Ed: Jang Bò
Hai nguời ở chung, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh bắt đầu cuộc sống vợ chồng, về cơ bản nếu như người nào về sớm, người đó sẽ nấu cơm, người về sau sẽ rửa bát, mà thời gian Tống Hiểu Hoa làm việc ở đoàn nghệ thuật không ổn định, Thẩm Cảnh thỉnh thoảng bởi vì tham gia buổi đấu giá sẽ về muộn một chút, trên căn bản đều là Thẩm Cảnh nấu cơm, nhưng......
Thẩm Cảnh làm cơm, vô cùng khó ăn, có thể nói cho dù thức ăn có ngon đến đâu rơi vào tay anh đều sẽ biến thành một mùi vị rất khó ăn, thật sự là một loại bí kỹ độc môn.
Phạt Võ vương mất hứng, ngài không tin mình học không được a.
Nghĩ vậy, anh vốn định ra ngoài tìm lớp học nấu ăn, đúng lúc này Cao Nhất Suất nói anh ta biết một em gái khóa dưới nấu ăn rất được, bây giờ đang thực tập trong bệnh viện của bọn họ, nhờ cô ấy chỉ dạy nhất định sẽ học được cách nấu ăn ngon.
Vì dạ dày mà Thẩm Cảnh đành xuống khoa làm việc, không ít thực tập sinh nhìn thấy Thẩm Cảnh mắt liền sáng lên, từng bước từng bước sán đến, chỉ thiếu nước đòi anh chụp ảnh chung, lại còn ném Cao Nhất Suất sang một bên, cái bình giấm chua nào đó liền bốc mùi chua nồng nặc a.
"Thẩm viện trưởng! Tôi quá sùng bái anh! Anh bây giờ ở trong trường học của chúng tôi là cực kỳ nổi tiếng!"
"Đúng vậy, Thẩm viện trưởng nghe nói trong nghành hội họa anh cũng là một nhân tài, trước đây tôi đã xem chương trình phỏng vấn của anh, anh rất lợi hại nha!"
"Thẩm viện trưởng! Anh ký tên cho em đi, chụp chung với em một bức ảnh, ngộ nhỡ sau này anh bước vào giới nghệ thuật, em có thể lấy ảnh này ra khoe khoang!"
Thẩm Cảnh bị một đám thực tập sinh mặt mũi non nớt vây quanh, từng người dùng ánh mắt kích động nhìn anh, giống như anh là minh tinh trong tivi bước ra.
Cao Nhất Suất nói: "Này này, mấy người này không muốn lãnh lương sao?"
Vừa dứt lời, có một cô gái khuôn mặt bầu bĩnh, chu môi nói: "Viện phó, anh nghĩ rằng anh uy hiếp thì chúng ta sẽ thỏa hiệp sao? Em cho anh biết không có cửa đâu!" Cô quay đầu, cười híp mắt lấy ra vở cùng bút đưa tới tay Thẩm Cảnh, nói: "Thẩm viện trưởng, phiền anh cho em xin chữ ký thôi."
Gân xanh trên trán Cao Nhất Suất nổi đầy, Thẩm Cảnh cảm thấy thú vị nhìn anh một cái, vươn tay nhận lấy bút, viết mấy chữ đưa cho cô gái.
Cô gái liền đỏ mặt nhận lấy bút vở, sau đó ôm lấy giống như là ôm một vật gì đó rất trân quý vậy.
Dù sao mọi người đều biết bệnh viện này có hai Boss lớn, Cao Nhất Suất ngày ngày đều nhìn thấy đã không còn cảm giác mới mẻ, mà Thẩm Cảnh ở trường học đã là nhân vật truyền kỳ, năm đó Cao Nhất Suất lắm miệng nói toàn bộ quá trình học tập của anh cho mọi người, trải qua nhiều người tô vẽ hôm nay không biết đã biến thành phiên bản gì, hơn nữa hiện tại thỉnh thoảng anh lại xuất hiện trên tivi, vậy chẳng phải Tiểu Minh Tinh sao.
Mọi người đều rất nhiệt tình với Thẩm Cảnh, thậm chí có thực tập sinh còn chạy tới hỏi anh.
Thấy hôm nay còn nhiều thời gian, Thẩm Cảnh liền chỉ bảo bọn họ một chút, Cao Nhất Suất nhìn đồng hồ một chút, nói: "Vậy là đủ rồi, nếu còn không về làm việc, tôi thật sự sẽ trừ tiền lương."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, mọi người rốt cuộc cũng có phản ứng.
Thẩm Cảnh nhìn đám người tản ra, vỗ vỗ bả vai Cao Nhất Suất, nói: "Rất có khí khái lãnh đạo."
Cao Nhất Suất ghen ghét nói: "Cậu mới là có phong cách lãnh đạo, cậu xem cậu vừa tới, đám thực tập sinh kia ước gì dính vào người cậu, đặc biệt là cô gái kia, sao tớ không được hưởng loại ưu đãi này chứ?"
Thẩm Cảnh dừng một chút, trả lời: "Mị lực từ nhân cách."
Cao Nhất Suất cắn răng nói: "Ta phi! Cậu quả thật là có lòng làm Hoàng đế, nếu ngày nào đó tớ làm Gian Thần, cậu cũng đừng có trách tớ."
Thẩm Cảnh vỗ vỗ bờ vai anh ta, nói: "Yên tâm, cậu không có tâm cơ này, đúng rồi, cậu bảo giới thiệu cô đầu bếp kia cho tớ?"
Cao Nhất Suất tức giận bất bình đánh rớt tay Thẩm Cảnh, đi về phía trước.
Thẩm Cảnh nhún vai, đi theo phía sau anh, chỉ thấy Cao Nhất Suất đến trước cửa một phòng khám, gõ cửa, đi vào, sau đó nói với mấy cô gái đang ngồi bên trong: "Haha, Tề Hiểu."
Ngồi ở tận cùng bên trong cái bàn một cô gái mặc áo blue trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, trắng noãn, nhìn có một loại tư vị xinh đẹp xuất trần, cô gái quay đầu liếc mắt nhìn Cao Nhất Suất, tính tình có chút lạnh nhạt, nói: "Viện phó."
Cao Nhất Suất cười nói: "Viện phó gì chứ! Em cứ gọi anh là anh Suất!"
Điểm này Thẩm Cảnh thật muốn nói một câu, trước kia có các thực tập sinh gọi Cao Nhất Suất là anh Nhất Suất, mỗi lần như vậy anh ta đều đặc biệt nghiêm túc nhìn bọn họ, nói: "Gọi tôi là viện phó." Hôm nay xem ra đối với người này có chút ý tứ.
Thẩm Cảnh chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh cảm khái, haizz thật đúng là không biết xấu hổ.
Bên trong phòng làm việc liền có người chú ý tới Thẩm Cảnh, trong đó có một cô gái đang uống nước, uống được một nửa vội vàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đặt cốc nước sang một bên, nào biết quá gấp gáp, cốc nước liền trực tiếp đổ lên người mình, cô đứng lên không thèm để ý đến nước trên người mình nhìn Thẩm Cảnh, lớn tiếng nói: "Thẩm viện trường! Là anh sao! Thẩm viện trưởng!"
Cô gái này cho rằng cô ở đây diễn kịch Quỳnh Dao a.
Thẩm Cảnh gật đầu với cô, trả lời: "Chào em."
"Trời ạ, em tới nơi này chính là vì anh, em......" lời còn chưa nói xong, một cánh tay đã chắn trước mặt cô gái, Cao Nhất Suất nghiêm mặt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Thẩm Mỹ Châu, anh nhớ những lời này, lúc em mới tới đây làm việc hình như cũng đã từng nói với anh."
Cô gái bị gọi là Thẩm Mỹ Châu ngại ngùng sờ sờ gáy của mình, trả lời: "Ách, em có nói qua rồi sao?"
Cao Nhất Suất: "...... Trừ tiền lương!"
Thẩm Mỹ Châu lập tức nghiêm túc trả lời: "Em chắc chắn đã từng nói qua, viện phó đẹp trai bức người, em đây gặp một lần tâm đều phải động một lần."
Cao Nhất Suất hài lòng gật đầu, lại đặt sự chú ý lên người Tề Hiểu, tiến gần, nói: "Tề Hiểu, chuyện trước đây anh nói với em, em còn nhớ không?"
Tề Hiểu gật đầu, nói: "Hướng dẫn viện trưởng cách nấu ăn sao?"
Cao Nhất Suất gật đầu, "Anh cũng cùng theo học."
Tề Hiểu giương mắt nhìn Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh liền bước tới, vươn tay nói: "Chào em."
Đáy mắt Tề Hiểu lóe lên một cái, bắt tay sau đó thu về cực nhanh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, cô nói: "...... Ừm, em sợ không dạy được."
Vẻ mặt Cao Nhất Suất lập tức không tốt, nói: "Tề Hiểu, em không thể như vậy, trước đã đồng ý, thế nào đột nhiên lại thay đổi rồi, chẳng lẽ......" anh liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Là bởi vì Thẩm Cảnh sao?"
Tầm mắt Thẩm Cảnh nhìn vào cô gái trước mặt này, không biết tại sao cảm thấy nhìn có chút quen mắt, cô vừa mới nhìn thấy ánh mắt của mình liền không tự chủ tránh đi, chẳng lẽ mình đã làm gì sao?
Thẩm Cảnh cũng không nhớ.
Cao Nhất Suất ở bên cạnh vui mừng nói: "Xem kìa, cậu trông cậu xem, hù sợ Tề Hiểu của chúng ta rồi."
Tề Hiểu khoát khoát tay, nói: "Cũng không phải vậy, nếu như các anh muốn học...... Em không biết nên dạy ở đâu đây?"
Cao Nhất Suất nói: "Học ở nhà anh a."
Thẩm Cảnh nói: "Làm phiền em."
Trước mặt có hai soái ca đẹp trai thỉnh cầu, Tề Hiểu có chút chần chờ, thật ra thì cô rất sợ Thẩm Cảnh sẽ nhận ra mình, dù sao chuyện trước kia cũng không tốt đẹp gì, mà người từng gặp qua cũng chỉ có Thẩm Cảnh, cô có chút thấp thỏm, chỉ là ngoài mặt không có dị thường gì.
"Được rồi." Cô đồng ý.
Thẩm Cảnh nói cám ơn: "Làm phiền ngươi."
Tề Hiểu khoát khoát tay, nói: "Không có gì."
Cao Nhất Suất cười híp mắt tiến lại gần Tề Hiểu, nhưng đối phương vĩnh viễn đều là bộ dạng lạnh nhạt, có một loại khí chất không dính khói bụi trần gian.
Kiểu người dáng dấp thanh thuần đẹp mắt, lại có tính tình như vậy, càng kích thích đàn ông tới chinh phục.
Mà Tề Hiểu biết rõ ưu thế của mình hơn nữa rất khéo léo lợi dụng nó, cô cũng không phải một cô gái tốt, giống như trước đây cùng Thẩm Cảnh gặp nhau, cô đang cặp kè với một người đàn ông lớn hơn mình cả chục tuổi.
Vậy mà hôm nay, sau khi tốt nghiệp, cô lại chậm rãi đưa cuộc sống của mình đi vào quỹ đạo, có lẽ là trải qua những chuyện kia, nên cô luôn không tự giác mà bài xích đàn ông.
Ai cũng nhìn ra được Cao Nhất Suất có ý tứ với cô, nhưng cô lại cố tình không nhìn nhận tình cảm của anh.
Thẩm Cảnh cùng Cao Nhất Suất đi ra ngoài, Thẩm Cảnh nói: "Cậu có có ý với cô gái kia?"
Cao Nhất Suất cười nói: "Đúng vậy, như thế nào không tệ chứ, dáng dấp cũng ưa nhìn, tính tình lạnh nhạt, tớ thích kiểu Băng Sơn Mỹ Nhân."
Thẩm Cảnh chần chờ mấy giây, vẫn cảm thấy cô gái này rất quen mặt, rồi gật đầu.
Chỉ là anh không nhớ rõ, cả đời này anh gặp qua bao nhiêu người, có thể nhớ vào đầu cũng chỉ có mấy người thân thiêt mà thôi.