có cầm một bao quần áo mà chạy loạn xung quanh nữa, hoàng thành mấy ngày nay đang lục soát tìm người đấy!”
“Dạ dạ!” Nam tử kia nghe vậy liền lập tức rời đi.
Hắn ôm bao quần áo đi vào một khách ***, hỏi thuê một gian phòng, đem bao quần áo đặt trên giường, sau đó đi ra mở cửa sổ vươn vai một cái!
Bên ngoài khung cửa sổ là cảnh đêm thanh bình, nhưng khung cảnh ấy bị đội quan binh diễu qua phá vỡ, hắn thật sự thấy vô cùng khó hiểu, “Nhiều quan binh như vậy… rốt cuộc là muốn tìm ai?”
“Tần công tử!” Lúc này tiểu nhị bưng khay thức ăn vào phòng, “Ngài muốn ăn trước, hay là tiểu nhân chuẩn bị nước nóng để ngài hảo hảo tẩy trần trước?”
“A… Cám ơn ngươi!” Nam tử kia chính là Tấn Nghi khẽ gật đầu tạ ơn, đồng thời mở miệng hỏi, “Xin hỏi tiểu nhị ca, hoàng thành mấy ngày nay sao lại nhiều quan binh như vậy? Là đang lục soát để truy tìm giang dương đại đạo sao?”
Tiểu nhị đem khăn lau đang vắt trên vai mình phủi phủi mấy cái rồi trả lời, “A, ngài có điều không biết rồi, đương kim Thánh thượng đang tra xét việc một vạn lượng quan ngân bị tiểu thiếp Triển gia đánh cắp vài chục năm về trước, hôm nay Triển đại nhân chính là chịu trách nhiệm đi truy lùng!”
“Ôi chao? Vậy vị tiểu thiếp kia là nữ, nhưng sao quan binh ngay cả nam nhân cũng tra xét chứ?” Tấn Nghi thật sự mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ nghi ngờ hắn chính là nữ nhân sao?!
“Ha ha… Thấy khách quan bức xúc như vậy, chắc là đã bị tra hỏi qua rồi đúng không?” Tiểu nhị vẻ thông cảm nói tiếp, “Đó là bởi vì Triển đại nhân không chỉ muốn tìm người tiểu thiếp kia, mà còn muốn tìm người ngũ đệ đã chết vài chục năm về trước! Nghe nói ngũ đệ của ngài cùng người tiểu thiếp kia rất giống nhau, cho nên chỉ cần là người hơi có điểm giống với bức họa kia thì đều bị ngăn lại tra xét!”
“Không phải đã chết rồi sao?” Như vậy còn tra làm cái gì kia chứ?
“Ai… Chuyện tình của các vị quan viên quý tộc tiểu dân chúng ta làm sao hiểu nổi. Khách quan ngài cũng không nên suy nghĩ nhiều!” Tiểu nhị dùng khăn lau chiếc bàn trong phòng đến sạch như li như lau, sau đó mới cười xòa đi tới cửa, “Khách quan xin cứ tự nhiên, có việc gì cứ gọi ta là được.”
“Ừm…” Tấn Nghi ậm ừ đáp ứng, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn ra cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ.
Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt hắn, Tấn Nghi dụi dụi hai mắt như không tin vào mắt mình, hắn không có nhìn lầm chứ?!
Người kia cước bộ liêu xiêu, như thể đang cố gắng lê bước vào trong một con hẻm nhỏ, trên người hình như còn có vài vết máu, nhưng do trời quá tối, Tấn Nghi cũng không dám khẳng định, nhưng trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo khiến cho hắn cũng di chuyển cước bộ của mình.
“Khách quan, ngài muốn đi đâu?” Xuống lầu vừa vặn gặp tiểu nhị khi nãy.
Tấn Nghi cũng không dừng lại, tiếp tục chạy về phía cửa, vừa chạy vừa dặn dò, “Ngươi trước cứ đem nước nóng lên phòng cho ta, ta đi ra ngoài một lát sẽ quay lại!”
Lao ra khỏi khách ***, Tấn Nghi nhìn quanh bốn phía, xác định vị trí cửa sổ phòng mình, sau đó dựa vào trí nhớ mà đi theo phương hướng người nọ đã đi vào.
Cuối cùng rốt cuộc tại một bức tường đá đổ nát xiêu vẹo, quả nhiên hắn không có nhìn lầm, người kia vốn là…
“Lão bản!!!” Tấn Nghi vội vàng chạy lại…

Hôm nay, trước cửa Vương phủ vẫn yên ắng như thường, nhưng từ trong đại môn đóng chặt lại truyền ra một chút ồn ào kỳ quái…
“Ta muốn!” Si Ảnh khẩu khí kiên quyết mà đứng trước mặt Tễ Linh Nhạc.
“Ta không cho phép!” Tễ Linh Nhạc cầm thư quyển trong tay, nhàn nhã ngồi trên ghế bành trả lời.
Bọn hạ nhân đều đã sớm thức thời mà lui ra làm việc của mình, từ kinh nghiệm mấy ngày nay cũng đã đủ nói rõ tất cả: người thông minh, đối với những chuyện giữa Vương gia và công tử, tốt hơn hết vẫn là nên giữ mồm giữ miệng của mình!
“Tại sao không cho phép?” Si Ảnh thất vọng mà cúi đầu, bĩu môi thể hiện một bộ dạng ai oán, “Ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi…”
Tễ Linh Nhạc buông quyển sách trên tay xuống, cẩn thận đánh giá Si Ảnh, chỉ thấy hắn một tay đang cầm con diều mới vừa làm xong hôm qua, tay kia cầm cuộn dây, quần áo cũng không nhếch nhác giống ngày xưa mà vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Y hít sâu vào một hơi hỏi: “Đừng có ở đó mà giả bộ đáng thương… Nếu như hôm nay ta không đến nhìn ngươi, có phải ngươi sẽ cứ thế tiền trảm hậu tấu, bỏ ra ngoài chơi đùa đến hết ngày mới trở lại báo cáo ta không?”
“Đúng vậy!” Trả lời vô cùng dõng dạc.
Tễ Linh Nhạc đau đầu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép ngươi tự tiện ra khỏi phủ, ngươi tại sao cứ không nghe?!”
Si Ảnh to mồm giải thích, “Hứ, ngươi không cho ta ra ngoài, ta lại càng muốn ra! Chỉ bất quá là đến một nơi trống trải để thả diều mà thôi… Sẽ không để cho ai thấy!”
“Ngươi có thể cam đoan sao?” Tễ Linh Nhạc thật muốn dùng thiết liên khóa chặt hắn lại, “Không phải đã nói sẽ không gây thêm phiền toái cho ta ư?”
“Ngươi… Tại sao không cho phép ta ra ngoài chứ?” Si Ảnh buông con diều ra rồi ngồi xuống bên cạnh Tễ Linh Nhạc hỏi.
Tễ Linh Nhạc cũng rất tự giác mà ngồi dịch sang bên cạnh một chút, nhưng cũng không trả lời thẳng vào vấn đề hắn hỏi.
Si Ảnh cũng sớm biết sẽ như thế, đành thở dài nói: “Có phải người của Triển gia đã bắt đầu tìm ta rồi không?”
Có chút kinh ngạc vì sự mẫn cảm của hắn, Tễ Linh Nhạc cũng không nói dối để che dấu, chỉ là yên lặng một lần nữa cầm thư quyển lên.
“Ta nói ngươi đó!” Si Ảnh thật sự muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong, “Ngươi không thể nói dối một câu để lừa gạt ta sao?!”
“Không thể!” Những lời này cũng nói ra thật là nhanh.
“…” Người này là sao vậy chứ? Si Ảnh liếc mắt một cái xem thường, “Muốn từ trong miệng của ta để lấy được bí mật Triển gia sao? Cho nên mới không muốn giao ta ra?”
“Không… Bí mật của Triển gia thì ta sẽ tự tra, ngươi không cần phải xen vào việc này!” Vừa nói y vừa nghiêng người để lấy chén trà.
Nhưng Si Ảnh đã nhanh hơn y một bước, đoạt lấy cái chén, lắc lắc khiến cho nước trà sóng sánh rồi nói đầy uy hiếp: “Muốn uống nước thì nói thật đi! Tại sao không đem ta giao ra?”
Tễ Linh Nhạc nhẹ liếc liếc mắt một cái, sau đó dứt khoát không cần chén trà đó, mà đi tới bàn trà bên cạnh lấy thêm một chén nữa, nhưng Si Ảnh nhìn ra được, động tác của y không nghi ngờ gì chính là nói lên sáu chữ: “Ta không thèm nói cho ngươi!”
“Tên hỗn đản này!” Tay run run cầm lấy cái chén, “Lão xử nam chết tiệt, ta bóp chết ngươi!” Buông chén ra, hắn thoáng cái liền nhào tới!
Vì vậy, một hồi đại chiến lại bắt đầu.
Ngẫu nhiên có một vài tên sai vặt đi qua, hết thảy đều tâm niệm trong lòng ‘phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nghe’, vì vậy dùng hai tay bịt kín tai mình, cước bộ đi như chạy, muốn nhanh một chút rời khỏi chỗ không nên ở lại này, mà lão quản gia An bá lại vì công việc mà không ngừng phải đi lại qua hành lang, hôm nay lại càng bởi vì Vương phủ có một gã sai vặt mới tới, cần dẫn hắn đi khắp Vương phủ cho quen, cho nên bọn họ không thể không dừng lại nơi cửa ‘lắng nghe’ những tiếng ồn ào ấy!
“Cái này… An bá, Vương gia cùng công tử tính tình đều nóng nảy vậy sao?” Gã sai vặt nghe những tiếng vang kinh tâm động phách kia, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ha ha, ngươi muốn làm việc ở đây thì nhất định phải tập cho quen dần đi!” An bá lại tỏ ra vô cùng thoải mái tự nhiên, “Đánh vốn là tình, mắng vốn là yêu a!”
“Hả?” Cằm của gã sai vặt chỉ thiếu điều muốn rớt ra.
Lúc này, một tên tiểu tư khác lại vội vã chạy tới, một tay chỉ về phía đại môn hô to: “An bá, không xong rồi, bệ hạ… bệ hạ người…”
“Sao?” Mọi người đều lập tức nhìn về phía đại môn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.