Hoàng Thượng Lại Ghen Tỵ

Chương 11:




Tô Mật kéo tay Đại thẩm thẩm chạy xuống lầu, chạy xa khỏi ánh mắt dọa người kia nàng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Đại thẩm thẩm cũng mông lung, bà chưa từng nghĩ đến, trong nhà Tô Mật lại có nam nhân. Nhưng Đại thẩm nhớ đấy ánh mắt xoẹt qua lúc đó, hiển nhiên không dám hỏi Tô Mật đó là ai!
Đại thẩm thẩm cảm thấy mình cũng coi như là đã từng tiếp xúc đủ loại người.
Lúc bán xong bánh cho Bùi gia đại công tử cũng dám mở miệng nói chuyện chứ bộ!
Kết quả cái người vừa rồi ở trong phòng kia.
Mười đại công tử Bùi gia cũng không bằng một người kia!
Tô Mật đang xuất thần, Đại thẩm thẩm cũng đang xuất thần, hai người đứng ngây ngốc giữa phòng khách Tô gia. Cuối cùng Tô Mật tỉnh táo lại trước, tạm vứt Lan Cửu sang một bên, có chết cũng sẽ không chết ngay lúc này! Trước tiên phải làm Đại thẩm bình tĩnh lại đã, đầu nhỏ bắt đầu nghĩ cách. Ít lâu sau Đại thẩm thẩm cũng bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Tô Mật.
“Người đó là ai? Chưa từng thấy trong thôn, sao lại ở trong phòng con chứ?”
“Hắn là biểu ca họ hàng xa của con!”
Tô Mật đáp.
“Biểu ca?”
Tô Mật nhanh chóng lập một bài nói dối.
“Đúng ạ, thẩm thẩm người biết đó, nhà con vốn không phải gốc ở đây, tại ở quê nhà gặp nạn mới chuyển đến đây.” Lời này là thật, Tô gia vốn không phải người gốc Xuân Hà thôn, lúc Tô Mật sáu tuổi mới dọn đến đây ở.
Đại thẩm thẩm nhíu mày.
“Nhưng ta nhớ, lúc nhà con chuyển đến đây, không phải đã nói không còn người thân nào cả sao?”
Tô Mật lại chớp chớp mắt.
“Con cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết lúc đó xảy ra hồng thủy, cha mẹ mang con lên núi mới trốn được, cả thôn chìm trong nước, không nhìn thấy ai, cũng không biết sống hay chết.” Đại thẩm thẩm mày ngày càng nhăn hơn:
“Vậy hắn làm sao có thể thoát ra được?”
Tô Mật lại chớp chớp mắt.
“Hắn từ nhỏ đã vào quân doanh!”
Mắt Tô Mật sáng lên, không sai, chính là như vậy: “Hắn từ nhỏ đã theo phụ thân nhập ngũ, lúc có hồng thủy hắn không có nhà, cũng không biết sao hắn có thể tìm ra con ở đây nữa, con cũng cảm thấy rất lạ kỳ, đúng, chính là như vậy.” Tô Mật vừa nói vừa gật gù, đến mình cũng muốn tin nữa là.
“Làm lính sao?”
Đại thẩm lặp lại một lần nữa.
“Vâng!”
Tô Mật gật đầu khẳng định.
Mày thẩm thẩm ngày càng nhăn, cứ cảm thấy sai sai ở đâu? Người nọ xung quanh tràn ngập khí chất, chỉ là một binh lính? Những người làm binh bây giờ, khí chất đều mãnh liệt vậy sao? Bất quá hắn quả thực khôi ngô, nghe người ta nói, làm binh lâu thì cũng sẽ có chút bất phàm, cái này quả không sai mà.

Bất quả Đại thẩm thẩm cũng tin chuyện này.
Không phải vì lý do của Tô Mật, mà là hắn với Tô Mật giống nhau, đều là kiểu dụng mạo hơn người, hai người này ở cạnh nhau, người ta sẽ không cảm thấy kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy cùng một loại người, đẹp đến mức người khác không dám nhìn thẳng! Vì thế nên là, Mật nha đầu không giống cha mẹ, mà giống người bà con họ ngoại kia?
Đáng tiếc thật, đều không còn nữa, chứ mà sinh thêm, cả nhà bao đẹp!
Đại thẩm tin rồi, Tô Mật cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vừa thở ra một hơi lại phải nín thở rồi. Đại thẩm thẩm nói: “Nếu biểu ca con đã đến rồi, vậy ta giúp con trải giường chiếu, con vụng về như vậy, để biểu ca con phải chịu ủy khuất mất.”
Tô Mật chau mày: “Trải giường chiếu làm gì ạ?”
Thẩm thẩm lại nói: “Đương nhiên là để người ta ở lại nghỉ ngơi rồi.”
Tô Mật một mặt hồ đồ, thẩm thẩm gõ trán nàng: “Đã mười lăm tuổi rồi còn không biết mấy chuyện này, biểu ca từ xa đến thăm con, tuy khách có vội đến mấy, nhưng người ta có tâm đến thăm, con lại không thể sắp xếp cho người ta ở lại nghỉ ngơi sao?”
Đúng rồi.
Lan Cửu, đêm nay, ngủ đâu?
Không quan tâm tới nha đầu ngốc này nữa, thẩm thẩm đến bên gian nhà, nhanh nhẹn thu dọn đồ trải giường, hồi lâu mới làm xong, nghĩ lại, quay về nhà cầm đến một chậu rửa cùng khăn mặt.
Kiểm tra một lần nữa, thấy được rồi mới gật đầu.
Vỗ vỗ bả vai Tô Mật: “Cũng đêm rồi, đừng để biểu ca vội đến phải vội đi, nhớ dắt hắn qua nhà thẩm chơi, thẩm giúp con tiếp đón hắn.”
Tô Mật ngây ngốc gật đầu.
Nên là, đêm nay Lan Cửu sẽ ngủ lại đây sao?
Đại thẩm thẩm dặn dò Tô Mật mấy câu nữa mới phất tay đi về, cho đến khi đến tận cửa lớn, Đại thẩm thẩm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn. Không đúng a, khách vừa đến nhà, sao lại ăn cơm trong phòng, sao lại vào hẳn khuê phòng của Mật nha đầu chứ?
...
Tô Mật đứng trong gian phòng Đại thẩm vừa dọn xong, chỉ muốn đập đầu xuống đất. Lan Cửu đêm nay sẽ ngủ lại đây sao? Không biết đâu. Nhưng nếu hắn ngủ lại đây, chắc chắn sẽ không ngủ ở phòng này, mà mình, cũng không được ngủ phòng này luôn! Tô Mật đỡ trán, kể cả giờ không có Lan Cửu đứng đây mà nàng cũng run lên.
Tô Mật vô cùng sợ hắn, nhất là vào ban đêm.
Hắn đối với loại chuyện kia luôn khí thế hừng hực.
Vừa lớn vừa hung hãn, mà mỗi lần đều là buổi tối! Mỗi lần đến ban đêm đều sợ mình bị hắn đâm đến vỡ vụn, mỗi đêm đều theo động tác của hắn mà phập phồng. Thật sự không lý giải nổi sao cả đêm hắn không ngủ mà sáng vẫn tỉnh táo thượng triều được, trong khi mình mỗi lần như vậy đều phải ngủ đến trưa mới tỉnh.
Vừa nhớ lại biểu cảm vừa nãy của hắn, câu hỏi kia.
Thật muốn ngất đi mà, hiu hiu hiu.
Tô Mật lại muốn làm rùa nữa rồi, nhưng vẫn rất nhanh quay về tiểu lâu. Lan Cửu con người này không có kiên nhẫn, muốn chết cũng phải chết trước mặt hắn mới thống khoái, nếu để hắn bắt được, nhất định sẽ chết rất thảm! Đây là bài học xương máu nàng rút ra sau bảy năm chung giường với hắn!
Rõ ràng lần này hai người vẫn chưa ra làm sao, rõ ràng vẫn chưa bắt đầu.

Tô Mật cảm thấy cái nơi đó bắt đầu đau rồi, cả chân cũng mềm oặt rồi.
Nhưng ngạc nhiên là, lúc về tiểu lâu, Lan Cửu vẫn ngồi ngay ngắn đọc sách, vô cùng bình tĩnh, nghe tiếng Tô Mật quay về cũng không có động tĩnh gì. Không sao rồi? Tô Mật không tin, nhưng Lan Cửu vẫn không làm gì, Tô Mật đương nhiên cũng không dại đến trêu chọc hắn, đứng một lúc, xác định hắn lúc này quả thật không đếm xỉa đến mình.
Cũng không dám đi, liền đến bên cửa sổ vẽ tranh.
Một người đọc sách, một người vẽ tranh, cả hai không nói gì với nhau nhưng lại hài hòa như một bức họa.
Tô Mật mỗi khi vẽ tranh thì sẽ vứt bỏ hết tất cả chỉ tập trung vẽ tranh, cho nên nàng mới thích vẽ tranh, vẽ tranh không phiền tâm, những phiền não cũng tự động bay hết. Cho đến khi nàng dừng bút, đang muốn thưởng thức tác phẩm của mình thì nghe tiếng Lan Cửu đứng dậy, quay người lại xem.
Lan Cửu không nhìn Tô Mật, cứ vậy nhẹ bước xuống lầu.
Hắn đi rồi???
Tô Mật có chút kích động, cũng vội chạy xuống theo.
Kết quả Lan Cửu bước vào nhà bếp, lấy nước nóng rửa mặt, chậu rửa cùng khăn lau Đại thẩm mang qua hắn không động đến, chỉ dùng đồ của Tô Mật, tắm rửa sạch sẽ xong lại không để ý đến Tô Mật, trực tiếp bước lên lầu.
Chép chép miệng, thôi được rồi, hắn sẽ không đi rồi.
Tô Mật cũng nghe lệnh đi rửa mặt chải đầu.
Dù đã tự trấn an mình đến thế nào, Tô Mật vẫn sợ Lan Cửu, nhất là sợ hắn vào buổi tối! Hắn buổi sáng tuy lãnh đạm nhưng vẫn có thể giao tiếp, vừa đến tối là biến thành dã thú! Cho nên, rõ ràng biết Lan Cửu không thích đợi người, Tô Mật vẫn kéo dài thời gian lâu thật lâu mới quay lại tiểu lâu.
Không ngờ lúc nàng quay về, hắn đã an tĩnh nằm trên giường, tựa hồ đã ngủ rồi.
Giường này đối với Lan Cửu mà nói là quá nhỏ, hắn nằm bên ngoài, chân đã lọt ra ngoài thành giường rồi, rõ ràng tư thế có chút chật vật nhưng vẫn toát ra vẻ lãnh đạm, bình tĩnh như không có gì. Tô Mật nhìn một lúc, nhẹ nhàng cẩn thận bò qua người hắn, kết quả vừa đặt eo lên đã gặp một lực lớn, cả người nằm gọn trong lòng ngực Lan Cửu.
Tô Mật ngưng thở, hoảng sợ bất định nhìn Lan Cửu.
Lan Cũng không mở mắt.
Hắn rõ ràng chưa ngủ!
Tô Mật bị khóa chặt trong ngực hắn, đôi mắt chấn động mở to nhìn Lan Cửu, chờ hắn ngủ rồi mới dám tách ra đi ngủ! Mắt Lan Cửu giật giật nhưng vẫn không mở, thanh âm khàn khàn.
“Không muốn ngủ thì chúng ta làm chuyện khác nhé?”
Tô Mật lập tức nhắm mắt.
Ngủ ngủ ngủ, trong đầu Tô Mật giờ chỉ có chữ này.
Một lúc sau, hô hấp của Tô Mật dần đều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ ửng đỏ. Lan Cửu mở mắt, đôi mắt lặng lẽ khóa chặt trên người nàng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán nàng, cánh tay dài ôm nàng chặt hơn, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại.
Thật tốt, không còn phải mất ngủ nữa, không còn phải chuốc say bản thân nữa.
Thật tốt.
Có thể an giấc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.