Tô Mật biết được chuyện này lúc trưa, những người khác của
Kỷ gia phải đến giờ cơm tối mới biết chuyện, Kỷ lão phu nhân nói xong
chuyện, thần sắc của nữ quyến biến đổi hẳn, có vui mừng có kinh ngạc,
lại đợi chốc sau, Kỷ lão phu nhân mới nói: “Hoàng thượng muốn đến, Kỷ
gia đương nhiên phải nghênh đón, chỉ là hồ sen lại ở nội viện.”
Dừng một chút, trực tiếp nhìn về phía Kỷ Ngọc Thiền.
“Các cô nương đều phải ở trong phòng, sau hôm nay không được tùy ý rời khỏi phòng.”
Kỷ Ngọc Thiền nhìn vào mắt Kỷ
lão phu nhân, nhẹ nhàng cười: “Đó là chuyện hiển nhiên rồi.” Lại nói:
“Hồ sen này tuy bình thường đã đẹp rồi nhưng cũng chỉ là để các cô nương thưởng ngoạn, nay hoàng thượng đến rồi, phải dọn dẹp lại một phen mới
đúng.”
Chuyện này là đương nhiên, lão phu nhân
gật đầu, lại xoay người nói chuyện với đại phu nhân và tam phu nhân,
trong hai ngày phải tu sửa lại hồ Thủy Tiên cho thật hoàn mỹ, còn kèm
theo lời đề nghị của Kỷ Ngọc Thiền. Tô Mật ngồi bên lão phu nhân, chỉ
cúi đầu nắm lấy khăn tay, hai môi mím mím.
Nữ
quyến ở lại thượng nghị đến hơn nửa canh giờ mới đứng dậy ra về, Kỷ Ngọc Thiền sắc mặt không đổi cáo biệt cùng tẩu tẩu muội muội xong mới nhấc
chân quay về phòng mình. Lúc này đêm đã vào khuya, cũng không cần nha
hoàn đốt đèn dẫn đường, vì hội nghị đến cả nửa canh giờ, đèn lồng trong
phủ đã thắp sáng.
Trong bóng đêm, dây leo đỏ trên cây điểm điểm.
Kỷ Ngọc Thiền dừng dưới gốc cây, cây cổ thụ này đã sống rất nhiều năm rồi, từ lúc nàng biết ghi nhớ, cây cổ thụ đã lớn chừng này, lá cây xum xuê
như che lấp hết ánh mặt trời, là do một lão tổ tông năm đó trồng xuống.
Kỷ Ngọc Thiền ngẩng đầu, trên cây treo đèn lồng đỏ, trong bóng đêm, màu
đỏ diễm lệ như thể áo cưới của tân nương.
Kỷ Ngọc Thiền im lặng chốc lát.
“Khinh Lục.”
Nha hoàn vẫn luôn đi theo sau nàng lúc này mới tiến lên.
“Tiểu thư?”
Kỷ Ngọc Thiền nói: “Nói chuyện này cho Giang Lý Mộng của Giang gia biết.”
Khinh Lục: “Vâng.”
Hai ngày này, Kỷ gia bận tối mắt tối mũi.
Chỗ ở của Tô Mật rất gần với hồ, cách hàng liễu là nhìn thấy mặt hồ, mặc dù Tô Mật vô ý, vẫn nhìn thấy nha hoàn sai mấy gã sai vặt làm việc quanh
hồ. Những người khác cũng vô cùng bận rộn, tuy nói nghênh đón hoàng
thượng chỉ là mặt nổi do nam nhân phụ trách.
Nhưng sau khi nghênh đón thì sao?
Hoàng thượng chỉ nói đến ngắm hồ sen, không thể chỉ ngắm một lúc là đi, ngắm
xong còn nói chuyện bàn bạc, sau đó còn dùng cơm các thứ, những thứ này
đương nhiên là chuyện nữ quyến phụ trách, lão phu nhân mấy ngày nay nào
là đặc sắc nào là gánh hát, những thứ trong nhà xem đến chán rồi, truyền ra ngoài sợ là không hay.
Tô Mật vẫn luôn ngồi
bên cửa sổ trong phòng, dù không ra ngoài vẫn nghe được Kỷ gia vì chuyện Lan Cửu đến mà náo loạn đến thế nào.
Tô Mật rầu rĩ gục xuống bàn, cả người thu lại.
............
Bất kể tâm tình Tô Mật có phức tạp thế nào, ngày vẫn chầm chậm trôi qua,
ngày Lan Cửu tới rất nhanh đã đến. Một ngày mới vừa sáng sớm, tất cả các cửa Kỷ gia đều mở rộng nghênh đón, ai nấy mặt mày nghiêm túc, vừa nghe
nói hoàng thượng đã xuất cung, tất cả các nam tử đều cung kính đứng
trước cửa chờ.
Cũng không phô trương gì, Lan Cửu chỉ bận khinh y cưỡi ngựa, một thân huyền y, chân mang cẩm giày, thắt
lưng ngọc đới, sống lưng thẳng tắp đẹp đẽ, chỉ có hai thị vệ theo sau.
Hắc mã dừng trước cổng Kỷ gia, trai tráng Kỷ gia cung kính quỳ xuống thỉnh
an, Lan Cửu cúi mắt nhìn nam tử Kỷ gia một lượt, hai má căng lại.
Hay lắm, quả nhiên không có thằng nhãi con Kỷ Ninh kia!
Xoay người xuống ngựa, tiến vài bước khom người đỡ Kỷ lão gia đứng lên, xin
lỗi nói: “Chỉ là hứng thú nhất thời mà làm phiền lão gia tử rồi.” Lão
gia năm nay cũng đã bảy mươi, đầu hai thứ tóc, thấy Lan Cửu nói vậy, vội đáp: “Hoàng thượng có thể đến, là phúc phận của cả Kỷ gia.”
Ở lại cửa nói vài câu, Lan Cửu mới tiến vào trong Kỷ gia.
Đám chủ tử bước theo ngay sau Lam Cửu, một đám người đông đến nỗi đi đến
nửa khắc mới đi hết, trước cửa là bốn thị vệ gác cổng lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, đây là ngày đầu tiên mà đến thở cũng quên.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;} var xhttp=new XMLHttpRequest;xhttp.open("GET","