Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 53:




Hết thảy đều đột nhiên bắt đầu như thế, mà chấm dứt cũng là bất đắc dĩ như vậy…
Bọn họ đã vượt qua được ‘Âm Vụ Lâm’ đầy khó khăn thử thách, tới được Tiêu Dao trang cách đó hơn mười dặm… Mà cuối cùng ‘địch nhân’ kia, bất quá cũng chỉ là một nam tử điên cuồng si mê vì tình ái, vì ‘trả thù’, chỉ có điều do không cam lòng mà sinh ra thù hận.
Nam tử mà mới vài ngày trước Tễ Linh Nhạc đã nhắc tới, giờ đây đang điên cuồng đứng trước mặt Si Ảnh, trên nét mặt là vô hạn bi ai…
Nhưng bây giờ người nên bi ai nhất, không cam lòng nhất hẳn phải là hoàng đế cùng lão bản đi! Hết thảy ân oán đều không có quan hệ tới hai người, nhưng lại chỉ vì bọn họ yêu nhau mà rơi vào kết cục hôm nay, một người thân mang kịch độc, một kẻ bị phế toàn bộ võ công… Tại sao lại như vậy chứ? Nếu như bọn họ sớm biết sẽ có ngày này… liệu còn có thể yêu nhau không?
Cùng tiểu Thái tử ngồi trên xe ngựa, Si Ảnh không khỏi liếc nhìn về phía Tễ Linh Nhạc đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, nếu như…
“Đang nhìn gì thế?” Tễ Linh Nhạc tuy nhắm mắt những vẫn có thể hoàn mỹ tiếp được tầm mắt của Si Ảnh.
Si Ảnh hơi kinh hoàng mà ngọ nguậy người, “Không… Không có gì… Chỉ là đang suy nghĩ, ngươi định xử trí người kia thế nào?”
Người kia… Đôi mắt Tễ Linh Nhạc phiêu về phía một thân ảnh đang cuộn mình trong góc, người đó đang ôm chặt gối mà say sưa ngủ, chính hắn là kẻ đã đẩy Tễ Lăng Kỳ vào tuyệt cảnh hôm nay!
“Đem hắn giao cho…”
“Vương gia, hãy đưa hắn cho ta xử lý đi! Ta muốn mang hắn về nhà, để cho thê tử cùng nhau trông coi hắn.” Đằng Hình đi cùng bỗng tiếp lời.
Thê tử của hắn ư? Si Ảnh chưa nghe được rõ ràng.
“… Được rồi, phụ hoàng cũng từng nói qua không cần làm khó hắn, để hắn ở bên người nữ nhi có lẽ là lựa chọn tốt nhất!” Tễ Linh Nhạc bình thản đồng ý.
Nữ nhi… Như vậy nàng vốn là… Si Ảnh kinh ngạc mà nhìn bọn họ, nhưng ngược lại Diệu Quang bên kia lại không thèm để ý, tiếp tục nghỉ ngơi, Húc ở bên ngoài điều khiển xe ngựa đương nhiên lại càng không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Đó chính là nói…” Si Ảnh vừa muốn mở miệng.
Nhưng Diệu Quang đã kịp thời ngăn hắn lại, “Suỵt… Hãy để cho bí mật này vĩnh viễn là bí mật đi!”
“…” Có lẽ dự liệu được hắn không phải người nhiều chuyện, cho nên bọn họ mới lớn mật như thế, “Đúng vậy… Bây giờ điều chúng ta nên lo lắng chính là… khi tiểu thái tử tỉnh lại, chúng ta phải làm sao nói với nó đây?”
Câu chuyện rốt cuộc lại xoay quanh vị tiểu thái tử kia. Đúng vậy… nên nói như thế nào đây?
… … … … … … …
Hoàn toàn không như người ta dự đoán, sau khi hồi cung, tiểu thái tử luôn luôn thông minh lanh lợi chẳng những không chịu dựa theo thánh chỉ bệ hạ lưu lại mà đăng cơ, ngược lại thái độ hết sức khác thường, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường nhảm nhí!
Nó ở khắp nơi trêu chọc thái giám cung nữ, kéo hủy tấu chương, thậm chí còn ở tẩm cung nói ra những lời đại nghịch bất đạo như muốn nhường ngôi cho người khác.
Thái giám trong cung sau khi nghe được, sợ tới mức lập tức đến Vương phủ bẩm báo, Tễ Linh Nhạc nghe xong, tức giận đem theo Si Ảnh nửa đêm tiến cung, vừa vào cửa đã thấy thái tử điên hạ ở trên giường loạn thành một đoàn!
“Oa a… Ta không muốn ngôi vị, ta không cần lên làm Hoàng đế! Các ngươi ai muốn làm không?” Tiểu oa nhi vừa nhảy nhót vừa hỏi một nô tài bên cạnh.
Mà các nô tài đã sợ đến mức tay chân run rẩy, chỉ lo vị tiểu chủ tử này có chuyện gì, “Ôi, tiểu tổ tông của ta, tổ gia gia, xin người đừng có nháo loạn nữa…”
“Hồng Lẫm!” Thanh âm uy nghiêm của Tễ Linh Nhạc thoáng cái trấn an tất cả mọi người, “Các ngươi đều đi ra hết, không có lệnh của bổn vương thì không được vào!”
“Dạ!” Chúng nô tài đều như trút được một gánh nặng, vội vàng lui cả ra.
Si Ảnh vừa tiến vào, Tễ Linh Nhạc liền phân phó hắn khóa cửa phòng lại.
“Đại bá, Si Ảnh thúc thúc…” Tiểu thái tử ngừng làm xằng làm bậy, ngược lại ngoan ngoãn ngồi trên giường gọi.
Đóng cửa phòng xong, Si Ảnh xoay người, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra Tễ Linh Nhạc đã giơ một tay lên, hướng mặt đứa nhỏ giáng xuống.
“Này, có chuyện gì thì từ từ nói!” Mặc dù hắn không phải là người rất thích hài tử, nhưng trước mặt bọn trẻ vẫn không nỡ nhẫn tâm đánh mắng được.
Mà ngoài dự đoán của mọi người chính là, cái tát kia của Tễ Linh Nhạc cũng không có đánh vào mặt Hồng Lẫm, mà chỉ khẽ vuốt ve khuôn mặt non nớt của hài tử, “Hồng Lẫm, ngươi có biết mình là ai hay không?”
“…” Hồng Lẫm cắn cắn môi dưới, nhưng không trả lời.
“Ngươi là thái tử!” Tễ Linh Nhạc trả lời thay nó, “Thậm chí ngươi sau này sẽ trở thành hoàng đế, phụ hoàng của ngươi đã đem nhiệm vụ trọng đại này giao lại cho ngươi, ngươi sao có thể ngang bướng cứng đầu như thế chứ?!”
Hồng Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chăm vào vị trưởng bối trước mặt, giọng nói mang theo âm nức nở: “Ô… Con mới không cần làm hoàng đế! Nếu con không làm hoàng đế, con không nghe lời, con đi khắp nơi làm chuyện xấu… ba ba sẽ cùng phụ thân trở về ngăn con lại, sẽ dạy con đạo lý làm người… Con… ô ư…” Nói đến đây đã khóc đến không thành tiếng.
Thật khó tưởng tượng, đây từng là hài tử bị mình coi như đứa ngốc, ở Căng Uyên lâu nơi biên cảnh trêu chọc suốt ngày, nhưng giờ đây vẫn là nó đang ngồi trên long sàng, nhìn vẫn cô độc như thế, nhưng thân thể nhỏ bé yếu đuối này lại đang gánh vác cả xã tắc giang sơn…
Một cỗ thương cảm bỗng dưng nảy sinh trong lòng Si Ảnh, thân thể cũng lập tức bước tới mà ôm lấy oa nhi vào lòng, mùi thơm con trẻ khuếch tán trong không gian, bên miệng cũng không tự chủ được mà khe khẽ ngâm nga một khúc hát ru đã thuộc từ khi còn bé…
Hành động nhẹ nhàng như đang thôi miên, không lâu sau, thân thể mềm nhũn kia truyền đến tiếng hít thở vững vàng, mặt dù trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt chưa khô, mặc dù trong miệng hài tử vẫn còn gọi “ba ba” khe khẽ…
“… Nó ngủ rồi?” Tễ Linh Nhạc chuẩn bị chăn mền cẩn thận cho bảo bảo hỏi.
“Ừm!” Si Ảnh rất hợp tác ôm nó tới ổ chăn, đắp chăn cẩn thận rồi nói, “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Đi dạo lúc nửa đêm giữa hoàng cung, Si Ảnh cảm thấy cũng có một phong vị khác lạ, ngay cả thanh âm cước bộ giẫm trên lá cây cũng có thể nghe được rõ ràng…
Đột nhiên Tễ Linh Nhạc đưa hắn tới một cung điện phía trước, “Si Ảnh, đêm nay chúng ta ngủ lại nơi này đi!”
“A? Nơi này ư?” Si Ảnh cũng theo Tễ Linh Nhạc đi vào.
Trong phòng những vật dụng cần thiết đều đủ cả, xem ra cũng thường xuyên có người tới quét dọn, chẳng lẽ là…
“Nơi này từng là tẩm cung của ta…” Quả nhiên như thế! “Kỳ thường cho người tới quét dọn, để ta có thể tùy thời tùy lúc trở về.”
Si Ảnh bước tới vài bước ngã xuống giường, “Mệt mỏi quá… Ngươi gần đây đều ở chỗ này sao?”
“Ừ, để cho Hồng Lẫm có thể thuận lợi kế thừa vương vị, ta gần đây đều ở chỗ này, ngươi có muốn ở lại không?” Người Triển gia đã tận dụng thế lực của mình mở rộng phạm vi tìm kiếm, Tễ Linh Nhạc cũng không dám cam đoan vương phủ vẫn an toàn, nhưng hoàng cung thì khác, nơi này là an toàn tuyệt đối!
“Được!” Lần này hắn không muốn cãi lại y, “Hơn nữa… tiểu hài tử kia rất đáng thương.”
“Đáng thương? Theo như ta nhớ thì ngươi vốn không thích hài tử mà?” Tễ Linh Nhạc trêu ghẹo nói.
“Không thích là một chuyện!” Si Ảnh ngồi dậy, “Bây giờ nó đang muốn tìm kiếm sự an ủi của người thân, đại bá của nó như ngươi không phát giác ra sao?”
Tễ Linh Nhạc cũng nằm xuống bên cạnh hắn, “Ta đương nhiên biết chứ, nhưng ta cũng không thể cho nó điều gì cả, bởi vì để nó có thể trở thành hoàng đế, nó nhất định phải là một người có thể đảm đương gánh vác trọng trách trên vai! Nó không thể ỷ lại vào ta!”
“Cho nên ngươi lựa chọn im lặng?”
“Không, ta lựa chọn tại thời điểm thích hợp để ngươi giúp nó một chút! Hãy chờ xem, ngày mai, Hồng Lẫm sẽ…”
… … … … …
Đúng như lời Tễ Linh Nhạc nói, ngày hôm sau tiểu thái tử ngược lại rất ngoan ngoãn bắt đầu chuẩn bị các công việc cho đại điển đăng cơ, hơn nữa mỗi ngày sau khi công việc kết thúc, nó đều đúng giờ đến báo cáo với Si Ảnh!
“Si Ảnh thúc thúc, hôm nay người cùng Lẫm nhi nói một chút chuyện xưa đi!” Tiểu thái tử vừa ăn tiểu điểm tâm vừa đề nghị.
Có lẽ do muốn tìm lại cảm giác như khi phụ hoàng cùng phụ thân còn ở trong cung, nó rất thích quấn quýt lấy Si Ảnh cùng trò chuyện!
“Chuyện xưa thì miễn đi, hôm nay ta sẽ xướng một khúc thi từ cho ngươi nghe, ngươi cứ nhớ kỹ là được!” Rất ngạc nhiên chính là, Si Ảnh bây giờ không còn bài xích hài tử này nữa, có thể do lúc trước đã vốn quen thuộc nên vậy chăng…
“Thi từ? Thúc thúc không phải vừa mới học chữ sao?” Hồng Lẫm nhớ rõ có người từng nói với nó như vậy.
“Đúng thế, ta gần đây rãnh rỗi, nên ngẫu nhiên có làm một khúc thi từ, không được sao? Ngươi không thích?” Hắc, cư nhiên nổi lên ý định muốn uy hiếp hoàng đế tương lai!
“… Không dám ạ!”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, nhất định phải nhớ kỹ đấy!”
“Dạ dạ!”
“Thanh thiên khai nhan thăng long hồi, vũ dư sơn sắc hồn như thụy. Mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn, ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn.” (Trời xanh rực rỡ rồng bay về, mưa trên sắc núi tựa như say ngủ. Đừng chờ vầng dương lặn lúc hoàng hôn, ánh bạc xuyên qua sắc nước đều là hư ảo). Si Ảnh từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Hồng Lẫm yên lặng ngẫm lại, đột nhiên bật cười ha ha, “Ha ha… Thúc thúc à, ‘thanh thiên khai nhan’ sao lại đối cùng ‘vũ dư sơn sắc’ được?”
“…”
“Ha ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.