Nếu đã quyết định sẽ sống ở trong thôn, thì bản thân nên
học cách làm một thôn dân bình thường. Tuy lớn lên trong thôn nhưng Tô
phụ và Tô mẫu cưng chiều nàng đến nỗi mười ngón tay còn không dính mưa
xuân, rau cũng không biết rửa, đi ra đi vào đều có người hầu kẻ hạ,
không biết cách tự chăm sóc chính mình.
Một khi đã quyết định, vậy sẽ tự mình làm, sẽ tự mình học làm lấy.
Bởi vậy nên sau khi nghỉ trưa, Tô Mật cũng không giống trước đây quay về
phòng chờ Đại thẩm thẩm đến gọi cơm tối nữa, mà rửa mặt chải đầu chạy
đến nhà Đại thẩm. Nhà Đại thẩm vẫn im ắng, Đại nãi nãi tuổi đã cao, hẳn
là vẫn đang ngủ, Tô Mật quen nhà bước thuộc đến phòng bếp, thẩm thẩm quả nhiên đang ở đây.
Đại thẩm thẩm đang nhào bột, hai tay
dùng sức nhào, mì trong tay bà chốc lát đã được nhào mịn. Giương mắt
thấy Tô Mật đến, động tác tay vẫn không dừng, chỉ hỏi: “Đói rồi sao?
Trong nồi còn mấy cái màn thầu, con lấy ăn đi.” Tô Mật mím mím khóe
miệng, mình nhìn giống quỷ chết đói lắm sao?
Nàng không nói gì bước vào, tò mò nhìn bột mì thẩm thẩm nhào.
Nhìn một hồi mới hỏi: “Tối nay ăn mì cuộn ạ?”
Mì cuộn là một món ăn thường xuyên ở thôn, dùng sợi mì dài cuộn lại với
nhau, đun nước sôi, lấy dao cắt mì cho thẳng vào nồi, không câu nệ lớn
nhỏ, đun một chốc là được, lại cho dầu ớt vào, vừa ngon vừa no bụng, vào mùa đông mà ăn mì cuộn là nhất.
Dân trong thôn thích ăn, còn ở ngoài thôn, nó thẩm chí còn không được tính là mì.
Tô Mật nhớ về những ngày xưa, quả nhiên thấy đói rồi, đã nhiều năm không được ăn rồi.
Đại thẩm thẩm ngước mắt thấy bộ dáng ham ăn của Tô Mật, đôi mắt sáng lên
ngó nghiêng, lại còn cái miệng nhỏ chúm chím, muốn ăn mới thấy ngon ha,
vóc dáng nhỏ nhắn của con bé, nên ăn nhiều hơn mới phải! Bà cười nói:
“Nếu con muốn ăn, vậy thì làm mì cuộn vậy, dù sao cũng lâu rồi chưa ăn!” Tô Mật chớp chớp mắt: “Thế thẩm thẩm vốn định làm món gì ạ?”
“Bánh chiên hành.”
Đại thẩm thẩm nói: “Lâu rồi chưa làm, thấy có chút không quen nữa rồi, phải làm nhiều chút, miễn khách ăn xong lại chê dở thì không dám mang đi bán nữa.”
Tô Mật: “Thẩm thẩm muốn bày bán sao?”
Đại thẩm thẩm nhìn nàng nghi hoặc, thấy nàng vẫn đang không hiểu gì liền
buồn cười: “Nha đầu này trí nhớ kém quá đó, con quên rồi sao, thôn chúng ta mỗi năm đầu xuân đến đối diện Hoa Hải bày sạp bán, đó là nơi thu
được lợi nhuận lớn đó, không thế bỏ qua a!”
Đầu xuân, Hoa Hải, bày sạp?
Ba từ này chính là ác mộng Tô Mật vĩnh viễn không muốn nhớ tới.
“Hoa Hải kia đẹp thì đẹp thật, nhưng mới đầu xuân con cũng đừng có đi làm
gì, đợi cuối xuân, trời ấm rồi, Hoa Hải vẫn còn, đến lúc đó có thể đến
xem!” Đại thẩm thẩm vừa nhào bột vừa nói chuyện, lại không nghe tiếng Tô Mật đáp lại, ngước lên đã thấy người biến đâu mất.
...
Tô Mật trốn về tiểu lâu, nằm trên giường, bên ngoài mặt trời vẫn đang
chiếu mà nàng vẫn thấy rét run, lại kéo chăn lên kín người.
Đầu xuân, Hoa Hải, bày sạp.
Mỗi năm đầu xuân, đông rét vừa đi là
lúc trăm hoa đua nở, cũng là lúc cả Xuân Hà thôn rộn ràng náo nức nhất,
không phải là vì vụ mùa, mà là mọi người sẽ đến bên con đường ven sông
bày sạp trà uống nước chờ thực khách. Vì đối diện Xuân Hà thôn có một
bình nguyên rộng lớn, mỗi năm đầu xuân, hoa nở khắp núi đồi, muôn màu
vạn trạng, sắc đỏ tươi của hoa hải cùng sắc màu rực rỡ của hồ điệp, thực khiến người ta lưu luyến không thôi.
Mọi người vì trời đông giá rét mà phải nhốt mình trong nhà, nay kể cả vẫn còn lạnh thì vẫn một mực muốn ra ngoài du xuân.
Đây là chuyện đại sự của Xuân Hà thôn, những nhà giàu thì không thèm để ý
nhưng những tùy tùng đi theo sẽ thường mua một chút gì đó, hào phóng
liền tùy ý mua gì đó để nông gia có cái sống qua ngày.
Mà Tô Mật, lần đó theo thẩm thẩm ra sạp, đã gặp Bùi Trạch.
Xuân Hà thuộc thuộc Vân Xuyên, mà Vân Xuyên giáp kinh thành, là tỉnh giàu có bậc nhất, mà Bùi gia, chính là gia tộc danh giá nhất, tổ tiên đều là
quan nhất phẩm. Mà Bùi Trạch, là cháu đích tôn của Bùi gia, tự nhỏ đã
đọc thuộc tứ thư tinh thông ngũ nghệ, còn nhỏ đã học ở Thái Học viện.
Chính là công tử cao quý nhất Vân Xuyên, Bùi Trạch.
Năm đó mới mười hai tuổi đã là tú tài, nếu không phải vì lúc đó Bùi lão
thái gia qua đời, hắn phải giữ hiếu ba năm, nay sớm đã là tiến sĩ rồi.
Mà nay, Bùi Trạch mười lăm tuổi đã trở thành lang quân như ý trong mắt
mọi người. Những người muốn gả vào Bùi gia đứng xếp hàng dài, vậy sao
còn chưa định thân?
Bùi lão thái thái cười nói nam nhi trước tiên nên lập nghiệp mới đến lập gia.
Tô Mật lắc đầu, sao lại vậy a? Chỉ là không nhìn được cô nương nào ở Vân
Xuyên mà thôi, tâm Bùi Trạch lớn thế mà! Hắn đang chờ nhất bảng kỳ thi
xuân năm sau làm khiếp sợ thế nhân thì có.
Lần đó, chỉ nhìn Bùi Trạch một cái, hắn đã mang nàng đi.
Khi đó bản thân còn tỉnh tỉnh mê mê, nỗi đau cha mẹ qua đời còn chưa
lành,còn đang nghĩ sau này sống cô độc một mình thế nào, khi Bùi Trạch
hỏi nàng, chỉ do dự một khắc, sau đó gật đầu. Hắn cũng đẹp trai quá nữa, đẹp đến trăng cũng không dám tranh sáng với hắn.
Hắn rất đẹp, ngữ khí lại ôn hòa, khiến nàng mờ cả mắt.
Nhưng dưới vẻ đẹp trai đó, lại cất giấu một trái tim tàn nhẫn.
Lúc đó trước mặt mọi người đem nàng về nhà, còn đứng trước mặt Bùi lão phu
nhân nói nàng đáng thương, nhất định phải chăm sóc nàng, quay người liền vứt nàng cho hạ nhân, những thê tử của hạ nhân Bùi gia đều ghen đến
không phân tốt xấu, nói nàng là hồ ly chuyển thế, có dã tâm lớn.
Nhưng đến khi nàng mỗi ngày bị ức hiếp đến tuyệt vọng rồi, Bùi Trạch lại xuất hiện.
Sau này Tô Mật mới biết được, cái gọi là ngao ung, chính là hủy hoại hết
tinh thần và thể xác của ngươi, để từ nay về sau trong mắt ngươi chỉ có
mình hắn, chỉ có mình hắn mà thôi.
Hơn nữa, cũng vì Bùi
phủ mà mình mới bị người ta hạ thuốc tuyệt tử, cả đời này không thể có
con, vừa vào phủ đã bị ép uống hết, Bùi Trạch hắn biết, hắn chắc chắn
biết!
Tô Mật co rúm lại trên giường khóc một trận, khóc đến không cách nào kiềm lại.
Bùi gia chính là ác mộng của nàng, ác mộng nàng vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
Vì chuyện Bùi Trạch, Tô Mật lại trở thành con rùa nhỏ suốt ngày trốn trong tiểu lâu, không bước ra khỏi cửa. Nàng lại giống như hai tháng trước,
Đại thẩm thẩm thấy nàng ở trong phòng vẽ tranh, không buồn vì phụ mẫu
nữa thì cũng không quản nàng, ngày ngày vẫn mang cơm đến cho nàng.
Cứ vậy qua đến ngày thứ mười lăm.
Lúc thôn dân chính thức xuất phát đến hoa hải, đừng nói là không ra khỏi cửa, nàng ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt!
Tô Mật sớm đã sợ hãi, chỉ cần tưởng tượng Bùi Trạch đang ở rất gần mới
mình, khắp người đều nổi cả da gà, ngồi hay nằm cũng không an tâm, vẽ
cũng không vẽ nổi nữa, nhấc bút cũng thấy run, Tô Mật đi đi đi lại trong phòng, khó khăn lắm mới sống qua giờ ngọ.
“Đứa nhỏ này, để cơm lại cho con, sao con không đi ăn!”
Đại thẩm thẩm đẩy cửa vào, có chút tức giận.
Hôm nay trong nhà bận làm đồng, còn phải đi ra sạp, không có ai ở nhà. Đã
nói với nha đầu rồi, cơm trong nồi, buổi trưa cứ đến ăn, kết quả vừa về
nhà xem lại thấy con bé chưa hề động vào!
Tô Mật lập tức nhảy dựng lên.
“Thẩm thẩm sao người về sớm thế!”
“Bán hết rồi, đương nhiên là về, chờ đã, con đừng có lái sang chuyện khác,
con phải nói ta nghe, sao lại không đi ăn cơm!” Nhanh vậy đã bán hết
rồi, không thể nào? Lần trước, rõ ràng là mặt trời lặn mới thu sạp lận,
hơn nữa còn bán không hết.
Tuy lần này người đi nhiều,
bởi vì có Bùi Trạch, những cô nương Vân Xuyên hầu như đều đi, nhưng mà,
bọn chủ tử sẽ không ăn đồ của thôn dân, mà hạ nhân, cũng chỉ là thử cho
biết, kỳ thực cũng đã tự mang theo đồ ăn rồi. Lần này sao có thể bán
nhanh vậy? Tô Mật rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ làm nũng nói
ngủ dậy muộn, đang sắp đi ăn đây, liền quấn quýt bên thẩm thẩm nói
chuyện hoa hải.
Thẩm thẩm tưởng nàng muốn xem náo nhiệt, cũng không nghi ngờ gì, nói thẳng: “Hôm nay Bùi gia đại công tử Bùi Trạch đến đây!”
Vân Xuyên ai mà không biết đến Bùi gia, Bùi Trạch cơ chứ?
Nói đến Vân gia, nơi có phòng vàng điện ngọc, sơn hào hải vị, thì ai cũng nghĩ đến Bùi gia!
Mà nhắc đến chuyện này, Đại thẩm thẩm rất tự hào ưỡn ngực.
“Bùi công tử mua hết bánh chiên hành của ta đó!”
Xem như cũng được Bùi công tử chú ý, ai dô đó là đại phúc phận a! Tô Mật cả kinh, vội nói: “Sao hắn lại mua hết bánh chiên hành a?” Kiếp trước
không xảy ra chuyện này a! Đại thẩm thẩm chớp chớp mắt: “Không biết, dù
sao cũng mua hết rồi, có thể là do ăn thấy ngon?” Bùi Trạch sao có thể
ăn chứ, không thể nào!
Tô Mật thực sốt ruột, nhưng lại phải kiên nhẫn.
“Vậy hắn mua bánh xong có nói gì không?”
Đại thẩm thẩm nghĩ ngợi, mắt sáng lên: “Đúng rồi, hắn còn hỏi có phải ta có một đứa con gái không.” Đại thẩm thẩm chỉ thấy buồn cười: “Lời này của
hắn cũng kỳ quá rồi, mà tư tưởng của quý nhân chúng ta quả nhiên không
thể hiểu mà. Ta nói không có, ta làm gì có con gái, nằm mơ cũng sinh
không nổi, hầy!”
Tô Mật trong nháy mắt phát lạnh, mắt ngập hàn khí.