Editor: Sa Hạ
Ứng Thải Mị cười xuy một tiếng, lắc đầu: "Thiếp ở sư môn hơn mười năm, cũng không nghe thấy sư phụ dùng cổ thuật, hoàng thượng đừng nghe những lời đồn bậy."
Liên Tiêu biết y thuật và độc dược, còn dùng cổ thật sự cũng có một chút.
Nhưng tới trình độ nào, Ứng Thải Mị cũng không biết rõ.
Nhưng mà nàng cũng không định nói cho Hoắc Cảnh Duệ.
Hoàng đế đa nghi, hắn đã bắt đầu hoài nghi Liên Tiêu, chỉ cần một chút chứng cứ cũng có thể liên lụy đến sư phụ. Đến lúc đó, ai biết Hoắc Cảnh Duệ có báo thù hay không?
Hai người này vừa thấy mặt đã khiêu khích châm chọc đánh nhau, Ứng Thải Mị thật sự không dám để bọn họ chính diện giao phong.....
Hoắc Cảnh Duệ tựa phi tựa tiếu liếc mắt nhìn Ứng Thải Mị một cái, vén dây áo của Ứng Thải Mị lên quấn quấn trên đầu ngón tay thưởng thức: "Lời của ái phi sai rồi, y độc còn có thể thông, Liên Tiêu biết dùng cổ thì có gì ngạc nhiên?"
Hắn cũng không tin, với tính tình cao ngạo như Liên Tiêu, không có khả năng lại không biết. Cổ độc, cũng coi là một phần của cổ thuật, làm sao không đọc lướt qua cho được?
"Hoàng thượng có phần võ đoán quá mức, nếu nói như vậy, chẳng lẽ thiếp biết một chút thì cũng chính hung thủ?" Ứng Thải Mị hơi giận, trừng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Có lẽ là thiếp tự biên tự diễn, phái người ám sát hoàng thượng, lại giả bộ bên cạnh người, im lặng dẫn người đi ngắm sao. Bằng không làm sao lại trùng hợp như vậy, nói gặp liền gặp?"
Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy nàng, khẽ cười nhẹ: "Ái phi chớ giận, nếu trẫm không có chứng cứ, sao lại vu tội lung tung cho Liên Tiêu?"
Hắn hướng tới ngự án cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành, mặt trên rõ ràng vẽ một bộ ảnh hình người: "Đây là những phạm nhân thuật lại, do họa sĩ cung đình tự tay vẽ. Ái phi nhìn một chút, người bên trong là ai?"
Ứng Thải Mị không cần nhìn cũng biết rõ người vẽ trên đó khẳng định có vài phần giống với Liên Tiêu, mà lại giống y như đúc, nàng quay mặt qua một bên chẳng muốn nhìn: "Hoàng thượng muốn phán tội? Người trên đời này rất nhiều người tương tự nhau, cũng không phải là không có."
Dù sao, Ứng Thải Mị nói cái gì cũng không tin.
Hoắc Cảnh Duệ lắc đầu, biết nàng thiên vị Liên Tiêu. Không sao, mục đích của hắn cũng không phải là lập tức làm cho Ứng Thải Mị tin tưởng: "Không sao, ái phi sớm muộn sẽ tin trẫm."
Bàn tay vỗ về bụng dưới của nàng, Hoắc Cảnh Duệ ôn nhu hỏi: "Hôm nay nàng ăn những gì, có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?"
"Không có, thiếp rất vui." Ứng Thải Mị nháy mắt, thai nhi rất ngoan, ngoài trừ cơ thể nàng có chút uể oải thì những chỗ khác đều không thấy khó chịu.
"Sao nàng không đến ngự hoa viên đi dạo một chút? Nếu mỏi thì có thể sai người khiêng kiệu cũng được." Hoắc Cảnh Duệ nghe lời dặn của thái y, phụ nữ có thai nên đi lại mỗi ngày một chút đối với thai nhi có lợi, chỉ không được quá mệt nhọc.
Ứng Thải Mị ở Di Xuân điện đã quá buồn chán, nghe thấy Hoắc Cảnh Duệ cho phép nàng ra ngoài, nàng liền gật đầu lập tức.
Thế nhưng bên ngoài liền truyền tới âm thanh náo loạn, trong lòng nàng biết lần này đi dạo ngự hoa viên không thành, không khỏi nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Thái giám tổng quản lảo đảo chạy vào, nhìn thấy sắc mặt hai vị chủ tử không tốt, cẩn thận từng li từng tí bẩm báo: "Hồi hoàng thượng, nương nương, mấy nô tài ở Đào Nguyên điện lần lượt ngã bệnh. Lúc trước có hai người bệnh, trong đó có người được thái y châm cứu liền có chút khởi sắc, vừa rồi bệnh tình đột nhiên trở nặng....."
Ứng Thải Mị khoát khoát tay, cắt ngang lời hắn: "Người trở nặng kia chẳng lẽ là cung nữ Bạch Mai của ta?"
Thái giám tổng quản vội vã cúi đầu, kính cẩn đáp: "Hồi chủ tử, đúng vậy."
Ứng Thải Mị nhíu mày, không cần nói cũng biết ngoài điện náo động như vậy rất có thể chuyện của Đào Nguyên điện truyền tới, dẫn tới Thanh Mai thất lễ mà hô lên.
Hoắc Cảnh Duệ không vui vì có nô tài dám ở ngoài thư phòng tranh cãi ầm ĩ, đúng là muốn chết. Hắn biết rõ Ứng Thải Mị thay thế Ứng mỹ nhân ban đầu nên có chút chiếu cố với hai cung nữ này. Nhưng mà chiếu cố nhiều, trái lại hai người này không biết trời cao đất dày.
Chờ sau khi thái y đến bẩm báo, sắc mặt của Ứng Thải Mị càng thêm không ổn.
Bệnh trạng này rõ ràng......Sao có thể?
Vốn dĩ nghe Thanh Mai báo lại, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bây giờ thái y đã nói rõ rằng do gió độc xâm nhập, đúng là dám nói để thoái thác. Tính mạng của Bạch Mai sợ là không xong.
Ứng Thải Mị trầm mặc, quay đầu hỏi Hoắc Cảnh Duệ: "Hoàng thượng, có thể cho người đưa Bạch Mai đến đây để thiếp nhìn một cái hay không?"
Hoắc Cảnh Duệ chần chừ trong chốc lát, chỉ nói: "Phái người đưa cung nữ kia đến bên ngoài ngự thư phòng, ái phi không thể đến gần, chỉ liếc nhìn thoáng là được."
Hoắc Cảnh Duệ chịu nhả ra, Ứng Thải Mị liền thở phào, không tận mắt nhìn thấy thì nàng không thể tin được.
Đợi hai thị vệ khiêng Bạch Mai qua đây, mấy ngày không gặp đại cung nữ này, sắc mặt tiền tụy, gầy một vòng lớn, cơ thể tái nhợt không cảm giác được sự sống.
Thanh Mai thất kinh, lúc nàng đi, tuy sắc mặt Bạch Mai có chút tái nhưng không có nhiều như vậy, chẳng lẽ vừa chuyển nặng liền sắp không xong?
Ứng Thải Mị nhíu mày, Bạch Mai hấp hối, sợ là không cứu được.
Nàng liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ bên cạnh, dù y thuật bình thường cũng nhìn ra Bạch Mai không thể cứu được.
"Nâng tới cửa điện, để thái y làm cho nàng tỉnh lại."
Hoắc Cảnh Duệ phân phó, Ứng Thải Mị cũng không quên gọi Thanh Mai đang khóc lóc bên cạnh: "Ngươi cũng đi theo đi, nhìn nhau lần cuối cũng tốt."
Nhìn nhau lần cuối?
Thanh Mai ngơ ngác, nàng chưa từng nghĩ mới có mấy ngày, nàng phải cùng muội muội ruột nương tựa lẫn nhau âm dương cách biệt.
Nàng mờ mịt đi tới thiên điện, mắt nhìn thái y châm cứu, Bạch Mai liền chậm rãi tỉnh lại.
Thái y không quên nhỏ giọng nhắc nhở Thanh Mai, đáy mắt hiện lên một tia thương tiếc: "Chỉ có nửa khắc, các ngươi hảo hảo trò chuyện đi."
Thái y vuốt vuốt râu, tự làm chủ cho thị vệ tránh xa một chút, để cho hai tỷ muội tự nhiên nói chuyện, coi như là chủ tử cấp ân điển.
"Bạch Mai, có tỷ tỷ ở đây, muội đừng sợ." Thanh Mai lau khô nước mắt, nắm tay Bạch Mai gặng một nụ cười.
Bạch Mai lắc lắc đầu, nàng biết rõ thân thể của mình sắp không được, thế nhưng toàn thân đều cảm thấy thoải mái thỏa mãn: "Tỷ tỷ đừng thương tâm, đây là lựa chọn của muội, tuyệt đối không hối hận."
Thanh Mai sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý của Bạch Mai. Nghe muội muội nói vậy, nàng chắc đây không phải là bệnh, mà trong đó có nội tình: "......Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Con ngươi của Bạch Mai rời rạc, như đang nhớ lại những ký ức tốt đẹp, thì thào nói: "Chung quy muội tới giúp chàng, mặc dù có một chút vậy cũng là đủ rồi. Tỷ tỷ đừng thương tâm, muội rất nhanh sẽ gặp cha mẹ, muội rất nhớ họ."
"Nhìn kìa, mẫu thân đến đón ta......"
Thanh âm của Bạch Mai càng ngày càng thấp, nụ cười trên môi càng thêm sâu, mặt mày cong cong, vẻ mặt hạnh phúc và khát khao, dần dần bất động.
Thanh Mai khóc thảm, chỉ có thể giơ tay vuốt mắt Bạch Mai khép lại.
Người trong lòng Bạch Mai nàng biết, còn tưởng rằng qua một thời gian muội muội sẽ suy nghĩ cẩn thận, khoảng cách giữa hai người cách nhau một trời một vực mà tỉnh táo lại.
Không ngờ có một ngày, Bạch Mai lại trả giá bằng tính mạng của mình.
Vì người kia, thật sự có đáng không? Do Bạch Mai cam tâm tình nguyện hay là bị lợi dụng?
Muội muội nàng còn nhỏ như vậy, trong lòng có khát khao, sao lại bỏ mình làm việc ngu ngốc?
Đáy mắt của Thanh Mai lóe lên một tia lạnh lẽo, cắn môi chảy máu cũng không biết.
Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho người kia, người lấy đi tính mạng của Bạch Mai!
Biết tin Bạch Mai chết, Ứng Thải Mị không quá kinh ngạc, nàng mệt mỏi nằm trên ghế quý phi, trong mắt xoẹt qua một tia bất lực.
Tình hình của Bạch Mai, cùng với những phi tần hậu cung trước đây, đều bị hấp thu hết âm khí mà chết.
Nhưng mà phi tần thì suy yếu mà chết, Bạch Mai lại bị cướp đoạt sinh khí mà chết.
Ứng Thải Mị cười khổ, nàng nhiều lần phản bác lời của Hoắc Cảnh Duệ mà che chở cho Liên Tiêu, bây giờ lòng nàng không còn chắc chắn nữa, đáy lòng đang dao động.
Đột nhiên mất đi nhiều âm khí như vậy, đó là do có người đang cố hấp thu.
Còn người này là ai, trong cung ngoài trừ nàng với hoàng đế thì cũng chỉ có Liên Tiêu.
Mà đều là nô tài ở Đào Nguyên điện gặp chuyện không may, Ứng Thải Mị nhịn không được khe khẽ thở dài.
Đây là cấm thuật của sư môn, sớm đã bị Thái sư tổ cấm. Dù sao cũng thương tổn quá nhiều mạng người, mặc dù có võ công cao cường nhưng vì cái lợi trước mắt, sợ là hại người hại mình.
Ứng Thải Mị không ngờ sư phụ từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo, cư nhiên dùng cấm thuật để khôi phục công lực.
Chẳng lẽ tình huống của Liên Tiêu không ổn, hay là bị hoàng thượng ép vào đường cùng?
Dùng cấm thuật mặc dù có thể tăng nhiều công lực trong thời gian ngắn, nhưng lại gây tổn thương nghiêm trọng, cái lợi không bù được cái mất. Cho dù Liên Tiêu có dùng đan dược hổ trợ cũng là một vụ buôn bán lỗ vốn.
Sư phụ luôn luôn thông minh sao lại chọn một con đường phá hủy chính mình như vậy?
Ứng Thải Mị gấp gáp đừng dậy, càng nghĩ mình không thể ngây ngốc trong điện, hận không thể đến trước mặt Liên Tiêu chất vấn hắn vì sao lại vi phạm giáo huấn của Thái sư tổ, thân là chưởng môn mà phá hủy quy củ, chọn dùng cấm thuật!
Thanh Mai hợp thời ngăn ở cửa điện, không cho Ứng Thải Mị ly khai một bước.
Đôi mắt nàng vẫn còn hồng hồng, chỉ là sắc mặt vẫn lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy kiên định.
"Chủ tử, hoàng thượng có lệnh nương nương phải ở trong điện để an thai. Về những chuyện khác hoàng thượng sẽ đích thân xử lý, tuyệt đối sẽ không thiên vị."
Ứng Thải Mị mím môi, cười lạnh nói: "Ta muốn rời khỏi, ngươi có thể ngăn được ta sao?"
"Không thể." Thanh Mai đáp rất nhanh, chỉ là sắc mặt không một chút biến hóa: "Hoàng thượng cũng nói nếu để cho nương nương bước ra ngoài một bước, bị thương một sợi tóc, tất cả nô tài ở Di Xuân điện đều phải chôn cùng."
Ứng Thải Mị nghiến răng nghiến lợi, Hoắc Cảnh Duệ đủ độc, dám lấy tất cả tính mạng nô tài ở Di Xuân điện để uy hiếp nàng?
"Trừ ngươi ra, những người khác đều là người của hoàng thượng, hắn cũng bỏ được?" Muốn bồi dưỡng tâm phúc cũng không phải là chuyện dễ. Một cung điện lớn như vậy hầu hết đều là tâm phúc của hắn, toàn bộ bị giết chết vì nàng, Hoắc Cảnh Duệ thật đúng là coi trọng mình.
Lại nói bởi vì Ứng Thải Mị biết rõ tâm phúc của hắn, quân muốn trừ thần không thể không tuân, huống chi là nô tài?
Ứng Thải Mị không biết có phải do mang thai hay không, nàng bắt đầu thấy mềm lòng.
Giết nhiều người vô tội như vậy, tạo nghiệt đắc tội sợ cả đời nàng gánh không hết.
Nàng oán hận giậm chân, quay trở lại, Thanh Mai lén thở phào.
Chủ tử nhà mình thay đổi rất nhiều, chỉ có một điều duy nhất không đổi chính là lúc chiếu cố nàng và muội muội Bạch Mai, lại mềm lòng nhất.
"Nếu như chủ tử không yên lòng, nô tỳ nguyện thay nương nương đến Đào Nguyên điện."
Ứng Thải Mị nhíu mày, liếc mắt nhìn Thanh Mai một cái: "Làm sao ngươi biết ta muốn đi Đào Nguyên điện?"
Thanh Mai cúi đầu cung kính đáp: "Bạch Mai gặp chuyện không may, những nô tài khác ở Đào Nguyên điện cũng lần lượt bị bệnh, nương nương lo lắng cho công tử cũng là hợp tình hợp lý. Bạch Mai không còn, nô tỳ nguyện ý thay muội muội hầu hạ công tử."
Ứng Thải Mị yên lặng nhìn nàng, người sáng suốt liếc mắt nhìn Bạch Mai cũng biết không thoát khỏi có liên quan đến Liên Tiêu, Thanh Mai không những không hận, trái lại còn nguyện ý thay thế vị trí của Bạch Mai để hầu hạ Liên Tiêu, thực sự khiến cho người khác hoài nghi.
Thế nhưng một mình Thanh Mai cũng không thể gây ra chuyện gì. Hơn nữa Thanh Mai muốn đi, sợ là muốn điều tra rõ ràng chuyện của Bạch Mai.
Hơn nữa Ứng Thải Mị thật sự cần tìm một người đến Đào Nguyên điện tìm hiểu.
Trầm ngâm trong chốc lát, nàng vẫn gật đầu: "Nếu đã như vậy, ngươi đi thu thập một chút đến Đào Nguyên điện đi. Chỉ là có được hầu hạ công tử hay không, không phải là việc mà ta có thể quyết định."
"Vâng, chủ tử, nô tỳ đi Đào Nguyên điện vẫn là người của nương nương như cũ, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt của nương nương." Thanh Mai cung kính khấu tạ, vội vàng rời đi.
Ứng Thải Mị nhìn chằm chằm thân ảnh xa xa của nàng, trong lòng thầm than.
Nhìn bộ dạng của Bạch Mai rõ ràng là tự nguyện. Không biết nếu Thanh Mai biết chân tướng mọi chuyện, sẽ kinh ngạc hay tức giận nữa.......