Nam Ngự Thiên lúc này tâm tình quả thực có thể dùng từ "lửa giận ngút trời" để hình dung.
Khi hắn vén khăn trùm đầu lên trong nháy mắt, nhìn thấy không phải là Phượng Ngâm Sương, mà là một khuôn mặt xa lạ, toàn bộ đầu đều mơ màng.
Mặc dù nói nhìn thấy Phượng Ngâm Sương làm cho trong lòng hắn chán ghét vô cùng, trên mặt còn miễn cưỡng cười vui vẻ, nhưng nếu không phải Phượng Ngâm Sương, như vậy hắn chẳng phải là giỏ trúc múc nước một hồi trống rỗng, hết thảy toàn bộ xong rồi sao?
Dưới cơn giận dữ của Nam Ngự Thiên, Thẩm Doanh quả nhiên cũng lâm nguy không loạn, trấn định giải thích, mình vốn nên gả cho Thanh Bình vương, nhưng lại không hiểu sau lên nhầm kiệu hoa.
Nhưng nếu đã bái đường với Tam hoàng tử, như vậy y chính là nữ nhân của hắn.
Yo... Chỉ là con gái của tòng tứ phẩm thiếu giám cũng xứng làm hoàng phi của Nam Ngự Thiên hắn? Hắn tự nhiên là không chịu, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng chạy tới Thanh Bình vương phủ đổi Phượng Ngâm Sương trở về.
Về phần Thẩm Doanh, sau khi giả vờ khóc nháo một phen, vừa thấy không có hiệu quả, cô liền trực tiếp chuồn về nhà.
Nam Ngự Thiên trên đường chạy tới Thanh Bình vương phủ, trong lòng phi thường u ám, hơn nữa còn rất lo lắng.
Vì sao hết lần này tới lần khác là Thanh Bình vương, người này làm cho tất cả mọi người đều kiêng kỵ.
Thanh Bình vương Quân Mặc Trần, ở Nam Sở là một tồn tại phi thường đặc biệt.
Hắn cơ hồ cũng không tham dự chuyện triều đình, lại tay cầm trọng binh, được phụ hoàng coi trọng, các vị đại thần thấy hắn cũng nơm nớp lo sợ thập phần kiêng kỵ, so với nhìn thấy thần sắc hoàng đế còn cung kính hơn vài phần.
Các vị hoàng tử muốn mượn sức hắn, nhưng đều không có lá gan này, xa xa nhìn thấy trên người hắn tản ra sát khí nghiêm nghị, còn có mặt nạ Lang Nha(răng nanh sói) đáng sợ kia, đều chỉ có thể tránh xa xa, nếu có thể được hắn hiệp trợ, Phượng thái sư lại tính là cái gì, dù sao trong tay ai nắm giữ binh quyền, người đó là lão đại chân chính, nhưng chuyện này Nam Ngự Thiên cũng chỉ dám nghĩ đến mà thôi.
Ngay cả phụ hoàng cũng phải cho người ba phần thể diện, hắn đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc tới còn tạm thời chuẩn bị một chút lễ bạc, chuẩn bị tặng cho lúc đưa Phượng Ngâm Sương đổi về.
Nam Ngự Thiên tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi thông truyền, trong lòng lại sốt ruột muốn chết không biết Phượng Ngâm Sương hiện tại như thế nào.
Chết tiệt, hắn nhất định phải êm đẹp đổi lấy nàng, nàng là vũ khí sắc bén giúp hắn tranh đoạt ngôi vị.
Đợi nửa ngày, cuối cùng lại đợi được một câu: "Vương gia đang động phòng, phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy."
Nam Ngự Thiên chỉ cảm thấy từ đầu đến chân như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh toát.
Bây giờ hắn nên có tâm trạng nào đây, tất cả những gì hắn dày công xây dựng đều đã bị hủy hoại!
Trước đây hắn tốn bao nhiêu công sức để lấy lòng Phượng Ngâm Sương, nay lại khoác áo hỉ cho người khác.
Chẳng những hoàng vị vô vọng, thê tử mới cưới cũng bị người ta đoạt đi đội mũ xanh cho hắn, Nam Ngự Thiên hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Hắn bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao có thể, ngươi có nói cho Thanh Bình Vương chuyện tân nương nhầm kiệu không, người được khiêng vào phủ Thanh Bình Vương hẳn là tân nương của bổn Vương, đây không phải chuyện nhỏ."
Thị vệ kia rõ ràng có chút không kiên nhẫn: "Không phải đều đã nói rồi sao, Vương gia đang động phòng, nhầm lẫn gì chứ, đều đã cùng Vương gia thành thân vào động phòng thì chính là nữ nhân của Vương gia, cho dù mang về thì còn có thể làm gì?"
Một thị vệ, lại dám dùng thái độ như vậy mói chuyện với Tam hoàng tử, Nam Ngự Thiên tức giận không nhẹ, tiếng "Làm càn" kia kẹt ở cổ họng, nửa ngày cũng không có nghẹn ra.
Quả nhiên là người của Thanh Bình vương phủ, kiêu ngạo lại phách lối như thế.
Mẹ kiếp, nếu Phượng Ngâm Sương thật sự đã bị cướp đoạt trinh tiết thì chính là một cái giày rách, nữ nhân như vậy hắn làm sao chịu lấy?
Nhưng nếu không có Phượng Ngâm Sương, hắn còn dựa vào cái gì đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế? Nam Ngự Thiên tức đến nỗi cả người phát run, hai tay gắt gao tích góp thành nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì, chỉ có thể xám xịt rời đi, giống như một con gà trống bại trận chật vật sau trận đấu.
Đột nhiên phát sinh một loạt chuyện khiến hắn quả thực phản ứng không kịp phản ứng, lúc này mới ý thức được tính khả nghi và nghiêm trọng của chuyện này, vẫn là lập tức tiến cung chờ gặp mặt Hoàng Thượng, thỉnh cầu vì hắn chủ trì công đạo.
Chuyện này hắn ngược lại không có hoài nghi đến trên người Phượng Ngâm Sương. Dưới thế công của hắn, Phượng Ngâm Sương đã sớm yêu hắn không thể kiềm chế, thậm chí còn chủ động đề xuất muốn cùng hắn thành thân, cho nên đây rất có thể là âm mưu của Thanh Bình vương, Thanh Bình vương tai danh lan xa, Phượng Ngâm Sương sau khi vào vương phủ của hắn còn có thể bình yên vô sự đi ra sao?
Chẳng qua, chuyện này có lẽ còn có chuyển biến khác, là phúc hay họa còn chưa biết.
Nam Ngự Thiên quỳ một đêm trước cửa tẩm cung của Hoàng thượng, mãi cho đến canh năm (khoảng thời gian từ 3-5h sáng), lúc Hoàng Thượng đứng dậy lên triều thì mới có người đến thông báo.
Hôm qua Tam hoàng tử cùng Thanh Bình vương thành hôn cùng ngày, xem như ngày tốt lành song hỉ lâm môn, Hoàng Thượng sau khi hồi cung lại biết được lũ lụt phương nam đã được "khơi thông", hồng thủy đã lui, tâm tình hắn rất tốt, ngủ cũng đặc biệt thoải mái, không nghĩ tới sáng sớm lại nghe được chuyện như vậy.
Cho dù là hoàng thượng mỗi ngày xử lý quốc sự trăm công ngàn việc, cũng cảm thấy chấn động vô cùng, cái gì kiệu hoa sai gả, chuyện như vậy chưa từng nghe thấy.
Nam Ngự Thiên sau khi nhìn thấy Hoàng Thượng lập tức oán thán: "Phụ hoàng phải làm chủ cho nhi thần, Thanh Bình vương công khai cướp thê tử, nhi thần tới cửa đòi người, lại bị đuổi ra ngoài, hơn nữa còn chế nhạo một phen, hắn làm như thế là không để phụ hoàng vào mắt, không đem quốc pháp của Nam Sở để vào mắt?"
Hoàng Thượng nghe xong nhưng không lập tức giận dữ muốn trị tội Thanh Bình Vương, mà là rơi vào trầm tư, nửa ngày mới nói ra được: "Chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không, hôm qua Thanh Bình Vương cũng rước phi cùng thời điểm, đội ngũ đón dâu vừa vặn cùng đường, trên nửa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng là khó tránh, mà ngươi không phải tự mình đi đón dâu sao? Chuyện này đến cùng có lầm hay không, chính ngươi lại quá là rõ ràng."
Nam Ngự Thiên trong lúc nhất thời nói không nên lời, lúc ấy Thanh Bình vương chỉ phái đến một đội ngũ đón dâu, bản thân y thậm chí còn không lộ diện, hắn cứ như vậy trực tiếp đến cáo trạng đích thật là không có sức thuyết phục, nhưng càng làm cho hắn lạnh lòng, là thái độ của Hoàng Thượng, căn bản không có đứng về phía hắn trước tiên.
"Phụ hoàng, nhi thần sau khi đi thái sư phủ đón dâu vẫn luôn ở bên cạnh Ngâm Sương, sao có thể nhầm lẫn tân nương của mình, duy nhất chỉ có trận mưa lớn nửa đường, tất cả mọi người tiến vào trong miếu trốn mưa, nhất định là lúc đó người của Thanh Bình vương động tay động chân."
Hoàng Thượng hơi trầm ngâm: "Xem ra chuyện này cuối cùng như thế nào, cũng chỉ có Phượng Ngâm Sương cùng Thẩm gia tiểu thư mới có thể nói rõ ràng, Hoàng nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ vì ngươi điều tra rõ chuyện này, đòi lại công đạo."
Trên mặt Nam Ngự Thiên tràn đầy thần sắc bi thương: "Nhi thần cũng không muốn đòi lại công đạo, nhi thần chỉ muốn Ngâm Sương."
Nếu hắn ngay cả Phượng Ngâm Sương mất đi sự trong sạch cũng không quan tâm, còn chịu cưới nàng, còn có thể lập nàng làm chính phi, như vậy Phượng Ngâm Sương nhất định sẽ rất cảm động, hết lòng đi theo hắn, Phượng thái sư một nhà cũng sẽ thay đổi quan điểm đối với hắn, đây chính là cái gọi là phúc hay họa của Nam Ngự Thiên.