Hoàng Thượng Lại Ghen Tỵ

Chương 95:




Ngày hôm sau, Tô Mật nhìn con đường được lát ván ngay ngắn trước mặt, hưng phấn reo lên một tiếng, nàng chạy thẳng vào trong thay y phục, Vân Noãn hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, miệng không ngừng bảo nàng chậm chút, tại sao sau khi có thai cô nương trở nên hoạt bát như vậy chứ! Từ lúc có thai, Tô Mật dậy rất muộn, đợi đến khi nàng sửa soạn chỉnh tề bước ra cửa thì trời đã sáng choang.
Bây giờ tuyết đang tan nhưng thật ra đã vào xuân, gió lạnh vẫn thổi hiu hiu, Tô Mật rùng mình, khép chặt vạt áo lông. Đi trên con đường được lát ván, Tô Mật suy nghĩ, nhất định là tối qua Lan Cửu đã sai người làm, vậy mà còn làm mặt lạnh với mình, bực bội quá đi!
Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Noãn đang đi bên cạnh.
"Khi nào chàng ấy mới đến?"
Vân Noãn đang quan sát dưới chân, nghe nàng nói vậy thì lắc đầu: "Hoàng thượng không có nói."
"... Được rồi."
Mặc dù biết ban ngày Lan Cửu bận nhiều việc nhưng Tô Mật vẫn có hơi thất vọng.
Tô Mật chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, không có xác định điểm đến là đâu, nàng cứ vừa đi trên con đường gỗ vừa suy nghĩ, đột nhiên có một mùi hương lan tỏa, nàng ngửi kỹ, đó là mùi hoa sơn trà, đây là lần nở rộ cuối cùng của sơn trà trong năm nay, muốn ngắm lần nữa thì phải đợi tận sang năm, Tô Mật nhấc chân đi về phía vườn sơn trà.
Kỷ Ngọc Thiền vẫn đang nghĩ cách để ra ngoài, nàng ta đứng trong sân nhìn chằm chằm mấy ma ma đô con kia.
Đám ma ma kia cũng chẳng để ý đến Kỷ Ngọc Thiền, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, có mất miếng thịt nào đâu, có ai không biết đại cô nương bị thất sủng chứ? Lão phu nhân vẫn khá là nhân từ, vậy mà còn muốn tìm một nhà khá giả cho nàng ta. Đám ma ma không hề che giấu sự khinh thường, Kỷ Ngọc Thiền hận càng thêm hận, các người cứ chờ đó cho ta!
Nàng ta nghiến răng định trở về phòng thì thấy đám ma ma kia khom người hành lễ một cách cung kính.
"Chào Tô cô nương."
Tô Mật?
Tim Kỷ Ngọc Thiền đập mạnh, nấp vào cái cây trong viện, nàng ta nhìn chằm chằm về phía cửa. Tất nhiên người xuất hiện trước cửa không phải Tô Mật, mà là một đám nô bọc đi trước dò đường, cách vài bước chân Kỷ Ngọc Thiền mới nhìn thấy Tô Mật, nàng được che chắn cẩn thận trong chiếc áo lông màu trắng.
Da trắng, mày đen, khóe môi hơi vểnh, vừa hồn nhiên vừa xinh đẹp.
Được chăm sóc tốt nhỉ, chút mệt mỏi của người mang thai cũng không có.
Đám người của Tô Mật đã đi ngang qua từ lâu mà Kỷ Ngọc Thiền vẫn còn đứng ngây ngốc sau cây, tại sao vậy? Vì sao mình rơi vào bước đường này còn Tô Mật kia lại được sủng ái đến như vậy? Mình ưu tú hơn nàng ta, thích hợp với Hoàng thượng hơn nàng ta, vì sao trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình nàng ta!
Tại sao, sao ông trời lại bất công như vậy?
Chẳng phải chỉ là mang thai một đứa bé thôi sao, tại sao cả thiên hạ này đều vây quanh nàng ta!
Nếu như không có đứa bé này…
Không được!
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Kỷ Ngọc Thiền bác bỏ ngay, không nói đến chuyện mình bị nhốt ở đây không ra ngoài được, có bao nhiêu thủ đoạn cũng chẳng dùng được, dù cho mình có được ra ngoài thì đó cũng là hạ sách. Mặc kệ sau này ra sao, chí ít bây giờ Hoàng thượng rất để tâm đến cái thai của nàng ta, không thể xảy ra vấn đề gì được, hiện tại không thể làm vậy.
Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ long trời lở đất mất, tìm ra mình chỉ là vấn đề thời gian.
Kỷ Ngọc Thiền cực kỳ oán hận, không thể không kiếm nén ý định đó lại.
Trong lúc ngây ngốc, Kỷ Ngọc Thiền lại nghe thấy giọng điệu kinh hoảng nhưng cố bình tĩnh của đám ma ma ngoài cổng.
"Tham kiến Hoàng thượng!"
Hoàng thượng đến đây sao?
Kỷ Ngọc Thiền vui mừng trong lòng, thậm chí còn chạy ra mấy bước mà không hề suy nghĩ. Lan Cửu đội ngọc quan, khoác long bào, bước đi nhanh nhẹn, thân hình hắn cao lớn uy phong khiến tim Kỷ Ngọc Thiền đập cực nhanh.
Mặc dù mặt Lan Cửu không có biểu cảm gì nhưng dung nhan anh tuấn kia vẫn làm người khác không dám nhìn thẳng, Kỷ Ngọc Thiền đỏ mặt, đỏ cả tim.

Lan Cửu không hề chú ý đến người khác, chỉ đuổi theo hướng vật nhỏ vô lương tâm kia, nào ngờ đột nhiên nghe một tiếng nói nhu hòa. Giọng điệu rất dịu dàng nhưng Lan Cửu vẫn nghe ra sự kích động.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Hắn dừng bước, xoay người lại.
Hoàng thượng xoay người vì mình!
Kỷ Ngọc Thiền mừng như điên trong lòng, khuôn mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, cố gắng ra vẻ đoan trang nhất có thể, nàng ta chậm rãi khom người hành lễ, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng Kỷ Ngọc Thiền cảm nhận được ánh mắt của Lan Cửu đang nhìn mình, khuôn mặt nàng ta càng nhu hòa và e thẹn.
Lan Cửu lẳng lặng nhìn Kỷ Ngọc Thiền, mày kiếm hơi nhíu, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nhớ ra.
"Kỷ Ngọc Thiền?"
Hoàng Thượng biết mình?
Kỷ Ngọc Thiền mừng thầm nhưng Lan Cửu lại nói tiếp: "Vẫn còn sống à?" Giọng điệu thản nhiên, còn có chút kinh ngạc làm cho Kỷ Ngọc Thiền rơi vào địa ngục, sau một hồi kinh hoảng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn Lan Cửu với vẻ khó tin: "Vì sao Hoàng thượng nói ra lời ấy?"
Nếu Lan Cửu nhớ không lầm thì trước đây chính Kỷ Ngọc Thiền đã khai Giang Ly Mộng ra?
Lão phu nhân nhanh tay đưa người vào từ đường, hắn nể mặt Tô Mật và Kỷ gia nên bỏ qua, bây giờ được thả ra thì cũng thôi đi, còn dám tới trêu chọc trẫm.
Lan Cửu không thèm nhìn khuôn mặt hoảng hốt kia của Kỷ Ngọc Thiền, hắn hếch cằm về phía một ma ma.
"Ngươi giải thích đi."
Mấy ma ma đô con ở ngoài cổng đều do Lão phu nhân phái đến, bọn họ biết rõ chuyện của Kỷ Ngọc Thiền. Mặc dù sợ sự uy nghiêm của Lan Cửu nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vốn dĩ Lão phu nhân định để đại cô nương ở từ đường một năm nhưng đại cô nương cũng lớn tuổi rồi, cô nương còn là trưởng tỷ, nếu không gả đi thì nhị cô nương cũng bị ảnh hưởng."
"Vậy nên thả đại cô nương ra sớm chút, tìm trượng phu cho nàng ấy."
Lan Cửu nghe xong, đôi mắt đen nhánh không có chút dao động, hắn chỉ nhếch miệng, cười mà như không.
"Lão phu nhân quá lương thiện."
Ma ma không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu chờ lệnh.
Lan Cửu nói tiếp: "Người thân yêu thương nhau là đúng, nhưng có một số người có suy nghĩ mục nát, cho dù tốt với nàng ta, nàng ta cũng sẽ oán giận, tính toán vì nàng ta thì nàng ta xem là hãm hại."
Ma ma: "Vâng, nô tỳ sẽ chuyển lời đến Lão phu nhân."
Lan Cửu gật đầu, quay phắt đi, long bào vẽ một đường cong tinh xảo trước mắt Kỷ Ngọc Thiền, tại sao vậy? Hoàng thượng có ác cảm với mình từ lâu rồi sao? Nếu biết vậy mình đã không xuất hiện trước mặt Hoàng thượng! Đi cũng tốt, mặc dù tổ mẫu ghét mình nhưng sẽ không lấy mạng mình.
Ánh mắt vừa rồi của Hoàng thượng chính là đang nhìn một người chết!
Kỷ Ngọc Thiền không động đậy, chỉ đứng yên ở đó, cầu cho Lan Cửu đi nhanh một chút. Nào ngờ hắn đi được hai bước thì dừng lại, bất ngờ xoay người, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Kỷ Ngọc Thiền, nàng ta giật thót tim, hắn nói: "Trẫm không thích bên cạnh Tô Mật có tai họa ngầm."
Lòng Kỷ Ngọc Thiền buốt lạnh trong nháy mắt, còn lạnh hơn cả tuyết tan.
Nàng ta quỳ rạp xuống.
"Hoàng Thượng tha mạng!"
Vẻ hốt hoảng thay cho sự bình tĩnh.
Lan Cửu: "Trước khi con mình ra đời, trẫm không muốn giết chóc."
Kỷ Ngọc Thiền mừng thầm, đang định mở miệng thì nghe Lan Cửu nói: "Nhưng ngươi thật sự khiến trẫm thấy phiền, làm sao đây?" Kỷ Ngọc Thiền vội nói: "Tổ mẫu đang tìm trượng phu cho ta, sau khi tìm được sẽ gả đi ngay!" Lan Cửu cười lạnh: "Người như ngươi cũng xứng để Lão phu nhân tìm người trong sạch cho sao?"
Hắn híp mắt, cười nói: "Nếu ngươi đã oán hận Lão phu nhân không tìm nhà tử tế cho ngươi thì để trẫm giúp một tay vậy"
Hắn nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhớ đến một người.
"Đúng lúc phu nhân của Thích tướng quân vừa hết tang, không cần chọn ngày, thu dọn đồ đạc xong thì đi đi."
Nói xong, hắn xoay người đi luôn.
Thích Tướng quân?
Thích Tướng quân!
Sắc mặt Kỷ Ngọc Thiền lập tức tái nhợt hơn cả người chết, mấy ma ma bên cạnh khi nghe vậy không chế giễu Kỷ Ngọc Thiền mà thương hại nàng ta. Thích tướng quân này rất uy mãnh trên chiến trường, tại biên cảnh, tên của lão ta có thể dọa trẻ con khóc, ngay cả địch quốc cũng không ngoại lệ!
Đối với quân đội, mạnh như vậy là tốt nhưng mà đối với trong nhà thì đó là tin dữ. Thích tướng quân này giết quá nhiều người, tính tình thường hung hăng như trên chiến trường, lão ta có ba thê tử nhưng bọn họ chết cả rồi, hai người bị dọa chết, người còn lại bị Thích tướng quân đánh chết khi lão ta thua trận.
Ai dám gả cho nam nhân như vậy?
Kỷ Ngọc Thiền ngã ngồi trên mặt đất, mặt đất bị nước tuyết thấm ướt nên rất lạnh nhưng dù thế nào cũng không lạnh bằng lòng nàng ta. Sao Hoàng thượng có thể đối xử với mình như vậy? Gả cho một lão già cũng thôi đi, lão già này còn là một tên hung ác như ma quỷ! Gả cho Thích tướng quân còn không bằng chết đi!
Đám ma ma nhìn Kỷ Ngọc Thiền với sự thương hại, thấy sắc mặt nàng ta đột nhiên ảm đạm, biết nàng ta đang nghĩ đến cái chết, chuyện này không được, Hoàng thượng đã mở miệng, trước khi lên kiệu hoa, đại cô nương không thể xảy ra chuyện gì được! Lý ma ma nói với hai ma ma còn lại: "Hai người các ngươi đi theo đại cô nương không rời nửa bước."
Nếu người chết rồi thì không thể ăn nói với Hoàng thượng được!
"Ta trở về bẩm báo với Lão phu nhân."
...
Tô Mật dạo bước trong vườn hoa sơn trà, mặc dù trời lạnh nhưng hương hoa vẫn tiến vào mũi khiến tâm trạng nàng thoải mái. Lúc Lan Cửu đi đến thì thấy Tô Mật đang đứng trước hoa cười nhẹ, đường cong nơi khóe miệng nàng giống như tuyết đầu xuân, vừa hời hợt vừa lạnh, nàng vươn tay chạm thử, cái lạnh chạy thẳng vào người khiến nàng hơi run rẩy nhưng lại không kìm lòng được mà chạm một cái nữa.
Lan Cửu lẳng lặng nhìn một lát, sau đó bước nhanh đến phía trước.
"Hơ!"
Tô Mật kêu khe khẽ, thân thể bị Lan Cửu ôm vào ngực, nàng hoàn hồn nhìn Lan Cửu, thở hắt ra cười nói: "Chàng dọa ta." Lan Cửu ôm chặt người trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, hôn mạnh lên trán nàng giống như trừng phạt.
"Vật nhỏ không có lương tâm này, sao không đợi trẫm chứ?"
Mấy ngày nay Tô Mật rời giường vào một giờ nhất định, Lan Cửu canh thời gian, tảo triều xong là chạy đến ngay, cả long bào cũng không thay ra, hắn biết nàng nôn nóng muốn ra ngoài, kết quả vật nhỏ vô lương tâm này không đợi hắn.
Tô Mật kêu oan.
"Làm gì có, ta có hỏi đến chàng, bọn họ nói không biết, chàng không có nói."
"Không biết nàng bèn không đợi?"
"Đợi mà."
Tô Mật dựa sát vào Lan Cửu, cười ngọt ngào.
"Đợi chàng cả một đời luôn."
Giọng nói ngọt ngào của Tô Mật quanh quẩn trong lòng hắn, nhìn đôi mắt trong suốt của Tô Mật, Lan Cửu cúi người ngậm lấy cánh môi Tô Mật.
Không cần đợi, ta sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi, lúc nàng sợ, lúc nàng náo loạn, bảo vệ nàng bình an cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.