Hoàng Sủng

Chương 49: Thân thân*




*Thân trong thân cận, gần gũi/ tiếp xúc, còn có nghĩa là thương yêu trong tương thân tương ái 相親相愛
Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Hôm nay trời trong nắng ấm, hoa đào trong ngự hoa viên đều đã nở, Tiết Tĩnh Xu cùng Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ ở trong vườn ngắm hoa.
Hai người bước chậm đi dưới tàng cây hoa đào, Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Lần trước đã nói với con một lần, việc xem xét tìm một mối hôn sự cho Tứ muội của con, ta thấy Định Viễn hầu gia Nhị công tử không tệ, con cảm thấy sao?"
Định Viễn hầu Lâm gia là thế gia võ tướng, lấy công trạng phong hầu.
Trong đó, lão Định Viễn hầu, hiện đảm nhiệm Định Viễn hầu cùng với Đại công tử nhà ông ta, đều là thống soái mười vạn quân anh dũng oai vệ.
Chỉ có Định Viễn hầu gia Nhị công tử là không giống với phụ thân và huynh trưởng thích rong ruỗi trên chiến trường, mà ngược lại là một thư sinh nhã nhặn học hành xuất chúng. Năm nay vừa mới hai mươi, đã có công danh cử nhân ở trên người, chờ kỳ thi mùa xuân năm sau, e là đứng đầu bản tam giáp[1] cũng là có hy vọng, quả nhiên là một thanh niên tài tuấn[2].
[1]: Thời đại khoa cử, trong khoa đình thí, chia những người đậu làm ba bậc, gọi là tam giáp 三甲: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là đệ nhất giáp, Hoàng Giáp là đệ nhị giáp, Tiến Sĩ là đệ tam giáp.
[2]: Tài tuấn: ý chỉ vừa tài giỏi xuất chúng vừa đẹp zai.
Lâm gia cùng Tiết gia môn đăng hộ đối, mà vị Lâm gia Nhị công tử cùng Tiết gia tứ cô nương, lại một người là anh tuấn tài giỏi, một người là dung mạo diễm lệ, có thể nói là cực kỳ xứng đôi.
Mặc dù trước đó Thái Hoàng Thái Hậu đã nói qua, nữ nhi của Tiết gia, trừ Tiết Tĩnh Xu thì bà không cần phải để ý tới. Nhưng đến cùng thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của bà, vì vậy bà mới tuyển phu(chồng) cho những nữ nhi khác ở Tiết gia, cũng đã có tâm rồi.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Con nhớ lúc ở tiệc Nguyên Tiêu, Lâm nhị công tử từng làm bài thơ hay nhất, xác thật là một người tài mạo song toàn. Nếu như Tứ muội muội sánh đôi với hắn, thì hai người cũng gọi là hợp đôi."
Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu.
Lần này tứ hôn, tức là Hoàng ân, cũng coi như bà cho Tiết gia một cảnh cáo.
Nếu như Tiết Tĩnh Viện từ đấy mà thu liễm lại những tâm tư không nên có kia, thì chuyện chung thân liền là vợ chồng hạnh phúc, sau này dù cho nàng ta không thể phú quý đến cực điểm thì ít những cũng có thể được cái phong hào cáo mệnh phu nhân.
Nếu như nàng ta không biết thõa mãn, vậy thì Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không có ý định quản chuyện này. Về sau tốt hay xấu, tất cả đều do tạo hóa của mỗi người.
Cung tiễn Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung. Sau đó Tiết Tĩnh Xu nhìn những bông hoa đào, đột nhiên cao hứng, sai người đi hái một ít nụ hoa về chuẩn bị ủ hoa đào.
Ban đêm lúc Hoàng Đế tới, trong Tê Phượng Cung nồng nặc mùi hương hoa đòa vẫn còn chưa tan đi.
Hoàng Đế ngạc nhiên nói: "Hoàng Hậu, không lẽ là đem cây hoa đào trong Ngự Hoa Viên chuyển đến đây luôn à."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Bệ hạ tìm xem, có thể thấy được bóng cây đào nào không."
Dĩ nhiên là Hoàng Đế tìm không ra.
Tiết Tĩnh Xu chỉ một mảnh đất ở dưới hành lang ngoài điện: "Tại đó ta chôn hoa đào được ủ ở bên dưới, chờ năm sau lúc hoa đào nở, mời Bệ hạ cùng uống chỗ rượu này."
Hoàng Đế nói: "Vậy ta cảm ơn ý tốt của Hoàng Hậu trước. Hôm nay Hoàng Hậu đi ở trong Ngự Hoa Viên, có thể biết có một cây mận đã già kia không."
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: "Nhìn thì thấy vẫn còn xanh, có lẽ sẽ rất là chua."
Hoàng Đế nói: "Xanh chát cũng có tư vị của xanh chát. Đức Lộc, ngươi gọi hai người đi hái một mớ mận. Rồi đưa cho Ngự Thiện phòng xử lý đi."
Đức công công nhận mệnh lui ra.
Hoàng Đế ngồi ở bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, tựa trên đầu nàng cầm một quyển sách mở ra.
Tiết Tĩnh Xu giải thích: "Ban đầu ở trên núi, ta đã nhìn thấy phương thuốc ủ hoa đào này, chỉ là sư phụ ở trong am ni cô không cho ta uống rượu. Hôm nay nhìn một vườn đầy hoa đào, mới lại nghĩ tới đến, sai Ngự Thiện phòng đưa cho ta mười vò rượu."
Hoàng Đế nghe nàng nói đến rượu liền nhớ lại dáng vẻ say rượu trong đêm đó của nàng, nói: "Hoàng Hậu còn nhớ được bách quả nhưỡng lần trước không?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, đem cánh tay đang cầm sách thu lại: "Bệ hạ muốn nói cái gì?"
Hoàng Đế nói: "Năm sau lúc uống rượu ủ hoa đào, cũng không thể uống cùng người ngoài được, nếu không, chỉ sợ Phượng uy của Hoàng Hậu không còn sót lại chút gì."
Tiết Tĩnh Xu biết rõ hắn lại muốn cười mình, liền không để cho hắn có cơ hội, đứng dậy cầm sách đi nội điện.
Hoàng Đế cũng đi vào theo.
Tiết Tĩnh Xu cất kỹ sách, đến phía trước cửa sổ nhìn thoáng qua.
Hôm nay đã là mười lăm, còn nhớ một tháng trước lúc nàng còn ở trong nhà đợi gả, trong lòng đối với tương lai tràn đầy mông lung.
Hiện tại vẫn chưa được một tháng, bản thân nàng ở trong cung, tâm tính cũng đã có biến hóa rất lớn.
Hoàng Đế đứng ở sau lưng nàng, cũng nhìn về phía một vòng trăng tròn trên bầu trời kia
Tiết Tĩnh Xu quay đầu, thấy Hoàng Đế đứng thẳng không nhúc nhích, hai mắt mặc dù xem vầng trăng kia, nhưng ánh mắt dường như đang nhìn đi nơi khác.
Nàng nhẹ giọng hỏi thăm: "Bệ hạ nghĩ tới điều gì?"
Hoàng Đế không biết có phải nghĩ đến xuất thần hay không, cũng không trả lời nàng.
Tiết Tĩnh Xu liền không quấy rầy nữa, lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.
Sau một hồi, nàng cảm giác Hoàng Đế giống như thở ra một hơi, rồi sau đó nói ra: "Mười năm trước, cũng là một đêm trăng tròn như vậy, mẫu phi ta rơi giếng bỏ mình."
Tiết Tĩnh Xu khẽ trừng lớn mắt, không có đoán được là loại chuyện này, cũng không biết nên đi an ủi Hoàng Đế như thế nào, chỉ có thể trầm mặc mà dựa gần vào người hắn.
Hoàng Đế duỗi tay kéo nàng qua, vỗ nhẹ nhàng, nói: "Hoàng Hậu không cần nghĩ nhiều, chết có đôi khi cũng là giải thoát."
Tiết Tĩnh Xu tựa ở trên lồng ngực của hắn, không nói gì.
Đối với vài người mà nói, chết là giải thoát, nhưng đối với người còn sống mà nói thì tại rất nhiều thời điểm câu nói này chẳng qua chỉ là một lý do để an ủi mà thôi.
Đối với Lệ phi là mẫu thân của Hoàng Đế, bởi vì bà ấy chết sớm, khi còn sống lại không được sủng ái, ở trong cung Tiết Tĩnh Xu không nghe được bao nhiêu đồn đãi về bà.
Chỉ mơ hồ biết rõ, lúc bà vừa mới vào cung, cũng là khốn quẫn(*).
(*) Túng thiếu đến mức hết cách xoay xở.
Hưng thịnh đắc ý, một lần vượt qua danh tiếng của Sở Quý phi. Có đều lúc bà sinh hạ Lục Hoàng tử thì sau đó rất nhanh liền thất sủng.
Tẩm cung Cam Lộ điện của bà, về sau thậm chí bị người khác đồn là lãnh cung. Mà bà, cũng bời vì ở trong lãnh cung đó, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Hoàng Đế ôm Tiết Tĩnh Xu rời cửa sổ, cùng nhau ngồi ở trên giường đệm.
Xung quanh còn có cung nhân đang ở sau chờ lệnh. Nếu là bình thường, có người ở đây như vậy mà thân mật thì Tiết Tĩnh Xu nhất định cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hôm nay lại chiều theo ý Hoàng Đế.
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, dùng đầu ngón tay gẩy gẩy lông mi Tiết Tĩnh Xu đang ngạo nghễ cong lên, "Nếu như mùa hè đến, bản thân Hoàng Hậu có hai cây quạt nhỏ, có thể không cần phải lo lắng thời tiết nóng bức."
Tiết Tĩnh Xu nhất thời không có phản ứng, không biết hắn đang nói cái gì.
Hoàng Đế còn nói: "Đến thời điểm cần thì Hoàng Hậu phải nháy mắt nhiều hơn vài cái, coi như quạt gió thay ta."
Vì thế Tiết Tĩnh Xu mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức dở khóc dở người, chính mình còn đang lo cho tâm tình của hắn, vậy mà hắn còn có tâm tư có thể nói những lời này nữa, đến cùng thì ai mới là đương sự kia chứ.
Có đều thấy Hoàng Đế thư giãn như vậy trong lòng nàng cũng yên tâm hơn nhiều.
Hoàng Đế gảy khiến mí mắt nàng bị ngứa, nàng liền ăn miếng trả miếng, nhẹ nhàng tóm lấy lông mi của Hoàng Đế.
Chỉ là khác hẳn với lông mi của nàng, vừa đen vừa thô, ngắn ngủn thẳng tắp, cực kỳ có bộ dáng kiên cường.
Nàng nói: "Ta là mang theo hai cây quạt nhỏ, Bệ hạ lại mang theo hai hàng lợi(*) kiếm."
(*) Sắc, bén.
Hoàng Đế nghiêm túc nói: "Đợi đến mùa thu săn bắn, sẽ dùng hai hàng lợi kiếm này, săn một đầu hươu đưa cho Hoàng Hậu đỡ thèm."
Tiết Tĩnh Xu cười không ra tiếng, không có đoán được Hoàng Đế vậy mà cũng nói ra loại ngôn từ như vậy.
Hai người câu có câu không trêu ghẹo nhau, Đức công công bưng lên một bàn mận đã được xử lý tốt đi vào.
Quả mận đã được ngâm qua muối, vỏ ngoài thì sạch và xanh hơn, liếc mắt nhìn một cái liền khiến cho người ta chảy nước miếng.
Hoàng Đế cầm lên một quả đưa cho Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu liền khoát tay: "Bệ hạ tự mình thưởng thức đi, có thể ta không chịu nổi hương vị này."
Hoàng Đế cũng không miễn cưỡng, bỏ vào trong miệng mình, răng rắc răng rắc cắn vài cái, phun hạt ra.
Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy mà nước miếng tràn lan, cảm giác dường như răng muốn gãy thay hắn, nhịn không được kỳ quái nói: "Sao Bệ hạ lại thích ăn loại quả như vậy?"
Hoàng Đế lại hỏi nàng: "Hoàng Hậu còn nhớ được gốc cây mận đã bị ta đánh dấu chứ."
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu.
Hoàng Đế tiếp tục nói: "Trước kia không có rừng cây mận ở trong Ngự Hoa Viên, chỉ có một hai cây mận mà thôi, là mấy năm trước ta sai người đi trồng thêm. Mới trước đây, cứ mỗi xuân hạn đến thì ra quả, ta liền ở dưới gốc cây, những quả mận trên cây đều nằm ở trong bụng ta. Hương vị thì cũng bình thường, ăn nhiều bị chướng bụng, nhưng lại thập phần no bụng."
Tiết Tĩnh Xu chỉ hơi ngẫm lại chút, liền biết rõ Hoàng Đế tại sao phải đi ăn loại quả này.
Nàng vừa nghĩ tới trước đây Hoàng Đế bị người khác hà khắc nên cơm cũng ăn không đủ no, lại cảm thấy thập phần tức giận, nhịn không được hỏi hắn: "Khi đó Hoàng tổ mẫu không biết rõ chuyện Bệ hạ gặp phải hay sao?"
Hoàng Đế lại bỏ một quả mận nhỏ vào trong miệng: "Hoàng tổ mẫu không chỉ có mỗi Phụ Hoàng là con trai, lại càng không có mỗi là là tôn tử(cháu trai). Cho dù bà nên vì ta mà ra mặt, có thể bảo vệ ta khỏi bị người khác bắt nạt, làm nhục được bao lâu, ta đều ghi tạc ở trong lòng, về sau để cho bọn họ trả giá cao gấp mười gấp trăm lần."
Tiết Tĩnh Xu không nói gì.
Hoàng Đế ngừng động tác trong tay, nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Hậu cảm thấy ta làm vậy là không ổn."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nói: "Ta chỉ kính nể Bệ hạ còn nhỏ tuổi đã biết chịu nhẫn nhục, Bệ hạ so với ta mạnh mẽ hơn rất nhiều."
Hoàng Đế bỏ quả mận xuống, đi lại ôm lấy nàng, nói: "Ta biết rõ Tiết gia có vài người từng bắt nạt nàng, ta giúp nàng báo thù được không?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Lúc trước người thất lễ với ta chẳng qua chỉ là đầy tớ bên trong phủ, sau đó Bệ hạ phong ta làm Hoàng Hậu, lão thái quân liền xử lý những người kia, bọn họ không đáng để Bệ hạ ra tay."
Hoàng Đế nói: "Trừ những hạ nhân kia, còn có những người khác."
Tiết Tĩnh Xu vẫn lắc đầu, "Bọn họ không tính là bắt nạt ta, nhiều nhất chỉ là không đếm xỉa đến ta. Chính vì bọn họ lúc trước không đếm xỉa, hiện tại, ta mới có thể đương nhiên không đếm xỉa bọn họ. Nếu Bệ hạ thay ta ra tay, ngược lại làm cho người khác nhìn ta với bọ họ là giống nhau. Có đều sau này nếu người của Tiết gia làm ra chuyện phạm pháp loạn kỷ cương gì, Bệ hạ không cần phải nương tay, cũng không cần cố kỵ mặt mũi của ta, nếu không chính là cổ vũ họ có thói không ngay thẳng."
Hoàng Đế gật gật đầu: "Cứ theo như Hoàng Hậu nói vậy."
Cánh tay dài của hắn nhấc lên, từ trên bàn nhặt ra một quả mận, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy, ở Tiết Tĩnh Xu trước mặt quơ quơ: "Hoàng Hậu thật không nếm thử?"
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày ghét bỏ nói: "Chua như vậy, sao có thể ăn chứ."
Hoàng Đế liền bỏ vào trong miệng mình.
Tiết Tĩnh Xu còn chưa xả hơi, liền thấy Hoàng Đế cúi đầu hướng lại gần đến nàng. Hai người răng môi đụng vào nhau, nàng chưa phòng bị, một vật chua xót kia liền bị đẩy vào trong miệng nàng.
Tiết Tĩnh Xu lập tức cau chặt mày liễu lại.
Hoàng Đế còn chưa rời đi, ở môi nàng nghiền vài cái, thấp giọng rỉ tai: "Hoàng Hậu lúc trước cũng xanh chát như vậy, ta cũng ăn vào miệng được đó thôi. Hoàng Hậu không biết, có đôi khi, xanh chát cũng có tư vị của xanh chát*."
*câu này ý ảnh chỉ là tư vị ngây ngô ấy (e hèm đọc chương sau các nàng sẽ hiểu, ô..ô ta trong sáng lắm), nhưng ta cảm thấy giữ nguyên nghĩa trong bản raw thì hay hơn ◙‿◙

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.